Nhìn lại những ngày tháng trước kia, so sánh với hiện tại bây giờ, quan hệ giữa hai người vẫn là như vậy, chỉ có Tần Vũ Thiên đã thay đổi trưởng thành hơn rất nhiều, còn anh, lại lặng lẽ trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Có người nói, dù yêu thương sâu đậm đến đâu, đã chia xa suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng, không tránh khỏi xa mặt cách lòng, người còn, nhưng tình cảm đã phai nhạt.
Tần Vũ Thiên cũng nghĩ như thế, nhưng là hắn không làm được như người ta nói vậy. Sự chấp nhất tâm niệm này ăn vào lòng hắn quá sâu. Dù là Hạ Nghiêm Kỳ của hơn năm năm về trước, hay Hạ Nghiêm Kỳ năm năm sau, trong mắt hắn vẫn là như vậy, vừa nghiêm túc lạnh lùng, vừa khả ái ngây thơ...
Nghĩ nghĩ, hắn không hay mình đã nhìn anh thất thần suốt một lúc, Hạ Nghiêm Kỳ thấy hắn như vậy liền cau mày, cứng nhắc vươn tay kéo tiểu ranh con trở về, trầm giọng.
"Tiểu Tình, không tùy hứng như vậy biết không? Đó là cậu của con, em của mẹ, Tần Vũ Thiên!"
"Nhưng...cái kia...papa..." Bé con hướng đôi mắt ủy khuất cầu tình về phía hắn, nấc một tiếng. Rõ ràng còn ngoan cố không chịu nghe lời ba nó nói.
Hạ Nghiêm Kỳ nhìn thấu suy nghĩ của bé, bất đắc dĩ thở dài. Xoa xoa vành mắt ửng đỏ của bé, khẽ nói. "Ngoan, ba dẫn con đi ăn cơm chiên Dương Châu, chịu không?"
Hai mắt bé sáng rực, chuẩn bị hớn hở đáp ứng, chợt nhớ ra cái gì đó, vội chạy đến bên cạnh 'papa', thanh âm kiên quyết reo lên. "Papa! Đi cùng!"
Tần Vũ Thiên vốn đang khổ sở vì câu nói của anh, chợt nghe bé con gọi, hắn có chút không biết làm sao giữ lấy bàn tay nhỏ xíu của bé.
"Tiểu Tình không ghét ta sao?"
Bé lắc đầu.
"Ta phải làm papa của tiểu Tình mới được sao?" Thanh âm của hắn cố ý vô tình cao lên, như muốn cho ai kia nghe thật rõ.
"Ân!" Bé con ra sức gật đầu.
Hạ Nghiêm Kỳ nhăn mày càng chặt, muốn lôi bé về không cho bé lung tung hồ nháo nữa.
Tần Vũ Thiên nhanh tay hơn, đoán ₫ược ý ₫ồ của anh, hắn ranh mãnh cười.
"Vậy cha của tiểu Tình làm sao bây giờ? Trẻ con bình thường chỉ có một cha một mẹ nha."
Tiểu Tình làm bộ dáng như đại nhân nghiêng đầu ậm ờ, mắt liếc qua Hạ Nghiêm Kỳ, lại nhìn Tần Vũ Thiên.
Tần Vũ Thiên kiên nhẫn chờ đợi, trong khi đó Hạ Nghiêm Kỳ hết sức nóng ruột, chẳng hiểu sao bị cuốn vào vấn đề của hai người, thực lo lắng đáp án của bé con suy nghĩ quái đản này.
"Vậy papa làm papa, cha làm mami nha! Bạn của tiểu Tình đều gọi papa và mami như vậy!" Bé con đập tay một cái, ôm cổ của Tần Vũ Thiên cọ a cọ. Tựa như đã cùng hắn quen biết rất lâu, hắn thầm cảm thán sợi dây huyết thống ràng buộc quá mức mạnh mẽ, có thể khiến hắn cùng bé con vốn xa lạ trở nên thân thiết như vậy.
Hạ Nghiêm Kỳ:"..."
Tần Vũ Thiên thấy bé con thật thông minh, hắn không nhịn được bật cười, bế bổng tiểu ranh con lên vai, cao hứng nói.
"Đi, papa dẫn tiểu Tình đi ăn cơm. Cơm chiên Dương Châu à...món này papa cũng rất thích nha."
"Nha nha nha, cha cũng rất thích, cha hay làm cho tiểu Tình ăn nữa."
Hắn khẳng định mình không thích trẻ con, cũng không thích đứa con của Tần Phỉ...nhưng hắn vẫn muốn thân cận đứa bé này!
Lý do vì sao lại như vậy, hắn cũng không rõ ràng lắm, có lẽ bởi vì nó là mối ràng buộc duy nhất, có thể dẫn hắn tới gần anh, có thể để hắn cùng anh một chỗ.
Nhìn đến Hạ Nghiêm Kỳ, anh xoay mặt đi né tránh, chỉ là hai vành tai đỏ ửng bán đứng anh rồi. Hắn buồn cười nhìn về phía trước, khe khẽ nói.
"Ba của tiểu Tình...thật sự rất tốt."
Bé con hư hư hai tiếng, ngoáp một cái thật lớn, bàn tay nho nhỏ chụp vào vai hắn, cái miệng bé chu lên lầm bầm buồn ngủ.
Hạ Nghiêm Kỳ thấy vậy liền muốn đỡ lấy, hai tay vươn ra đón lấy thân thể tròn ục của bé, ánh mắt nhìn hắn trong veo như mặt hồ không có động tĩnh, hắn đối diện với ánh nhìn ôn nhu như nước ấy liền thấy hoan mang, nhưng rất nhanh ổn định thần thái, lắc đầu tỏ ý không nên.
Hắn không nhìn anh, đi về phía trước, theo gió khẽ thoảng qua, giọng hắn bình tĩnh khọng gợn sóng truyền đến người phía sau: "Dù gì thì, tôi sẽ không để anh dễ dàng giãy thoát, thứ tôi muốn, anh có cố ngăn cản tôi cũng sẽ giành lấy cho bằng được!"
Anh trợn mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dù gì hắn cũng đã quen thái độ mập mờ của anh, chỉ khẽ cười rồi đi tiếp.
Hai lớn một nhỏ, kẻ trước người sau rời khỏi nghĩa trang yên tĩnh.
Hương khói mờ ảo lượn lờ, gió nhẹ thổi, không gian bỗng trở nên thật hiu quạnh mà kì ảo.
Hoa ly màu trắng tinh khôi, tựa như tuổi thanh xuân vừa thơ mộng vừa kín đáo của người con gái có nhiều suy tưởng. Tần Phỉ đã nói thế...Tần Vũ Thiên vẫn nhớ rất rõ.
Hạ Nghiêm Kỳ đi taxi nên hiển nhiên bọn họ phải ngồi xe của Tần Vũ Thiên, tiểu Tình được anh ôm trong lòng, ngồi ở phía sau. Hắn ngồi cạnh Nam thư ký ở phía trước, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, quan sát anh cùng tiểu Tình đang ngủ say.
Hạ Nghiêm Kỳ im lặng, hắn cũng không buồn mở miệng. Sau tất cả, hắn luôn có cảm giác Hạ Nghiêm Kỳ trước mặt này không được chân thật, chỉ sợ vừa tiến lên tiếp cận, anh liền biến mất ngay trước mặt hắn.
May mắn xe chạy rất nhanh đã đến nơi. Tiểu Tình dụi dụi mắt, gương mặt bầu bĩnh mơ màng chưa tỉnh ngủ, ôm cổ Hạ Nghiêm Kỳ lầm bầm.
"Cha...papa đi chung với chúng ta chứ?"
Hạ Nghiêm Kỳ trầm mặc không biết nên nói thế nào, Tần Vũ Thiên đến gần đặt tay xoa đầu bé, nhẹ nhàng nói:"Ta ở đây!"
Bé con bừng tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Thiên hớn hở kêu.
"Papa, con muốn ôm ôm..."
"Đừng nháo! Yên nào, té bây giờ!" Hạ Nghiêm Kỳ cau mày kiềm cái eo tròn tròn của tiểu Tình, sợ hãi không thôi.
"Để cho tôi!"
Tần Vũ Thiên vòng tay ôm lấy bé, vô tình bao lấy cánh tay gầy guộc của anh, hắn có chút giật mình nâng mắt nhìn xuống, anh vội vàng thu tay lại, cắn môi trách cứ.
"Con bé này chẳng có biết nguy hiểm là gì cả."
Nhìn anh như vậy, hắn phì cười. Thì ra Hạ Nghiêm Kỳ cũng có lúc giận dỗi như 'bà vợ trẻ' thế này, phải chăng, sự có mặt của tiểu Tình là cái chủ yếu khiến anh có thể biểu lộ tình cảm khác, nghĩ thế, lòng hắn chợt thấy chua chua.
Hạ Nghiêm Kỳ trừng mắt nhìn hai kẻ đang vô tư lự cười cười, loại ánh mắt như muốn nói: Không cho cười! Có cái gì mà buồn cười!
Bên cạnh nơi họ xuống xe có hai vợ chồng cùng một đứa nhỏ đến ăn cơm, vừa đi vừa cười cười nói nói, bỗng nhiên đứa bé kia kêu lên: "Mami đừng giận ba, ba rất thương mami nha, ba không muốn mami giận đâu."
Hắn không đi tiếp, đứng tại chỗ này ngơ ra một lát, hắn chợt nghĩ, Hạ Nghiêm Kỳ và hắn mang theo tiểu Tình đến đây ăn cơm, quả thật...tim hắn phập phồng nhảy loạn, quả thật cứ như một gia đình vậy!
Bất quá không cho hắn cảm nhận lâu, thầy Hạ đã bỏ vào trong, loại không khí xấu hổ ấy khiến anh khó chịu.
Tiểu Tình ngậm ngón tay ư ư trong miệng, ngâm nga một bài ca không rõ nghĩa, hết nhìn đông đến nhìn tây. Mãi cho đến khi cơm được mang ra bé mới chịu yên lặng.
Suốt bữa cơm, Hạ Nghiêm Kỳ cực lực im lặng trầm mặc không nói chuyện, Tần Vũ Thiên muốn bắt chuyện nhưng cũng không biết phải nói gì.
Dù gì cũng đã qua năm năm mới vừa gặp lại, hắn nhất thời bị nỗi vui mừng xen lẫn bi thương nhấn chìm, đầu óc chẳng nghĩ ra từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của hắn lúc này...
Bé con chăm chú ăn, không thèm để ý đến bầu không khí đen kịt u ám của hai vị phụ huynh, đối với nó, chỉ cần ở cạnh người mình yêu thích là đủ rồi, nó chỉ cần ỷ lại và ngoan ngoãn nghe lời, họ sẽ vui vẻ đáp lại sự yêu thích của nó.
Tiểu Tình đặc biệt thích ăn uống, bé con ăn một lượt hơn một suất cơm người lớn, ăn xong thõa mãn vỗ cái bụng tròn vo, cười sáng lạn hướng về phía hai cái mặt đưa đám của phụ huynh, nói.
"Papa mami con xong rồi! Cảm ơn vì bữa ăn, rất ngon ạ."
Hạ Nghiêm Kỳ làm rơi đũa, cơm đang nhai trong miệng sặc lên tận xoang mũi, ho khụ khụ.
Tần Vũ Thiên phụt một tiếng bật cười, suýt chút đã thất thố ôm bụng cười haha. Cảm thán bé con này thật thấu tình thông lí. Hắn đẩy ly nước bên cạnh sang chỗ Hạ Nghiêm Kỳ, làm như vô tình xoay mặt đi. Hắn biết anh lúc này hẳn là bộ dạng trợn trắng mắt, mặt trướng đỏ, giận dữ không chỗ trút, biểu cảm chắc chắn đặc sắc đến vặn vẹo luôn rồi!
Mà thủ phạm vẫn tròn xoe mắt nhìn cả hai, nghiêng đầu hỏi.
"Có gì sai sao ạ? Tiểu Tình làm gì không đúng ư?"
"Không phải. Mami của con xấu hổ thôi!" Hắn vươn tay lau lau cái miệng bóng loáng dầu của bé, buồn cười nói.
"Cậu đừng dạy hư con bé!" Anh cau mày gắt lên.
Hắn giật mình, thái độ trách cứ này...bao lâu rồi hắn chưa được trãi nghiệm lại, chính hắn đã tâm niệm biết bao nhiêu, ngay cả trong mộng cũng mơ về nó, hắn kích động vô cùng, nhưng trong chốc lát liền ổn định, chỉ có thể giả vờ nhàn nhã vứt khăn ăn vào túi rác.
"Dạy hư? Tôi đã dạy cái gì đâu? Tiểu Tình thông minh, cái gì cũng hiểu thật nhanh."
"Oa, papa hảo soái, mami không bằng papa đâu..."
"..." Hạ Nghiêm Kỳ dứt khoác im lặng đem mình biến thành không khí, cho hai đứa trẻ một nhỏ một to xác kia tự mình diễn xuất.
Bữa cơm kết thúc, hắn ngỏ lời muốn đưa anh về nhà nhưng bị thẳng thừng cự tuyệt. Hắn biết rằng dựa vào tình huống của hắn và anh không thể nào đòi hỏi anh sẽ dễ dàng thân cận hắn ngư trước, cho nên không thể trách anh tuyệt tình vô cảm, nhưng hắn vẫn mất mát vô cùng.
Hạ Nghiêm Kỳ còn có thể đối diện cùng hắn ăn bữa cơm đã là một giấc mơ quá xa xỉ, hắn vừa làm được một tấc liền tham một thước, ngẫm lại mình thật là vô sỉ.
"Con muốn papa ô..." Tiểu Tình hiển nhiên khóc thật thương tâm, một hai đòi hắn ở lại.
Hạ Nghiêm Kỳ khó xử luống cuống tay chân, dỗ dành không ngớt bé cũng chẳng thèm nghe.
Hắn thở dài trong lòng. Hắn tội gì phải như vậy? Bản thân muốn ở lại hơn ai hết, nhưng lại là kẻ bị xua đuổi, phân biệt. Hắn đau lòng hơn ai hết, cuối cùng phải khuyên bảo an ủi kẻ níu kéo mình, tự mình nói dối phải rời đi. không chỉ tổn thương tiểu hài nhi, hắn còn tổn thương chính mình.
Hắn càng ngày càng ngu ngốc rồi đúng không?
Nhéo cái má đỏ lựng vì khóc của nhóc, ôn nhu hết mức nói.
"Hai ngày nữa papa đến nhà con chơi chịu không?"
Hắn thế mà dụ dỗ thành công, bé con nín hẳn, gật gật cái đầu nhỏ. Chỉ là Hạ Nghiêm Kỳ ngày càng đen mặt lại.
Hắn thấy vậy bản tính thích trêu chọc anh lại trỗi dậy, nói trong vô ý thức:"Thầy sợ tôi sao? Tôi cũng đâu thể há miệng cắn tiểu Tình nuốt vào bụng, đi chơi một chút không được?"
"...được, nhưng mà..."
"Có taxi rồi kìa! " Hắn chỉ cần câu trước của anh, đoạn sau đó hắn không muốn cũng không cần quan tâm làm gì...
Nhìn hai người vào trong xe rời đi, hắn ngẩn người thêm một lát. Qua một bữa ăn, hắn thấy dễ chịu hơn một chút.
Thật không ngờ mình có thể gặp anh sớm như vậy, mặc dù biết anh mỗi năm vào tháng này ngày này đều đến thăm mộ Tần Phỉ, nhưng hắn vẫn luôn mang tâm trạng hồi họp cho đến khi anh xuất hiện, gặp đã gặp, nói đã nói, ăn cũng đã...tạm thời vẫn chưa ăn, hắn thật sự vừa mới buông bỏ một khối vật nặng trong lòng.
"Đến nhà của Tần lão sư..." Hắn lên xe và nói với Nam thư ký.
Nam thư kí kinh ngạc A một tiếng, nhưng chỉ lát sau liền ngậm miệng. Lái xe rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...