Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ)

Đề phòng hắn làm chuyện phản nghịch, Tần cha sắp xếp cạnh hắn một người giám hộ, giám sát và kiềm chế hắn, nói thẳng ra chính là giam lỏng.

Suốt năm năm qua, hắn vì lời uy hiếp của ông ta mà an an thuận thuận, chưa từng làm cái gì quá phận, ngay cả nhìn anh qua bức ảnh hắn mang theo cũng phải che che giấu giấu. Hắn lo sợ ông ta sẽ thật sự hủy hoại Hạ Nghiêm Kỳ.

Ngẫm lại thật có chút buồn cười, Hạ Nghiêm Kỳ sẽ gặp chuyện thì có liên quan gì đến hắn? Bảo vệ hạnh phúc của anh rồi hy sinh tình cảm sâu đậm của mình, sẽ khiến hắn vui sướng sao? Hắn làm vậy đáng lắm sao?

Hắn biết rõ ý đồ của ông ta, cũng biết người làm việc cho ông ta là ai, chỉ là hắn vẫn nên làm như không biết, phải giả ngu giả ngốc cho lão già kia hài lòng.

Kỳ thật, lúc ấy hắn không còn chút sức lực phản kháng nào nữa, con đường phía trước hắn là tuyệt lộ, muốn hắn lựa chọn quay đầu hoặc tự đi tìm đường chết, tất nhiên hắn phải nhịn nhục quay đầu.

"Nam Huân, anh nghĩ lúc này ba tôi có ở nhà hay không?" Hắn gác tay lên trán tựa lưng ra thành ghế, hé mắt quan sát biểu hiện của người nọ.

"Tần tổng, tôi làm sao biết?" Nam thư ký vẫn vẻ mặt bất biến, nhàn nhạt đáp.

"Vậy sao? Thì ra cả anh cũng không biết. Thật ra,... Ngay cả chính tôi, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng hiểu ông ta nghĩ gì."

Vì sao lại tác hợp cho Tần Phỉ cùng Hạ Nghiêm Kỳ trong khi biết rõ hắn và anh có quan hệ? Hay là vì ông ta biết chắc rằng anh sẽ không thể cùng hắn một chỗ?

Nhưng thế thì tại sao còn tách hắn ra khỏi cuộc sống của anh suốt năm năm trời. Ngay cả khi Tần Phỉ đã mất cũng tuyệt nhiên không cho hắn biết.

"Ngài nói với tôi để làm gì chứ, Tần tổng!" Nam thư kí vẻ mặt không đổi, mạt cười dịu dàng vẫn luôn treo trên miệng, chỉ có khoé mắt ẩn hiện dư quang nhỏ bé.

"A...không có gì. Muốn nói cho anh biết vậy thôi."

Hắn cười như không cười, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Phong cảnh xung quanh lũ lượt kéo về phía sau, liên tục thay đổi, xe chạy rất nhanh, tựa như vòng lăn bánh của thời gian, chẳng thể nắm bắt kịp những thứ ngay trước mắt.

Hắn cảm thán khoảng thời gian năm năm qua...không dám tin mình thế nhưng vượt qua được.


Hắn không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dù chỉ còn một chút hơi thở, hắn cũng sẽ làm mọi cách để hiện tại luôn được cùng anh một chỗ, quá khứ đã bị đau khổ hắc ám tàn phá, đã bỏ lỡ suốt mấy năm trời, hiện tại hắn không muốn bỏ lỡ thêm một phút một giây nào nữa, dường như hy vọng bị lu mờ trong quá khứ lại mơ hồ dấy lên, ở trong lòng hắn dần dần khuyết tán ra.

Hắn đã chuẩn bị tất cả, để có thể giải quyết tất cả ràng buộc, hoàn toàn tách khỏi sự áp đặt quá quắc của cha mình. Hắn đã phải nỗ lực rất nhiều để đủ hùng mạnh, không chỉ đủ đối lập với ông, mà còn phải đủ sức bảo hộ Hạ Nghiêm Kỳ.

Những thứ lung tung lộn xộn kia xoay vòng trong đầu, hắn ngày càng mệt mỏi, cau mày suốt. Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào cánh cổng khu nhà cao cấp, hắn mới khôi phục lại thần thái, Nam thư kí gọi hắn xuống xe.

Như hắn nghĩ, Tần cha đang nhàn nhã ngồi ở nhà, dáng vẻ như nghỉ ngơi thư giãn. Nhưng hắn biết, ông chắc chắn đã sớm hay tin hắn trở lại, cũng đã nhận ra những tính toán của hắn suốt thời gian qua, giờ phút này ông ngồi tại bàn đá trong vườn hẳn là đang chờ hắn.

Liếc nhìn Nam thư ký diện vô biểu tình bên cạnh, Tần Vũ Thiên khe khẽ thở dài ở trong lòng.

Hắn làm sao không biết? Trợ lý của Tần tiến sĩ kiêm phó hiệu trưởng trường trung cấp T thị, chính là Nam Huân, một người ổn trọng, thấu triệt tâm lý học, là một người có tiền đồ rộng mở trong sự nghiệp giáo dục lại đi theo hắn-nam sinh nghèo mới tập tễnh bước vào giới kinh doanh. Không thể phủ nhận, hắn mặc dù bất mãn với sự giam cầm thầm kín của ông, nhưng đối với Nam thư ký này, lại vô cùng cảm kích. Nhiều lần hắn bị áp lực công việc đè nặng, tâm lý mất khống chế, chính anh là người ra mặt giúp hắn giải quyết, còn là một người anh đáng tin cậy trong suốt năm năm qua, hắn thật sự không muốn cũng không thể hận anh.

Hơn nữa, hắn nhìn Nam Huân, lại luôn cảm thấy mình đang nhìn Hạ Nghiêm Kỳ. Sự ấm áp từ bàn tay anh, giọng nói từ tính ôn nhu, rất giống nam nhân hắn luôn tâm niệm.

Chỉ có điều, Nam Huân có vẻ rất nhạy bén trong mọi tình huống, anh khiến hắn cảm thấy anh mạnh mẽ, có thể dễ dàng tin tưởng anh trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Anh không thể giống như Hạ Nghiêm Kỳ luôn cho hắn loại cảm giác được dung túng, được anh dựa dẫm, được bảo vệ anh.

Suy cho cùng, Tần Vũ Thiên vẫn không tài nào triệt để quên đi người đó.

Tần lão sư vừa uống xong ngụm trà, nhàn nhạt lên tiếng.

"Về rồi sao?"

"..." Hắn tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện, xoay mặt không nhìn không đáp.

"Từ lúc nào?"

"..."

"Đến đây để làm gì?" Hắn liên tục im lặng khiến thanh âm của ông ngày càng thâm trầm.


Hắn xoay đầu nhìn vào mắt ông ta, sau một hồi trầm mặc, hắn thản nhiên trả lời.

"Giải quyết mọi chuyện."

Bên ngoài gió khẽ động, hắn xoa mắt, hạt bụi từ đâu làm mắt hắn cay xót, lại ngẩng đầu nhìn người cha hắn từng rất yêu quý kính trọng, giờ phút này sao lại xa cách lạ lùng. Vì sao nhân sự có thể chuyển biến thất thường như thế? Bình tĩnh mà suy nghĩ lại, hắn bỗng dưng giật mình.

"Tiểu Phỉ qua đời rồi..." Nói xong ông thở dài, hai mắt trong veo sâu thẳm.

Im lặng rất lâu, hắn mới trả lời bằng thanh âm nhạt nhẽo.

"Tôi đã biết rồi... Nhưng cũng cảm ơn ông đã nói."

"Không phải không muốn nói với cậu. Chỉ là, nói ra thì có ích gì, Tiểu Phỉ cũng không thể sống lại nghe cậu trách móc, nói với cậu câu xin lỗi. Chuyện tới đây là đủ rồi. Cậu đi đi." Ông đứng lên phất phất tay.

Lúc này hắn mới thấy ông thực sự già đi, Tần cha hiện tại đã gần năm mươi, nét mặt tiêu sái uy nghi lẫm lẫm vẫn còn, nhưng dáng người không còn tráng kiện như xưa nữa, đi được hai bước đã run run thân mình.

Hắn thầm nghĩ, phải chăng cái chết của Tần Phỉ khiến một kẻ làm cha như ông tiều tụy hẳn. Hay bởi vì ông quá tiếc hận về những gì hắn làm? Hắn đã từng thù hận ông đến mức muốn ông nếm trãi những nỗi khổ sở hắn đã chịu đựng, nhưng nhìn ông như vậy hắn thấy khó chịu hơn là hả hê.

"Tôi sẽ không từ bỏ Hạ Nghiêm Kỳ!" Sau cùng hắn kiên định nói.

Tần cha đứng lại, lặng lẽ nhìn bầu trời thoáng đãng. Không có nắng, cũng không thấy gió, sắc hoàng hôn đang dần xuất hiện.

"Cho dù nó có con với Tiểu Phỉ sao?" Chợt ông nói.

"...đúng vậy. Tôi có thể nuôi tiểu Tình!"

"Nhưng nó sẽ không bao giờ yêu cậu. Suốt ba năm trời từ Khi tiểu Phỉ mất..nó chưa từng yêu ai, và sau này cũng thế..."


"..." Lời này thật sự đánh trúng nỗi đau của hắn, đúng nhỉ... biết rõ anh không yêu hắn, hắn còn cố gắng chiếm lấy anh để làm gì. Dù biết chỉ là vô ích thôi, hắn vẫn luôn nỗ lực...

"Cuộc đời của mỗi người đều có những thứ nhất định phải theo đuổi cho bằng được, khi đuổi tôi đi, không phải ông đã nói thế sao? Đối với tôi, thứ đó chính là Hạ Nghiêm Kỳ."

Hắn lưu loát nói xong, trên môi cười chua xót:"Khi trước tôi không biết yêu một nam nhân sẽ gặp nhiều điều khổ sở như vậy, tôi vốn dĩ chẳng yêu Hạ Nghiêm Kỳ đến mức chết đi sống lại, nhưng...ông không biết, tôi không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần ai đó tình nguyện tin tưởng và yêu thương tôi...một chút thôi cũng đã là quá tốt. Tôi không biết Hạ Nghiêm Kỳ đối với tôi là lọai tình cảm gì, anh ta có thể khiến tôi không còn cô độc lạnh lẽo...tôi sẽ vì chính mình mà hy sinh tất cả để theo đuổi..."

Hắn khẽ hít một hơi nghẹn ngào rồi im lặng.

"...xin lỗi..."

"Tần tổng, về thôi!" Nam thư ký bỗng nhiên nắm tay hắn nhíu mày gọi.

Hắn cười gằn giật tay ra, lúc này mà mềm lòng, sau này sẽ không thể dễ dàng nói ra nữa. Chuyện gì nên đến cũng phải đến, hắn không muốn mình phải chịu đựng im lặng đến suốt đời. Hắn lại nói tiếp bằng thanh âm giễu cợt.

"Không cần xin lỗi, lỗi của ông tôi không dám nhận. Cảm ơn ông...nhờ ông, tôi mới có được thành công như hôm nay. Tôi không còn hận ông nữa...thật đấy. Chỉ xin ông...cho tôi được yên ổn đi trên con đường này. Đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa, hy sinh mọi thứ của tôi để bồi Tần Phỉ...như vậy đã quá đủ rồi."

"Con...chưa bao giờ hiểu ta, chưa bao giờ biết vì sao ta làm những chuyện này."

"Đúng, ông cũng chưa từng hiểu tôi...nhưng cũng không còn cần thiết nữa...xem như Tần Vũ Thiên đã chết đi, rồi ông sẽ thấy nhẹ nhõm, nói với mẹ nữa...tôi không có bệnh!"

"Tần tổng!" Nam thư ký run gịong quát lên.

Hắn lại cười khan, đưa tay lấy chìa khóa trong tay anh ta.

"Không cần theo tôi giám sát nữa...ở lại với 'ba của tôi' đi, dù sao thì...cảm ơn anh, luôn bên cạnh tôi làm tròn vai diễn. Thật xin lỗi, tôi không thể từ bỏ người đó, dù các người làm cách gì cũng vô dụng."

"Tần tổng...cậu..." Hắn chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình giận dữ của anh, rất chân thật, anh thật sự nổi giận với hắn.

Nhưng như thế thì sao? Kết thúc rồi, anh bất quá chỉ là kẻ lừa bịp tình cảm của hắn, anh không phải Hạ Nghiêm Kỳ, người hắn yêu không phải anh.

"A Huân...mặc kệ nó, nó ...trưởng thành rồi."

Hắn tiêu sái rời đi, chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp cao lớn. Chợt nhớ, trước kia khi quyết định ra đi hắn cũng là ngang nhiên cao ngạo như vậy. Chỉ là hiện tại so với trước kia, hắn có cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu hơn.

Chuyện đến đó...cũng xem như đã giải quyết xong.


Mấy ngày sau công việc của hắn có chút bề bộn, không có thư ký cho nên công tác lộn xộn vô cùng, gắn bó năm năm, hắn sớm xem Nam Huân là nguời bạn đáng tin cậy, lúc này không thể nói một tiếng mà có thể đọan tình đoạn nghĩa đuợc.

Mãi cho đến ba ngày sau, Tần Vũ Thiên mới trích ra đuợc một chút thời gian để đến nhà Hạ Nghiêm Kỳ. Thực hiện lời hứa với tiểu hài nhi.

Căn nhà của Hạ Nghiêm kỳ vẫn im lìm, an tĩnh nằm cạnh vuờn hoa lan tươi tốt, chỉ là duờng như cô quạnh hơn rất nhiều. Ban đêm, ánh sáng mơ hồ từ cửa sổ phát ra có phần dịu dàng và ấm áp, khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian truớc kia.

Hắn đậu xe ở ven đuờng, đứng truớc cổng do dự một lát mới nhấn chuông cửa.

"Tiểu Tình ra giúp ba hỏi xem ai đấy đuợc không?"

"Nhưng nếu tiểu Tình đi mami lại làm đen cá rán của tiểu Tình thì sao?"

"Không đuợc gọi bậy, mau ra mở cửa nếu không ba sẽ làm khét cá của con!"

"Nha nha...mami thật hung dữ, con sẽ bảo papa đánh mami cho xem."

"Con bé hư hỏng này! Ách...cá rán đen mất rồi! Thật là..."

"..." Hắn nhíu mày lắng tai nghe, buồn cuời không thôi.

A thì ra thầy Hạ còn có một mặt như vậy. A tiểu tình quả nhiên không khiến hắn thất vọng, có lẽ yêu thích con bé này không phải chuyện sai lầm.

"Tiểu Tình...papa tới đây, mở cửa đi!"

Cùng lúc đó, bên trong căn nhà nhỏ liền phát ra một lọat âm thanh vô cùng sống động.

"A nha, papa tới,...mami sao vậy? A cá lại đen nữa rồi. Mami làm khét cá nữa rồi ô ô..."

"Im lặng! Im lặng cho ba, aaa hỏng rồi...thật là..."

"Papa a đợi con nha, mặt mami thật đỏ, con phải làm gì đây nha..."

"..." Hắn đứng bên ngòai đầu đầy hắc tuyến nghĩ: Thầy Hạ hẳn là bị con bé này cho ăn không ít hành đây. Thật ngốc nghếch mà, ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận