Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tiểu Tuyết Anh Yêu Em


Tác giả: Trà Sữa Ngọt Ngào.

Vu Tuyết nắm tay mẹ mình đi vào biệt thự, cô tò mò nhìn xung quanh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một căn nhà lớn như vậy.

"Tiểu Tuyết, tí nữa gặp dượng, phải gọi ba nghe chưa, không được gọi là chú nữa.

""Dạ, nhưng mà mẹ ơi, tại sao con phải gọi chú ấy là ba?"Vu Tuyết nghiêng đầu nghi hoặc hỏi mẹ.

"Từ giờ chú ấy là ba con, mà con cũng có một người anh trai nữa đó, không phải con rất muốn có một người anh sao? Sau này Tiểu Tuyết phải nghe lời anh trai, không được nói xấu anh trai trước mặt mọi người, biết chưa?"Vu Lan nhẹ nhàng dặn dò con mình, thấy con mình ngoan ngoãn gật đầu, bà mới yên tâm.

Bước vào trong nhà, hai mẹ con thấy Hà Vĩ Thành đang đợi ở phòng khách, người hầu tản đi làm việc.

Hà Vĩ Thành là người đàn ông vô cùng có sức hút, nhìn ông rất nhã nhặn hiền lành, nên từ hồi 2 tuổi, thấy ông hay đến nhà mình chơi, cô vô cùng thích ông"Chú Thành!"Cô ngoan ngoãn gọi Hà Vĩ Thành.


Hà Vĩ Thành ngẩng đầu thấy hai mẹ con đang đi tới, ông đứng lên đi về phía hai người, Hà Vĩ Thành ôm Vu Tuyết lên, giọng cưng chiều:"Tiểu công chúa của chú dạo này dễ thương hơn rồi, miệng cũng rất ngọt nha.

""Em đã bảo nó gọi ba nhưng nó lại gọi chú, thiệt tình.

" Mẹ cô mỉm cười bất đắc dĩ nói.

"Không sao, còn nhiều thời gian để sửa, không phải em cũng nên gọi anh là chồng sao?" Hà Vĩ Thành trêu chọc nói.

"Cái người này! "Vu Lan cảm thấy ngượng ngùng, Hà Vĩ Thành dịu dàng hôn mu bàn tay của bà, ông nói:"Cảm ơn em đã đồng ý làm vợ anh, cảm ơn em đã xuất hiện.

"Ba người hoà hợp như một gia đình hạnh phúc.

"Ba, ai đây?"Giọng nói thiếu niên hơi trầm, Hà Vĩ Sâm nhìn Vu Tuyết đang được ông Hà bế, hắn nhíu mày.

"Khụ"Ông Hà đặt Vu Tuyết xuống, cô nhanh chóng trốn sau lưng mẹ, run rẩy quằn sát người thiếu niên kia.

Ánh mắt người đó thật đáng sợ!"Đây là cô Vu Lan và Vu Tuyết, sau này cô Vu đây sẽ là mẹ con, Tiểu Tuyết sẽ là em gái con.

Vu Lan, đây là Vĩ Sâm.

"Nghe ba mình giới thiệu xong, Hà Vĩ Sâm chán ghét nhìn bà Vu.

"Ha, không ngờ mẹ tôi vừa mất, ông đã dẫn người phụ nữ này về rồi, còn có cảnghiệt chủng của bà ta nữa, thật kinh tởm, muốn tôi gọi bà ta là mẹ, nằm mơ đi!"Nói rồi, Hà Vĩ Sâm căm hận lườm Vu Tuyết, làm cô càng sợ hãi nép vào người mẹ hơn.

"Thằng nghịch tử, mày thử nói lại lần nữa xem tao có đánh gãy chân mày không? Tao nói rồi, mẹ mày mất từ trước khi tao quen cô ấy, sao mày có thể nói Vu Lan như vậy, xin lỗi mau!"Bà Vu thấy tình hình không ổn, lặng lẽ ra tín hiệu với Vu Tuyết.


Vu Tuyết dù vẫn sợ hãi, nhưng cô ngoan ngoãn nghe theo tín hiệu của mẹ.

"B_Ba, con đói.

""Được, ba dẫn con đi ăn, còn mày, cút lên phòng mà suy nghĩ đi!" Ông Hà bế Vu Tuyết lên, gằn giọng nói Hà Vĩ Sâm.

Hà Vĩ Sâm trầm mặc nhìn ông Hà, rồi hắn ngoảnh đầu bước lên lầu.

"Thằng bé đang tuổi phản nghịch, em đừng để ý đến những câu nó nói!""Em không để ý đâu, em hiểu nỗi lòng của Vĩ Sâm, nó vừa mất mẹ, đang chịu đả kích quá lớn, nói ra những câu ý là chuyện dễ hiểu.

""Cảm ơn em!"Vu Tuyết im lặng nhìn hai người lớn đang tình tứ, cô vẫn chưa hoàn hồn với ánh mắt vừa nãy, chắc Vu Tuyết sẽ bị ám ảnh ánh mắt đó đến suốt đời mất!.

2 ngày sau, ông bà Hà quyết định đi hưởng tuần trăng mật, mới đầu bà Hà có hơi lo lắng vì để con gái ở nhà, nhưng ông Hà đã an ủi, lại còn có thêm sự thuyết phục của Vu Tuyết,bà Hà cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

"Ba mẹ đi chơi vui vẻ!"Tiễn ông bà Hà xong, Vu Tuyết chạy ra vườn chơi.

Trong khi cô đang chống tay nhìn đàn cá đang bơi thì đột nhiên có người phía sau đẩy cô xuống hồ.

Dù hồ là để nuôi cá, nhưng độ sâu của hồ cũng lên đến 2m.


Vu Tuyết mới 7 tuổi, cô sợ hãi vùng vẫy trong hồ, đầu cô hơi ngoi lên lại bị một cánh tay đè xuống.

Qua dòng nước trong, cô nhìn rõ thấy người đang ấn đầu mình xuống là Hà Vĩ Sâm.

Cô sợ hãi giãy dụa hơn, Hà Vĩ Sâm thấy cô sợ hãi như vậy thì cười lạnh, cho đến khi có tiếng người hầu truyền đến, hắn mới đứng dậy không ấn đầu cô nữa.

Vu Tuyết được người hầu cứu lên, cô run lẩy bẩy vì lạnh.

"Đúng là con của gái điếm, tanh tưởi như bà ta vậy!"Hà Vĩ Sâm ác liệt buông lời, hắn xoay người đi về nhà chính.

Vu Tuyết cố cắn chặt môi mình, nước mắt cô rơi xuống hoà lẫn với nước hồ, Vu Tuyết được người hầu đưa về phòng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận