Nhưng Mục Hàn không biết rằng sau khi anh đi không lâu.
Một người giúp việc của nhà họ Tần chứng kiến rõ cảnh này bèn nhân lúc không ai chú ý mà lén lút chạy tới chỗ thùng rác nhặt chi phiếu mười triệu đã bị anh vứt đi.
"Yên tâm đi, Mục Hàn!"
"Em sẽ không ly hôn với anh đâu!"
Về đến căn biệt thự Hoàng Đình số 1, Lâm Nhã Hiên an ủi Mục Hàn.
"Vợ à, anh biết em sẽ không đồng ý ly hôn", Mục Hàn cau mày nói: "Nhưng anh sợ người nhà họ Tần sẽ ép em ly hôn với anh!"
"Nói đi nói lại, đám người nhà họ Tần đang sợ em trở thành người thừa kế, anh là một người mang họ khác, sẽ nhòm ngó tài sản của họ!"
"Nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng vậy!"
"Thế thì em không muốn làm người thừa kế nữa!", Lâm Nhã Hiên vội nói.
"Sao lại như thế được?", Mục Hàn lắc đầu nói: "Vị trí người thừa kế là em có được nhờ vào nỗ lực của mình, sao phải nhường cho người khác chứ?"
Tuy rằng chút tài sản đó của nhà họ Tần trong mắt Mục Hàn còn không bằng chút tiền tiêu vặt của anh, nhưng dù sao đây cũng là nỗ lực của Lâm Nhã Hiên.
Cho dù bản thân anh không cần đi nữa thì nhất định cũng không thể để đám người nhà họ Tần có được dễ dàng.
"Chồng à, em có một suy nghĩ thế này, em muốn tự mình thành lập một công ty riêng cho mình", lúc này Lâm Nhã Hiên thốt ra một câu khiến Mục Hàn bất ngờ: "Bị nhà họ Tần hay nhà họ Lâm chỉ tay năm ngón không bằng tự lập công ty cho riêng mình".
"Đến lúc đó, tiền mà em tự kiếm được, em muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, bọn họ cũng không quản được”.
Mục Hàn nghe xong, thầm thấy cảm động.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên nói rằng suy nghĩ vì bản thân cô nhưng thật ra là đang lo cho cảm nhận của Mục Hàn.
Mục Hàn lập tức đập bàn nói: "Được, ý nghĩ này rất hay! Vợ à, anh ủng hộ em!"
Lâm Nhã Hiên tự lập công ty riêng về cơ bản không cần lo đến vấn đề tiền vốn.
Như ngân hàng Sở Bắc, từ sau lần phó chủ tịch ngân hàng muốn bày mưu hãm hại Lâm Nhã Hiên thất bại, chủ tịch ngân hàng Sở Bắc đã biết thân phận thật của Mục Hàn nên ắt sẽ bật đèn xanh cho Lâm Nhã Hiên.
Ý định tự thành lập công ty riêng của Lâm Nhã Hiên bỗng chốc khiến cả nhà họ Tần bùng nổ.
Đặc biệt là khi Lâm Nhã Hiên đến ngân hàng Sở Bắc vay vốn, được đích thân chủ tịch ngân hàng tiếp đãi tận tình, đây là cấp bậc đãi ngộ siêu VIP chứ không hề đơn giản.
Trùng hợp là Trương Tâm Lăng và Tần Lượng đến trước chỉ có thể nghiêm túc xếp hàng, đợi hơn một tiếng mới tới lượt bọn họ, còn bị thu ngân cho biết tài liệu không đầy đủ nên không đủ tư cách vay vốn, không thể có được tiền.
"Ồ! Nhã Hiên, xem sắc mặt hồng hào chưa kìa, được phê duyệt cấp vốn rồi ư?"
"Còn phải nói à? Số tiền mười triệu hôm đó đã được lấy đi để tặng chủ tịch một phong bì dày cộm còn lợi dụng nhan sắc để ngủ với người ta một đến thì vốn mấy trăm triệu cũng dễ dàng tới tay thôi!"
"Đúng rồi! Dân thường giống như chúng ta đây phải xếp hàng thì đã đành, còn khốn nạn hơn là không được thông qua thẩm tra!"
"Xem ra chúng ta phải học tập đôi nam nữ chó má này làm cách nào để sống không biết xấu hổ!”
"Con đừng học! Chuyện vô liêm sỉ thế này mẹ không muốn học theo đâu! Mặc dù vẻ ngoài thì thơm tho tươm tất, chó đội lốt người, tỏ vẻ quyền quý danh tiếng cho lắm vào, sau lưng lại làm những chuyện dụ dỗ tởm lợm đó!"
Tần Lượng và Trương Tâm Lăng kẻ tung người hứng.
Khiến khuôn mặt Nhã Hiên đỏ bừng.
"Các người nói bậy gì đó!", dù Lâm Nhã Hiên có kiềm chế tốt đến mức nào cũng không khỏi phẫn nộ: "Sự việc hoàn toàn không giống những gì các người nghĩ!"
"Còn nữa, mười triệu gì chứ, Mục Hàn không hề lấy!"
"Mục Hàn không lấy thật sao?", Tần Lượng tỏ vẻ từng trải đời: "Con bé ngốc ngếch, cô bị gạt rồi đấy?"
"Lúc Mục Hàn rời khỏi nhà họ Tần, trong tay cậu ta còn cầm chặt tờ chi phiếu mười triệu kia kìa, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng!"
"Hơn nữa", Trương Tâm Lăng vội tiếp lời: "Tờ chi phiếu đó đã được đổi thành tiền mặt trong vòng một tiếng!"
"Theo tôi thấy, vì mười triệu đó mà Mục Hàn sớm đã bán cô luôn rồi".
"Cô nghĩ kĩ đi, cô đột nhiên muốn tự lập công ty riêng, thậm chí bỏ cả chức phó tổng giám đốc và người thừa kế nhà họ Tần, có phải là do bị Mục Hàn bỏ bùa rồi không?"
"Cô ngốc vừa thôi, cô bị gạt rồi!"
Hai người Tần Lượng và Trương Tâm Lăng nói thế khiến Lâm Nhã Hiên không khỏi bị tác động.
Hình như có chuyện như thế thật.
Nhưng dù sao Lâm Nhã Hiên vẫn tin tưởng Mục Hàn.
"Không! Không thể nào!", Lâm Nhã Hiên lắc đầu: "Tôi phải về nhà hỏi Mục Hàn cho rõ ràng”.
Về đến căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Lâm Nhã Hiên thuật lại chuyện này với Mục Hàn, nghe xong anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Vợ à, em phải tin anh, anh đã vứt tờ chi phiếu mười triệu đó vào thùng rác rồi!", Mục Hàn thề thốt đảm bảo.
"Chồng à, em tin anh!", Lâm Nhã Hiên vội đáp.
Mục Hàn vì muốn chứng minh mình trong sạch, anh quyết định lại đến nhà họ Tần một lần nữa.
Thùng rác ở cổng tuy chưa bị đổ đi nhưng chi phiếu mười triệu đã không cánh mà bay.
Cảnh Mục Hàn lục lọi thùng rác ở cổng nhà họ Tần vừa hay đã bị đám người nhà họ Tần đang định ra ngoài nhìn thấy.
"Đúng là thứ khốn nạn lòng lang dạ sói!", Tần Nam vừa thấy Mục Hàn thì lập tức nổi giận: "Lấy mười triệu tệ còn không đủ, còn dám đồn thổi bên tai Nhã Hiên để nó tự lập công ty riêng! Một đứa cháu ngoại tốt thế mà lại bị cậu huỷ hoại!"
"Cậu đến đây làm gì?", Ngô Tâm Ưu càng tỏ vẻ mỉa mai: "Xem nhà họ Tần chúng tôi là động báu vật à, bây giờ cậu cảm thấy ngay cả trong thùng rác cũng có báu vật đúng không?"
"Mọi người hiểu lầm rồi!", Mục Hàn lắc đầu nói: "Thật ra, cháu không hề lấy mười triệu đó".
"Lúc cháu ra khỏi cửa đã tiện tay ném tờ chi phiếu mười triệu vào thùng rác".
"Có quỷ mới tin cậu!", Trương Tâm Lăng cười khẩy: "Rõ ràng tôi thấy Lâm Nhã Hiên cầm mười triệu đó hối lộ chủ tịch ngân hàng Sở Bắc, còn ngủ với ông ta mới có được nguồn vốn vay! Mục Hàn, cậu bị cắm sừng rồi biết không hả?"
"Bốp!", Trương Tâm Lăng không ngờ Mục Hàn lại vung tay tát mạnh vào mặt cô ta, hung dữ nói: "Trương Tâm Lăng chị nghe kĩ cho tôi, chị có thể sỉ nhục tôi nhưng không được sỉ nhục Nhã Hiên!"
"Nếu tôi còn nghe thấy chị nói xấu Nhã Hiên thêm một lần nào nữa thì chị nói một câu tôi tát chị một bạt tai!"
Trương Tâm Lăng theo phản xạ đưa tay lên che mặt với dáng vẻ sợ hãi.
Dù sao, chẳng ai ở đây có thể đánh lại Mục Hàn!
"Ức hiếp phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ!", Trương Hạo tức giận quát: "Cậu có gan làm mà không có gan nhận!"
"Cậu nói cậu ném chi phiếu mười triệu vào thùng rác rồi thì tại sao chúng tôi lại nhận được thông báo cậu đã rút tiền ra chứ?"
"Cậu không cần cố tình chạy đến đây giả vờ giả vịt, cậu là người thế nào chúng tôi đều biết rất rõ!"
"Cháu nói không lấy là không lấy!", Mục Hàn hơi nổi nóng.
"Mọi người bình tĩnh lại đi!", thấy mâu thuẫn sắp tăng cao, Diệp Chí Văn vội nói: "Có khả năng tấm chi phiếu mười triệu đó không phải do Mục Hàn cầm đi thì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...