Tanaka Shouya, cậu đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng với đời. Cậu là một nhân viên bán hàng đa cấp. Công việc của cậu là thuyết phục khách hàng mua sản phẩn của công ty, nhận tiền hoa hồng sau khi bán được sản phẩm. Công việc của cậu, là công việc chính đáng, không cướp tiền hay lừa đảo một ai cả, chắc vậy.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu đang giới thiệu sản phẩm, là người ta lại nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn, lửa hận bốc lên nghi ngút. Khách mua hàng không phải mấy bà nội trợ, hoặc người già dễ tính thì sẽ chẳng ai thèm mua sản phẩm, cậu không lừa đảo, cậu có thể khẳng định, nhưng mấy đứa con cháu của gia đình mấy bà nội trợ sẽ không bao giờ hiểu được.
Công việc là kế sinh nhai, có tiền ta mới sống sót trong xã hội hiện đại này. Cậu cũng biết điều đó như bao người khác. Nhưng, công việc cậu đang làm nếu không có doanh thu sẽ chẳng nhận được đồng nào. Một ngày ba bửa ăn, chưa tính đến tiền điện, áp lực từ xã hội, áp lực tiền bạc, và nhiều thứ khác, chúng biến thành một cụt "xì chét" to đùng đè lên đầu cậu.
Chẳng mấy chốc, cậu nghỉ việc bán hàng đa cấp, sống ẩn dật trong nhà. Đó là cách nói hoa mỹ, trên thực tế, cậu đang dần tiến đến con đường của một thằng NEET.
Gần đây, cậu ngắm nhìn đầu gối, và dần nhận ra thế giới này nhàm chán vãi hồn. Ngồi không ở nhà, tắt điện chịu nóng, ăn ngày một bữa lại còn là mì gói, lối sống tiết kiệm vì không muốn đi làm. Buồn chán, đói bụng, cậu mơ mộng đến một thế giới khác.
Mấy ngày này, trên tv thường xuyên xuất hiện anime thể loại chuyển sinh. Cậu hiếu kỳ xem thử, cậu thỉnh thoảng vẫn xem anime, dù đã là người trưởng thành. Nhưng đây là lần đầu tiên, cậu được tiếp xúc với thế loại chuyển sinh đến một thế giới khác như vậy. Trên màn hình là một thế giới có kiếm và ma thuật, thế giới ấy người ta kiếm tiền bằng việc vung kiếm, sinh tồn nhờ ma thuật và kỹ năng. Cậu ngưỡng mộ thế giới ấy hơn là cái thế giới nhàm chán của mình, cậu muốn có tổ đội đi thảo phạt hầm ngục, cậu chán ngán kíp thân cò lẻ bóng.
Từ ngày coi qua bộ anime chuyển sinh phát sóng trên truyền hình, cậu dùng số tiền gửi tiết kiệm ở ngân hàng, đi săn anime chuyển sinh, hết anime cậu nhảy qua manga, hết manga cậu xuống xác luôn với light novel. Cậu biết, cậu đang chốn tránh thực tại, cậu biết cậu đi quá sai, cậu là người trưởng thành vẫn còn trẻ mà đã là bại nhân.
Trang light novel cuối cùng đóng lại. Cậu quay về với hiện thực tàn nhẫn – tiền không ví trống. Không có tiền tức là không có cái để ăn, cuốn light novel trên tay cậu, trên kệ sách nữa, đâu thể ăn được. Nước thì có thể uống được ở ngoài công viên... Bụng cậu bắt đầu đánh trống biểu tình. Con sâu đói đục khoét dạ dày cậu.
Sai, quá sai, toang! Cậu đói bụng, và không có tiền. Còn điều gì kinh khủng hơn nữa! Dẫu biết điều đó là sai trái mà vẫn cứ thích làm, cậu hối hận vì đã không để lại chút tiền ăn. Gia đình, người thân không còn, thứ còn sót lại là căn nhà bố mẹ để lại cho cậu. Thôi thì.. bán nhà ha.
Nhìn chiếc quần đùi đã loang màu, cậu quyết định sẽ làm lại từ đầu.
Bán nhà xong, cậu sẽ đi thuê phòng, gửi tiền tiết kiệm, sau đó tìm việc. Cậu còn trẻ, mới qua cái xuân thứ hai lăm, vẫn còn trai tráng khỏe mạnh lắm, mỗi tội trai tân thôi. Đến năm ba mươi tuổi mà chưa có bạn gái, cậu sẽ trở thành ma pháp sư, nhưng như thế cũng hay.
Nghĩ vớ vẩn, cậu xỏ chân vào ống quần. Tay thọt quá áo phong xám. Chuẩn bị xong xuôi trước gương, cậu lấy một chiếc túi xách cẩn thận cho giấy tờ nhà vào, đóng cửa lại, cậu rời khỏi nhà.
Đến hoàng hôn ngày hôm ấy, cậu đi tìm phòng cho thuê với chiếc túi xách đầy tiền mặt. Ngân hàng đóng cửa, trời sắp tối, nên cậu hơi vội vả. Dưới ánh chiều tà, đỏ trộn cam, cậu đi qua một con hẻm. Không khí tiết mùa hạ, là buổi chiều rồi nhưng vẫn không mấy dễ chịu.
Hè năm nay cái nóng oi bức kéo dài, cậu bức rức, mồ hôi thấm ngặt áo phông. Cậu đi đến cuối con hẻm. Ở đó cậu tìm thấy một quán nước hoặc bar? Với tấm biển hiệu kỳ lạ. Cậu đứng chôn chân một hồi lâu, nhìn người qua người lại, rồi dụi mắt, nhìn mây nhìn trời rồi dụi mắt. Mất một lúc, cậu mới dám tin mắt mình không nhìn nhầm.
Biển hiệu được khắt lên là dòng chữ "Dịch Vụ Chuyển Sinh".
Không phải cậu bị hội chứng cấm kỵ, mà đúng thật biển hiệu có dòng chữ như vậy.
Năm phút nữa trôi qua, cậu quan sát thì thấy không ai vào quán. Mờ ám, quá mờ ám, chắc mọi người cũng nghĩ như vậy nên chẳng ai vào. Thì bởi, chuyển sinh mà cũng có dịch vụ? Ai tin. Cậu không tốt nghiệp đại học, nhưng cũng đâu ngu đến mức lừa được cậu.
Thôi thì, vào trong xem sao. Hổng mấy, thì về thôi.
Nhẹ nhàng, tình cảm, cậu hớn hở, môi tươi một nụ cười. Cửa được đẩy vào, âm thanh leng keng leng keng rung lên. Cậu bước vào bên trong.
Mở ra trước mắt cậu là một khung cảnh pha loãng hiện đại, nội thất trong quán hầu như là phong cách phương tây những năm 1980. Cậu ngửi thấy mùi gỗ, mùi máy lạnh, và một chút cồn. Âm nhạc du dương, khiến lòng nhẹ bẫng.
Với tâm trạng hết sức thoải mái, cậu thưởng thức bầu không khí nơi đây, đặt hông lên ghế đệm tròn trước quầy pha chế. Cậu nép hai chân lại, cọ sát vào nhau, lúc này cậu chú ý đến người đàn ông. Có vẻ như, ông ta là một người pha chế, cậu đoán vậy khi nhìn thấy chiếc nơ bướm đen trước cổ áo ông ta.
"Quý khách muốn uống gì?"
Chất giọng trầm, ông ta hỏi cậu.
Tuy nhiên, cậu vào đây không phải để uống rượu. Cậu chưa từng uống rượu, cũng không biết uống rượu. Đó cũng không phải lý do, cậu đến đây vì biển hiệu của quán bar này. Trong lòng cậu nôn nóng.
"Có thật, có thật là.. Tôi sẽ được chuyển sinh không?"
Nghe cậu cuống quýt, ông ta nhếch mép, mắt vẫn mở hờ. Hành động tiếp theo của ông ta là cho một vài chất lỏng vào bình pha chế, xong bước đó, bắt đầu lắc đều. Ông ta vừa cười cậu?
Không lẽ nào, biển hiệu ngoài kia chỉ là biển hiệu thôi sao? Cậu bàng hoàng, hụt hẫng. Phần là vì nhận ra mình quá ngốc, phần là vì xấu hỗ vì đã nói ra câu trên. Sẽ thật tốt nếu cậu không đặt chân vào quán bar mờ ám, ám quẻ này. Trong lúc cậu đang cảm thấy tuyệt vọng, ông ta ngừng lắc bình, nhìn cậu bằng nửa con mắt.
"Tất nhiên, chúng tôi có thể giúp được quý khách."
Giọng ông ta chân thật, cậu không cảm thấy có vẻ gì giả dối qua lời nói của ông ta.
Tiếng lắc bình trở lại. Cậu nuốt khan, âm thanh từ cổ họng cậu dường như to hơn nhạc nền trong quán bar.
"Ông không đùa đấy chứ?"
"Dĩ nhiên. Mà, ngay từ ban đầu, nếu quý khách không tuyệt vọng với thế giới này, và có mong muốn chuyển sinh, thì sẽ chẳng thể vào được đây."
Cậu nhớ lại, người người đi đi lại lại, không ai bước vào. Nghe ông giải thích, cậu ngộ ra, và tự cảm thấy thuyết phục "Ra là vậy!". Mặt khác, trong cậu vẫn sót lại một chút hồ nghi.
"Vậy.. Tôi phải làm như thế nào?"
Người đàn ông đừng tay, rót vào ly thủy tinh đã chuẩn bị sẵn một thứ chất lỏng màu đỏ. Đoạn ông ta hắng giọng.
"E hem, đừng chạm vào thức uống, vẫn còn quá sớm." Nhắc nhở cậu, ông tiếp tục. "Quý khách, cần phải ký hợp đồng."
Ông bồi thêm một câu nữa "Dù sao chúng tôi cũng đang làm dịch vụ, hợp đồng là bước cơ bản biểu hiện sự bằng lòng của đôi bên."
Nhạc nền được thay đổi, một âm thanh sôi động đúng chất bar. Cậu nhìn thứ chất lỏng đỏ trên bàn, nhìn qua ông ta. Sau một hồi nghĩ ngợi, cậu mở lời trong tâm trạng tò mò.
"Ông, có thể cho tôi xem bản hợp đồng được không?"
"Tất nhiên."
Người đàn ông đáp lại bằng những lời cậu mong muốn.
Từ dưới ngăn bàn, ông ta lấy ra một phong bì màu nâu, từ phong bì ông lại lấy ra một tờ giấy cỡ A4 với chi chít chữ ở trên, rồi nhanh chóng đưa nó cho người đang xòe tay hối thúc là cậu.
"Quý khách đọc thật kĩ các mục, có gì không hiểu cứ hỏi tôi."
Người đàn ông xếp hai tay ở phía trước hết sức lịch sự, mắt nhắm lại cùng với nụ cười mỉm nét trên môi. Tuy nhiên, cậu không hề quan tâm. Dòng chữ đầu tiên, hơi to hơn những dòng chữ khác đã thu hút tâm trí cậu.
[SAU KHI QUÝ KHÁCH CHUYỂN SINH, CHÚNG TÔI SẼ NHẬN TOÀN BỘ TÀI SẢN THUỘC SỞ HỮU CỦA QUÝ KHÁCH THAY CHO CHI PHÍ]
Toàn bộ tài sản? Một cái giá đắt, không thể đắt hơn được vì đó là toàn bộ tài sản. Đối với những người có nhiều tài sản hơn hoặc không có tài sản, cũng phải chi phí bằng tất cả những gì mình sỡ hữu. Cậu chưa hiểu lắm, nhưng ngay sau đó cậu tìm được câu tra lời.
[Tùy vào mức độ tài sản, quý khách sẽ được xếp vào các gói sau đây.]
"Gói A, B, C..."
"Tùy theo gói, lợi thế cũng sẽ thay đổi. Ví dụ, gói A có lợi thế hơn gói B, gói B có lợi thế hơn gói C, và gói C có lợi thế hơn gọi D."
Người đang ông giải thích như thể đã học thuộc lòng từ trước. Tuy nhiên, cũng đủ để cậu hiểu rõ hơn về gói. Nhìn vào số tài sản trong tay cậu – là chiếc túi xách đầy tiền mặt – cậu tự xếp mình vào gói B.
B thôi à... ở mức độ hơi nửa vời. Trên thực tế, gói được chia theo thứ bậc – EX>SSS>SS>S>A>B>C>D>E>F. Đúng thật là nửa vời, cậu không còn nhận xét nào khác.
"Gói B, thế cũng được.." Cậu thì thầm.
Dù sao, miễn cậu được thoát khỏi thế giới này, thì có gói F cậu cũng chịu.
"Quý khách đủ điều kiện cho gói A. Tôi quên chưa giải thích, sau khi quý khách chuyển sinh, nội tạng của quý khách sẽ được bán cho đường dây thương mại nội tàn ngầm của chúng tôi. Nội tạng cũng được xem là tài sản thuộc sở hữu của quý khách, vì vậy chi phí vẫn sẽ được cộng dồn."
2
Người đàn ông giải thích, giọng điệu lưu loát chuyên nghiệp.
"Vậy à..."
Cảm xúc của cậu không theo kịp. Cậu hiểu ông ta nói gì, nhưng cậu không hiểu tại sao ông ta lại bình thản như vậy khi phăng ra những thứ trên. Mà, ngày từ đầu mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo hiện thực rồi. Bây giờ mới cảm thấy sai thì có khi mới sai thật sự.
Âm nhạc một lần nữa chuyển sang du dương, tiếng đàn piano dịu dàng.
Trong lòng cậu đã có quyết định. Cậu muốn rời khỏi thế giới này, đến một thế giới khác. Được làm lại từ đầu, là cậu đã cảm thấy hài lòng lắm rồi. Được thêm gói A nữa, quá tuyệt vời. Cậu ký vào khoảng trống bên dưới tờ giấy A4, ghi ngày và giờ.
"Xin mời quý khách dùng rượu Tử Xích."
Cậu không do dự, uống cạn ly chứa chất lỏng màu đỏ kỵ lạ.
-------------------------------------------
Uống xong thứ chất lỏng kỳ lạ, ý thức tôi phai nhạt dần. Khi ý thức quay trở về, tôi đã ở trong một ngôi nhà khác, và nhận ra mình đang ở bên trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh.
TÔI ĐÃ ĐẾN ĐƯỢC THẾ GIỚI MỚI!
Ban đầu tôi còn vui mừng, hớn hở vì nghĩ rằng đời mình sắp lên hương. Dù gì thì tôi cũng đã có được gói A, xét theo mức độ EX>SSS>SS>S>A>B>C>D>E>F thì tôi nằm ở giữa, chắc chỉ số của tôi cũng sẽ ở mức trung bình. Nhưng như thế, chắc cũng đủ để trở thành một mạo hiểm giả hạng trung. Tôi sẽ có được những người đồng đội, trải qua bao trận chiến sinh tử, dần mạnh lên và có một cuộc sống sung túc.
Tôi đã nghĩ như thế, trong cơ thể của trẻ sơ sinh. Nhưng tôi đã lầm! Tôi đã bị gã pha chế lừa. Gã ta đã lừa tôi. Gì mà gói A hở? Cay ơi là cay! Số tiền tôi đã bỏ ra, ngôi nhà ở Tokyo với giá 2000Man (tương đương 4 tỷ VNĐ) và nội tạng của tôi nữa? Lẽ ra phải có một môi trường sống kha khá tí chứ!
Lý do mà tôi bất mãn, là vì tôi bị sinh ra trong một ngôi làng? Không biết có nên gọi nơi đây là làng không, bởi vì lượng người sinh sống ở đây cũng chỉ lên đến 30 người. Cuộc sống ở nơi đây khó khăn vô cùng, nguồn nước khan hiếm, rừng có yêu ma nên không thể đến gần, muốn có cái ăn thì phải làm lụng cày cuốc khổ sở.
Từ khi tôi sinh ra, bố tôi đã không còn. Mẹ tôi là một người vô cùng nghiêm khắc, bà ấy bắt tôi ra đồng khi chỉ mới lên năm. Ngày nào cũng đói meo, mà còn phải vắt kiệt sức bình sinh ra làm, còn khổ hơn cuộc sống trước kia nữa!
Tôi cay cú gã pha chế lắm. Ấm ức lắm. Nhưng thôi, dù sao tôi cũng đang cảm thấy vui với cuộc sống hiện tại. Ờ thì, tôi đã trở thành một bé gái, được trải nghiệm cảm giác mới mẽ. Ờ thì, thế giới này có kiếm và phép thuật. Như thế cũng đủ vui rồi. Có hi vọng là có hạnh phúc thôi.
Một lúc nào đó, tôi sẽ rời khỏi ngôi làng này và trở thành mạo hiểm giả. Cho đến lúc đó chỉ cần cố gắng nhẫn nại là được.
Làng của chúng tôi, có tên là Làng Lafihm, một ngôi làng nằm ngoài bìa Vương Quốc Adatafihm, kế bên rừng Folfihm, một hầm ngục dạng rừng. Tôi nghe nói trước kia có một vị Dũng Sĩ đã thảo phạt hầm ngục Folfihm, nhưng vì lượng yêu ma còn sót lại nên dân làng chúng tôi không thể đến gần.
Ở nơi hẻo lánh như làng Lafihm, thì thi thoảng vẫn có các thương nhân đến trao đổi hàng hóa hoặc nhóm mạo hiểm giả săn nguyên liệu. Họ là nguồn thông tin quý giá của tôi.
Thông qua họ, tôi biết được thêm rất nhiều thông tin bổ ích.
Đầu tiên, tôi học được chữ viết, các thương nhân tốt bụng đã cho tôi sách. Những quyển sánh bổ ích, ghi chép lại lịch sử của thế giới này.
Qua việc mê mẩn học lịch sử, tôi biết được Vương Quốc Adatafihm là vương quốc hùng mạnh nhất. Có rất nhiều đất nước của nhân tộc (con người), ngoài nhân tộc cũng có những đất nước của thú nhân, elf hay ma tộc.
Phức tạp hơn là các tôn giáo, giáo phái tồn tại trong Vương Quốc Adatafihm. Cuộc chiến giành quyền lực của các hội giáo vẫn đang âm thầm diễn ra. Nghe qua thôi, cũng đã thấy nguy hiểm rồi.
Gần đây, tôi còn nghe được tin đồn, chiến tranh giữa Nhân tộc và Ma tộc sắp sửa diễn ra. Đúng là ghê gớm thật.
Còn một thông tin nghe có vẻ ghê hơn nữa là, xã hội ở đây cho phép người ta tự do buôn bán nô lệ. Mạng sống ở thế giới này rẻ mạt vô cùng. Các thương gia tốt bụng còn nhắc nhở tôi, đừng tự ý rời khỏi làng mà không có người hộ tống, nếu chẳng may gặp phải đoàn đạo tặc giữa đường, sẽ bị chúng bắt và đem bán cho các đường dây buôn nô lệ. Dù sao thì, ở kiếp này tôi cũng là con gái.
Thứ hai, tôi được các mạo hiểm giả cho biết về chỉ số và kỹ năng. Đó là điều cơ bản nhất của thế giới này.
Con người khi sinh ra đã sở hữu kỹ năng. Những kỹ năng sinh ra vốn đã có được gọi là kỹ năng bẩm sinh. Có thể là kỹ năng dạng chiến đấu hoặc cũng có thể là kỹ năng thụ động.. Về khoảng này tôi cũng không rõ.
Đại khái, nhóm kỹ năng được chia ra như thế này:
Kỹ Năng Chủ Động – Loại kỹ năng chỉ được phát động khi người sở hữu có ý thức kích hoạt. Đây là nhóm kỹ năng vô cùng đa dạng, chẳng hạn như công kích, ma pháp, hồi phục, thuần thú...
Kỹ năng Bị Động – Loại kỹ năng luôn phát động ngay cả khi người dùng không có ý định kích hoạt. Đây là nhóm kỹ năng chạy ngầm, tăng chỉ số là chính.
Kỹ Năng Nhận Thức – Loại kỹ năng cơ bản thuộc nhóm thường thức, có được nhờ luyện tập. Ngoài ra loại kỹ năng này còn liên quan đến thuật giả kim, thuộc về sáng tạo.
Tuy Kỹ Năng Chủ Động có thể học được nhưng rất khó khăn, nó thuyên về bẩm sinh hoặc thiên chức nhiều hơn. Để phân biệt giữa Kỹ Năng Chủ Động và Kỹ Năng Nhận Thức, có lẽ tôi sẽ phải dùng đến ví dụ. Chẳng hạn như, kỹ năng ma pháp Hỏa Cầu, một loại hỏa ma pháp có khả năng tạo ra một quả cầu lửa sẽ thuộc vào nhóm Kỹ Năng Chủ Động, nhưng Nấu ăn sẽ thuộc nhóm Kỹ Năng Nhận Thức.
Chỉ số cũng được chia ra hai nhóm:
Năng Lực Phát Triển – Nhóm chỉ số chỉ có thể được cộng thêm khi lên level. Đây là nhóm chỉ số quyết định khả năng tấn công.
Năng Lực Rèn Luyện – Nhóm chỉ số chỉ tăng lên thông qua việc rèn luyện. Đây là nhóm chỉ số hỗ trợ kỹ năng, chủ yếu là hỗ trợ cho kỹ năng nhận thức.
Tôi cảm thấy khá hưng phấn khi được học về thế giới này. Có quá nhiều điều thú vị khác xa với Trái Đất nhàm chán trước kia, ở đây tôi có cảm giác cứ như thể mình đang được nhập vai vào một nhân vật trong game vậy. Ngay lúc này đây, khi đang tập thể dục buổi sáng, chỉ số thể lực của tôi vẫn sẽ được tăng lên, chắc vậy. Không có gì là lãng phí ở thế này cả, thật là tuyệt vời.
"Millia, có một đoàn mạo hiểm giả vừa đến đó. Họ đang tập trung ở nhà của bác trưởng làng Roland."
Trong lúc tôi đang thực hiện động tác chạy tại chỗ, Allen – Một đứa trẻ bằng tuổi tôi ở trong làng và cũng là bạn thuở ấu của tôi, chạy đến thông báo cho tôi điều trên. Giống như tôi, cậu ta cũng có hứng thú với thế giới bên ngoài, cậu ta cũng có ước mơ trở thành mạo hiểm giả. Mỗi khi có đoàn mạo hiểm giả đến như vậy, cậu ta luôn chạy đến chỗ tôi đầu tiên, thông báo, để hai đứa cùng đi. Cậu ta đúng là một đứa trẻ tốt bụng.
"Tuyệt quá! Vậy thì, hai chúng ta cùng đi ha. Mà, không biết hôm nay sẽ được nghe kể câu truyện nào đây."
Những mạo hiểm giả thường mang theo câu truyện mạo hiểm của mình. Tôi rất thích được nghe những câu truyện đó. Họ cũng không phải những người xấu tính, thấy một cô bé có hứng thú được nghe chuyện như tôi, họ lúc nào cũng sẵn sàng kể.
"Waa, hào hứng quá!.. Nhưng, tớ nghe nói lần này họ không phải đến đây để thu thập nguyên liệu..."
Allen lùn hơn tôi, cụ thể là thấp hơn tôi một cái đầu, điều đó rất dễ nhận ra khi hai chúng tôi sánh vai ngang nhau. Hai đứa năm nay đã mười bốn tuổi, dù vậy trong Allen cứ như một đứa con nít, có lẽ bộ quần áo rộng thùng thình của cậu đã khiến tôi nghĩ thế. Khi hai chúng tôi vừa đi qua khỏi cánh đồng khoai vẫn chưa đến đợt thu hoạch, cậu ta mơ hồ nói như vậy.
"Không phải vì nguyên liệu? Không lẽ là nhiệm vụ?"
Mạo hiểm giả lặng lội đường xa đến đây, chắc hẳn không phải để đi nghỉ mát rồi. Vậy thì khả năng còn lại chỉ có thể là vì nhiệm vụ.
"Tớ cũng không biết nữa, bọn họ đang tập trung những người đàn ông có thể chiến đấu trong làng và phát cho họ vũ khí."
"Hể? Cậu nói thật sao! Nè, nói cho cụ thể vào! Nhanh, nhanh!"
Tôi thúc dục Allen bằng giọng điệu phấn chấn, cậu ta đang làm vẻ mặt bối rối khi bị tôi xốc cổ áo. Lý do khiến tôi như vậy, đơn giản là bởi vì tôi đang hết sức hào hứng. Ở thế giới này có một loại đá mang tên là Đá Giám Định, để biết được họ có khả năng chiến đấu hay không, cần phải qua giám định.
Nếu những người đàn ông trong làng được phát vũ khí, thì tất nhiên họ phải có chỉ số thỏa mãn mức tấn công trung bình, nói cách khác, kết quả giám định cho thấy họ có thể chiến đấu. Từ khi sinh ra cho đến giờ, tôi chưa được giảm định chỉ số, tôi đang rất nóng lòng muốn biết chỉ số của mình ra sao. Đá Giám Định rất quý hiếm chỉ có những nơi như Hội mạo hiểm giả, Kinh Thành hoặc Quý tộc giàu có mới đủ điều kiện sở hữu chúng. Dĩ nhiên, Kỹ năng Giám Định có tồn tại, nhưng có rất ít người có kỹ năng này.
"Tớ đã nói hết những gì mình thấy rồi mà..."
"Hihi, xin lỗi. Mình hơi quá lố."
Một vài phút sau, chúng tôi đến được nhà của trưởng làng Roland. Đúng như Allen nói đàn ông trong làng đang tập trung tại đó. Tuy nhiên, tôi không nhìn thấy mấy đứa trẻ và phụ nữ đâu. Xem ra chỉ có đàn ông là được triệu tập. Dù tôi không biết có chuyện gì, nhưng nhìn chung là tình hình đang khá căng thẳng.
"Tớ cảm thấy hơi sợ sợ, mặt mọi người ai cũng khổ sở."
Cũng không thể trách được, đây là lần đầu tiên Allen chứng kiến cảnh tượng này. Nó làm tôi nhớ lại thời mình đi nghĩa vụ quân sự, lần đầu phải vác balo và súng trên lưng. Gương mặt của mọi người lúc này trông cũng giống như vậy, thực tế họ là những người làm nông, dùng sức mình để kiếm cơm, không một ai ở làng có kinh nghiệm chiến đấu cả. Họ lo lắng là điều dễ hiểu thôi.
"Mình sẽ đến đó hỏi thăm một chút."
"A, tớ cũng đi."
Và thế là hai chúng tôi tiến đến chỗ đám đông. Vì lượng người quá đông, nên họ tập trung ở trước nhà trưởng làng. Chạy đến sau lưng mọi người, tôi nhìn thấy một vài mạo hiểm giả đang đứng phía trước. Kế bên họ là một chiếc bàn, bên trên đó là một viên đá có màu xanh dương, tôi đoán đó là Đá Giám Định.
"Đúng lúc lắm, hai đứa hãy mau vào kho chứa lương thực. Lát nữa phụ nữ và trẻ em cũng sẽ được tập trung tại đó."
Một ông chú phát hiện ra chúng tôi đã nhắc nhở chúng tôi như vậy.
"Có chuyện gì vậy bác." Allen ngây thơ hỏi.
"À... Hình như, lũ Yêu ma sắp tấn công vào làng chúng ta. Nghe đâu là lũ Goblin."
Goblin ư? Tôi từng thấy thông tin của loại yêu ma này trong sách. Chúng là những tên quái vật với lớp da màu xanh, có tai nhọn, những con thông thường có thứ bậc D một vài con đặc biệt sẽ lên đến B. Loài yêu ma này tuy có trí tuệ không cao nhưng số lượng rất đông, ngoài ra chúng còn có đặt tính vô cùng man rợ. Những người đan ông sẽ bị chúng giết ăn thịt, phụ nữ thì sẽ bị cưỡng bức và trở thành cổ máy sinh sản của bọn chúng. Theo tôi thấy, phải gọi chúng là biến thái hoặc kẻ thù của phụ nữ mới đúng. Thật đáng sợ.
"Số lượng của chúng là bao nhiêu."
Lần này là đến tôi hỏi.
"Không biết nữa, chỉ biết là rất đông thôi."
Ấy chà, rất đông thì chắc cũng sẽ có trên một trăm con. Đàn ông trong làng cũng chỉ vỏn vẹn có hơn chục người, cộng thêm mạo hiểm giả cũng tầm ba mươi người. Không mấy khả thi..
"Đáng sợ quá!" Allen khóc thét, mặt cậu ta nhăn nhó.
Mặt khác, tôi thì lại đang rất hào hứng. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để tôi trở thành một mạo hiểm giả hay sao! Dù gì tôi cũng được gói A, chắc cũng sẽ có chỉ số tương đối và kỹ năng có thể chiến đấu được. Tất nhiên, không chỉ có lý tưởng trở thành mạo hiểm giả, tôi còn muốn bảo vệ ngôi làng thân yêu nơi mình đã lớn lên. Tuy đâu đó tôi cũng cảm thấy lo lắng và sợ hãi, nhưng rồi đâu sẽ vào đó thôi.
Tôi có gói A, là một người chuyển sinh. Có được ký ức từ kiếp trước đã là một lợi thế, việc sử dụng ma pháp cũng sẽ dễ hình dung hơn (mặc dù, hình như tôi chưa có kỹ năng ma pháp). Mà, đó cũng chỉ là thế giới được viết ra trong light novel thôi, chưa chắc tôi sẽ được như vậy. Nhưng thôi, tạm thời cứ giám định trước đã.
"Chị ơi, có thể giám định giúp em được không?"
Tôi tìm đến một chị gái trong bộ giáp bạch kim, chị ấy có mái tóc màu xanh rất xinh đẹp, nhìn vào khí thái của chị ấy tôi nghĩ chị ấy chắc hẳn là một mạo hiểm giả rất mạnh. Nghe thỉnh cầu của tôi chỉ ấy làm vẻ mặt khó xử, dường như không muốn sử dụng Đá Giám Định một cách bừa bãi. Nhìn vào biểu hiện đó của chị, tôi dùng đòn tấn công tâm lý là ánh nhìn cầu khẩn như cún con. Có vẻ như đã bị đánh bại bởi đòn vừa rồi, chị ấy nhún vai, thở dài một hơi.
"Được thôi, chị sẽ giúp em."
"Cảm ơn chị nhiều lắm." Tôi cười tỏa nắng.
"Rồi, giờ thì em đặt cả hai tay lên viên đá đi." Chị ấy chỉ tay vào viên đá màu xanh dương trên bàn, tôi vâng lời đặt hai tay lên.
Một vài giây sau, ánh sáng tinh khiết phát ra từ viên đá. Tôi nhắm mặt lại và có thể cảm nhận được hơi ấm đang xâm nhập vào cơ thể mình, trên da thịt cũng cảm nhận được thứ gì đó bao bọc lấy. Cảm giác vô cùng kỳ lạ, như đang bị nuốt trọn này là cảm giác khi bị giám định sao? Không thoải mái như tôi đã nghĩ. Và rồi, cảm giác bao bọc cơ thể được thu dần về bên trong viên đá, như thể có thứ gì vừa bị rút ra khỏi, nó khiến tôi cảm thấy hụt hẫng. Khi tôi mở mắt ra, đôi mắt của những vị mạo hiểm giả đang kinh ngạc nhìn tôi.
"Kết quả giám định này là..."
Tôi nghe thấy giọng của chị lúc nãy.
Và quan trọng hơn, kết quả giám định của tôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...