Dịch Vụ Chuyển Sinh

*Góc Sứa: Chương 2 này mình thiết lập sai thông số của kỹ năng hiện tại đã sửa chữa. 


"Buhahaa.."

Tôi bị tiếng cười giễu cợt thu hút, khi nhìn qua thì thấy một tên mạo hiểm giả mái đầu vàng, trông có vẻ là mạo hiểm giả hạng ba đang vắt tay qua cổ một anh chàng tóc đen, toàn thân cũng là một bộ trang phục đen. Tuy nhiên, có vẻ như không thích thái độ đó của tên kia, nên anh ta chẳng thèm mảy may để tâm, anh ta im lặng, nheo mày nhìn vào bảng trạng thái đang hiện ra phía trên Đá Giám Định của tôi với đôi nét suy tư.

Hai vị mạo hiểm giả khác, từ nãy giờ chỉ đứng im lặng ở một góc, cũng đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau.

Bảng trạng thái của tôi có gì kỳ lạ sao? Trong lòng bất an, tôi e dè nhìn vào kết quả giám định.

____________________


Tuổi: 14

Chủng Tộc: Con người

Giới Tính: Nữ

Thiên Chức: Tử Linh Thuật Sư

Thuộc Tính: Vô

Nghề nghiệp: Nữ Dân Làng

Level: 3

HP: 110/110

MP: 19/19

SP: 10/18

LP: 10/10

---Năng Lực Phát Triển

Tấn Công Vật Lý: 12

Phòng Ngự Vật Lý: 11

Tấn Công Ma pháp: 10

Phòng Ngự Ma pháp: 10

---Năng Lực Rèn Luyện

Tốc Độ: 56

Khéo Léo: 80

Trí Tuệ: 81

Thể Lực: 71

May mắn: 87

>Kỹ Năng Chủ Động (2/2)

Triệu Hồi Tử Binh Tập Sự [C] Lv.1

Dụng Kiếm [F] Lv.2

>Kỹ Năng Bị Động (2/2)

Hồi Phục HP Tự Nhiên [F] Lv.9

Hồi Phục MP Tự Nhiên [F] Lv.1

>Kỹ Năng Nhận Thức (4/4)

Khả năng Con Người [Ex] Lv.Max

Học Vấn Phổ Thông [C] Lv.5

Hầu Gái [A] Lv.2

Nông Nghiệp Cơ Bản [F] Lv.6

>Lời Nguyền

Cấm Ngôn [EX] Lv.Max

Giảm Một Nửa Sức Mạnh [EX] Lv. Max

Vĩnh Viễn ☆ [EX] Lv.Max

Vô Thuộc Tính [EX] Lv.Max

>Danh Hiệu

Kẻ Yếu Đuối
2

____________________

Hừm... Nhiều thông tin hiện ra cùng một lúc, tôi nhìn sơ qua mà chỉ hiểu được có vài chỗ. Tôi biết được chủng tộc của mình là con người, điều đó là đương nhiên, nên tôi bỏ qua phần đầu. Tiếp đến là Điểm HP, chỉ 110, MP và SP chưa đến 20, LP là gì thì thông không rõ, còn chỉ số phát triển trung bình thì khoảng 40. Tôi đoán là mình yếu xìu, nhưng vì không biết quy chuẩn của thế giới này, nên tôi chưa thể quy kết. Nếu có thể, tôi muốn xem chỉ số của những người khác nữa.

"Millia nhỉ, em đợi ở đây một chút nhé." Chị gái tóc xanh khi nãy, đặt tay lên vai tôi. Bàn tay của chị ấy thật ấm áp. Khi tôi gật đầu đáp trả, chị ấy nở một nụ cười thật hiền lành. Tim tôi thoáng mất một nhịp. Ngay sau đó, nét mặt chị ấy đột nhiên thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn như thể đã thành một con người khác. Chỉ ấy nhìn về phía hai người đang đứng trong góc và ra lệnh cho họ.

"Rafael, Bert, hai cậu sẽ đảm nhiệm chỉ huy dân làng. Đưa họ vào rừng Folfihm, bảo vệ họ trong lúc họ đốn cây. Chúng ta sẽ cần rất nhiều gỗ để xây dựng hàng rào."

Trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai người mạo hiểm giả trong góc đã cúi đầu một cách kính cẩn. Nhận được lệnh, hai người nhanh chóng cho những người đàn ông trong làng tập hợp thành hàng hai. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tiến đến khu rừng phía bên kia.

Allen sau khi mọi người rời đi hết, được trưởng làng Roland đưa qua bên kho chứa lương thực. Trước khi rời khỏi cậu ấy vẫy vẫy cánh tay chào tôi, tôi cũng vẫy tay chào lại, hai đứa nhìn nhau cho đến khi cả hai không nhìn thấy mặt nhau nữa.

Lúc này, mọi chuyện đâu đã vào đấy. Chị gái quay lại.


"Chị tên là Aicy, rất hân hạnh được gặp em Millia." Để tôi không phải ngước lên nhìn, chị ấy chống một chân xuống đất, hạ thấp mình để phù hợp với tầm nhìn của tôi. Chị ấy đúng là một con người chân thành.

"Em cũng vậy, em là Millia, rất hân hạnh được gặp chị Aicy."

Tôi cúi đầu chào chị Aicy, không hiểu từ lúc nào tôi đã nhấc váy lên và đứng chéo chân, cử chỉ giống hệt một cô hầu gái.. Hành động vô thức đó của tôi, đã làm tên mạo hiểm giả hạng ba kia cười "fu" một cái.

"Trưởng làng đã cho bọn chị mượn nhà để làm đồn cứ, trước hết cùng vào trong nào. Chị có chuyện quan trọng cần phải nói với em. Adolf, Jarmil, hai cậu cũng vào đi."

"Oke-."

"Vâng."




Thế là dù có muốn hay không, tên mạo hiểm giả hạng..- Adolf vẫn chọn chỗ kế bên tôi ngồi. Bàn trong nhà trưởng làng chỉ vừa đủ cho bốn người, chị Aicy ngồi đối diện tôi, bên cạnh là anh Jarmil với toàn thân là một màu đen.

Nhà của dân làng ở đây, ai cũng giống nhau cả. Chỉ có nhà trưởng làng hơi to hơn một chút nhưng nhìn chung thì vẫn giống với nhà của tôi, có một góc bếp và một phòng tắm kiêm luôn nhà xí.. Đấy là điều tôi không thích nhất ở làng này, tuy đã quen nhưng phải thực sự có can đảm mới dám đứng cạnh hố xí để tắm..

"Em có hiểu kết quả giám định của mình không?"

Câu đầu tiên của chị Aicy sau khi ngồi xuống là với một ánh mắt thương hại. Anh Jarmil kế bên cũng nheo mày khó xử. Chỉ có riêng tên khốn Adolf lúc này là đang đặt tay lên đùi tôi... Mạo hiểm giả có người này, cũng có người kia. Tôi đã gặp qua nhiều mạo hiểm giả rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một gã biến thái như vậy!

"Em không hiểu lắm ạ." Giọng điệu tôi khá bình thản, nhưng tôi đang dốc hết sức bình sinh để kéo tay tên Adolf ra khỏi đùi mình. Mặt khác, do sức lực của tôi so với hắn có một khoảng cách tương đối to, nên giờ nhìn giống như tôi đang nắm tay hắn. Được đôi tay nhỏ nhắn của tôi nắm lấy, hắn tỏ ra đắc ý, nhất định không chịu buông tay. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt với trò dằn co này, tạm thời cứ mặc kệ tên đê tiện ấy.

Hiện tại, chị Aicy đang thì thầm gì đó với anh Jarmil. Bị tên kia quấy rầy nên tôi chẳng thể tập trung nghe được họ nói gì. Một lúc sau, cuộc thảo luận giữa hai người họ dường như đã kết thúc.

"Em hãy chạm vào viên đá này, chúng tôi sẽ giải thích." Đúng như tôi đã dự đoán, giọng anh ta trầm lặng, nghe rất thích. Khuôn mặt đẹp trai thì khỏi phải bàn, mái tóc màu đèn tuyền đồng bộ với trang phục của anh.

Tôi hơi bị sao lãng một chút, nhưng cuối cùng cũng đã chạm hai bàn tay lên Đá Giám Định anh Jarmil vừa đặt lên bàn. Thật kỳ lạ, tôi có thể cảm nhận được một chút hơi ấm còn sót lại từ lòng bàn tay của anh Jarmil trên Đá Giám Định. Má tôi có hơi nóng một chút.

"Để em hiểu, thì đầu tiên chị sẽ phải giải thích cho em về ngôi sao này." Chị Aicy chỉ tay lên bảng giám định. Vẻ mặt chị vô cùng nghiêm túc. Tôi gần như quên thở khi nhìn vào biểu cảm của chị. Mất một vài giây hít thở đều. Tôi quan sát trước đầu ngón tay chị Aicy, một biểu tượng hình ngôi sao (☆).

"Như em nhìn thấy đó, số Ngôi Sao của em chỉ có một. Điều này anh chưa từng thấy trước kia." Anh Jarmil nói bằng chất giọng chua chát.

"Cơ bản, quy chuẩn của một người bình thường là ba Ngôi Sao. Tương ứng cho ba vị Thần chúc phúc." Adolf đột nhiên chen vào.

Chị Aicy nói tiếp "Tất nhiên, vẫn có những trường hợp đặc biệt, như sinh ra chỉ có hai Ngôi Sao hoặc siêu hiếm với bốn Ngôi Sao hoặc thậm chí là năm Ngôi Sao."

Nghe đến đây tôi mới hiểu ra, trường hợp của mình là đặc biệt hiếm. So với những người bình thường khác, tôi chỉ có ☆. Trong lòng tôi dấy lên một nổi bất an.

"Ngôi Sao Chúc Phúc có ảnh hưởng rất lớn đến bảng trạng thái của một người. Mỗi lần nâng cấp độ, sức mạnh của Ngôi Sao sẽ được phát huy. Phần thưởng chỉ số khi lên cấp sẽ được nhân lên theo số Sao." Đoạn chị Aicy thở dài. "Quan trọng hơn là Space của kỹ năng."

Space? Nhìn vào . Thắc mắc của tôi đã được giải đáp.

"Nếu là bình thường, có thể trang bị vũ khí hoặc giáp để bổ sung chỉ số. Nhưng, Space của em không đủ. Không chỉ kỹ năng, cả trang bị cũng có Space. Với một Ngôi Sao, em chỉ có thể sử dụng một trang bị. Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đáng nói..." Biểu cảm chị Aicy trở nên nghiêm trọng, nét mặt hiện rõ vẻ phiền não. Chị ấy lẳng lặng nhìn lên mặt bàn, không nói gì nữa.

Hơi thở của tôi nặng nề. Được mọi người giải thích, tôi phần nào hiểu được mình đang bị đặt trong tình trạng nào. Nhưng, "vẫn chưa đáng nói", vẫn chưa đáng nói là sao? Còn có điều gì tồi tệ, khủng khiếp hơn từ nảy giờ nữa sao...

"Em sẽ như thế nào..." Giọng thoi thóp, tôi hỏi.

Cũng không hẳn là tôi sợ hãi. Tôi đã được đến thế giới mình mong ước. Tôi đang có một cuộc sống đầy hài lòng. Ở một ngôi làng nghèo nàn, thiếu thốn nhưng mỗi ngày đều vui vẻ. Làm việc ngoài đồng có hơi mệt, nhưng phần thưởng là những củ khoai ngon ngọt. Dù cho tôi có yếu xìu như cọng bún, một lúc nào đó sẽ có thể trở nên mạnh hơn. Nâng level, luyện tập kỹ năng, tôi cũng có thể trở thành mạo hiểm giả. Không có gì phải lo, không có gì phải sợ. Tôi tự nhủ với lòng.

Bầu không khí im lặng tiếp diễn thêm vài phút. Anh Jarmil tặc lưỡi, nét mặt cay đắng. Không muốn nói, thì chỉ cần không nói là được. Có những điều không biết vẫn sẽ tốt hơn. Việc nói –sự thật cho ai đó biết, đôi khi bản thân cũng sẽ cảm thấy đau đớn. Một cô bé mới gặp chưa đến nửa ngày như tôi, anh có thể làm ngơ. Nhưng, cuối cùng anh vẫn mở miệng. Giọng khô khóc.

"Con người ai cũng có ba Kỹ Năng Bị Động. Đó là, Hồi Phục HP Tự Nhiên, Hồi Phục MP Tự Nhiên, Hồi Phục SP Tự Nhiên. Từ khi được sinh ra trên thế giới này, ba kỹ năng bẩm sinh đó là không thể thiếu được. Và khi trưởng thành, ba kỹ năng đó sẽ thống nhất và trở thành, Hồi Phục Tự Nhiên. Một người sống khỏe mạnh được là nhờ kỹ năng này." Anh Jarmil nhìn tôi, ánh mắt đầy đau xót. "Tuy nhiên, em lại thiếu một trong ba."

Tôi chẳng hiểu gì sất.

Bầu không khí tự nhiên tự ý, u ám.

Tôi đã sống đến mười bốn năm. Mọi thứ vẫn bình thường như cân đường hộp sữa. Tôi không tin tình trạng của tôi lại tồi tệ đến mức hai ngươi phải đau xót thay tôi. Tên Adolf đang vuốt đuôi tóc của tôi, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm đến hắn.

Không sao, tôi ổn. Dù sao tôi là gói A. Tôi tin gã pha chế không lừa tôi. A, mà khoan. Tôi có biết nội dung của gói A đâu? Tại sao tôi lại nghĩ gói A là tốt? Ể, tại sao? Gã không lừa tôi, mà chẳng qua bản chất của gói A là như thế này? Thế thì gọi B sẽ càng tệ hơn.. Có gì tệ hơi một Ngôi Sao nữa chứ? Tưởng tượng thôi cũng hơi run rồi này. Hay là... chẳng qua mọi thứ chỉ là random –ngẫu hứng. Gã pha chế chỉ làm ra vẻ!

Đến được thế giới này là tôi mừng rồi. Có kiếm và phép thuật. Mỗi ngày tôi có cảm giác mình được sống. Bầu không khí thật tuyệt với, không ô nhiễm bởi bụi và khói. Lá phổi tôi vẫn tốt, vì tôi chưa bị ho bao giờ. Mọi thứ đối với tôi đều Fantasy cả. Chẳng có gì phải bận tâm, không việc gì phải tức giận. NHƯNG! Tôi vẫn cảm thấy ấm ức, cay ơi là cay khi nhớ lại bộ mặt cười đểu của gã pha chế.

Úi, lửa lòng phừng phực. Nộ khí xung thiên. Tôi hận gã pha chế.

Fu, ha, fu, ha, hít đều thở ra, hít đều thở ra. Bĩnh tĩnh, tịnh tâm. Tên pha chế chết bầm. Bình tĩnh, thở đều. Bình tâm, tĩnh lặng. Tên Pha CHẾ! Ư, hà... Không sao, tôi ổn. Không giận. Ư, hư.. Tiên sư, tên pha chế! Mặt tôi nóng lên vì ức chế, chỉ cần nhớ đến nụ cười đểu của hắn là tôi lại nóng trong lòng. Nhưng cũng phải cảm ơn, vì hắn đã đưa tôi đến đây, Oke tôi vẫn sống tốt.

Không cần phải trở nên mạnh mẽ. Sống bình thường, thật lạc quan. Không có sức, ta có mưu. Chẳng ngại việc khó, chỉ sợ không có lòng. Ban đầu, mục đích của tôi cũng chỉ là trở thành mạo hiểm giả hạng trung, kiếm chút ít tiền từ việc săn quái cấp thấp, có những người bạn trong tổ đội. Một yêu cầu hết sức tầm thường. Chiến đấu với quái vật truyền thuyết, đánh bại ma vương.. Mấy chuyện đó, cứ để những người có thiên chức Dũng sĩ lo.

Tôi không muốn làm dũng sĩ gì đâu. Trở nên nổi bật và quá mạnh để làm gì. Được mọi người ca tụng có gì hay. Ngầu thì được gì. Ehehe, tôi không cần mấy thứ đó. Thật đấy, tôi không cần. Nhất định, là không cần.

"Sắc mặt em xanh xao quá, em có sao không Millia." Chị Aicy, lo lắng thăm hỏi tôi. Chị ấy thật tốt tính.

"Ừm, em không sao."

Hơi buồn.

"Nhưng mà, ba kỹ năng đó thì có liên quan gì. Em vẫn sống tốt mà."

Lúc này, tôi tự nhiên muốn hỏi. Đúng là tôi đã được nghe giải thích, người khỏe mạnh cần có ba kỹ năng này. Nhưng trên thực tế, tôi vẫn sống rất tốt.

"Ừm, chị vẫn chưa giải thích đến LP nhỉ. Life Point, được viết tắc là LP. Khi chúng ta nhận sát thương, chỉ số HP sẽ giảm xuống. Khi HP chạm đến con số 0, chúng ta sẽ chết. Cũng giống như vậy, khi điểm MP,SP chạm đến 0, LP sẽ bị giảm. Nếu em không tìm cách hồi phục MP,SP. LP sẽ rút dần, cuối cùng sẽ dẫn đến tử vong."

"Vậy à..." Giọng tôi hơi run.

"Em sống được đến giờ, có thể coi như là phép màu rồi." Chị Aicy đau xót.

Tôi cứng họng.

"Em không có Hồi Phục SP Tự Nhiên, khi làm việc quá sức SP chạm đến số 0 nó sẽ rút dần sinh mạng của em. Tuy ăn uống có thể hồi phục được SP,MP, nhưng nếu như em rơi vào tình trạng thiếu lương thực, hoặc không có nước uống. Tính mạng của em sẽ gặp nguy hiểm.." Một hơi thở trầm lặng, chị Aicy cúi đầu.

Tôi thì hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Từ lúc mới sinh ra, cho đến tận lúc này. Tôi chưa từng rơi vào tình trạng, không có đồ ăn, không có nước uống. Mẹ tuy rất nghiêm khắc, mới năm tuổi đã bắt tôi ra đồng phụ giúp. Nhưng, mẹ vẫn luôn cho tôi ăn uống đầy đủ. Thêm vào đó, làng tôi cũng chưa từng bị thất thu bao giờ. Khoai trồng được rất nhiều, do đất tươi tốt. Nếu thiếu đi những điều đó, có khi tôi đã xanh cỏ rồi. Tưởng tượng ra bộ xương trắng của mình đang nằm lăng lốc trên một mảnh đất khô cằn nào đó, tôi bất giác rùng mình.

"Giờ chị sẽ giúp em lưu kết quả vào giấy giám định. Giấy này có thời hạn sửa dụng là ba tháng. Em có thể theo dõi tình hình trạng thái của mình. Và nhớ là, đừng làm gì quá sức." Chị Aicy lấy từ trong túi ra một cuộn giấy da, có buộc tơ đỏ.

Tôi nhớ đã từng nhìn thấy cuộn giấy như vậy trước kia. Hình như là chúng được đặt trên xe hàng hóa của các thương gia. Tôi cứ nghĩ đó là tấu sớ, giấy tờ gì thôi, nên cũng không hỏi. Hóa ra là giấy giám định. Chúng được xem như hàng hóa à.

Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi. Thứ ánh sáng ba chiều hiển thị trạng thái của tôi đang bị hút dần vào trong giấy da. Một vài giây sau, ánh sáng biến mất. Giấy da phát sáng lên, rồi mờ dần đi cho đến khi tắt hẳn. Có vẻ như không cần phải đặt tay lên Đá Giám Định nữa, nên tôi bỏ tay ra.

"Bọn chị là mạo hiểm giả, không thể lúc nào cũng giúp đỡ em được. Gần đây thế giới đang có những biển chuyển bất ổn. Tà Thần bất ngờ lộ diện, rồi đến cả một con Zombie lẽ ra bậc F không hiểu vì lý do gì đột nhiên lại trở thành Ma vương của hầm ngục Piafihm. Chị đến đây cũng là vì đuổi theo Tà thần.. Xin lỗi chị nói quá nhiều rồi, tóm lại em cứ giữ giấy giám định. Ba tháng sau, có cơ hội chỉ sẽ quay lại thăm em." Chị Aicy nở một nụ cười, trong thật xinh xắn.


"Cảm ơn chị." Tôi cúi đầu.

"Cũng đã đến lúc phải kiểm tra tiến độ công việc của hai người kia. Nếu đúng như những gì tên Tà thần nói, bọn Goblin sẽ tấn công vào ngày mai. Vì vậy, chúng ta không thể lơ là cảnh giác được." Chị Aicy quay trở lại với công việc. Vẻ mặt nghiêm túc như ban nãy, chị ấy đang nói gì đó với anh Jarmil.

Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa được xem qua bảng trạng thái của chị Aicy, và anh Jarmil. Không biết, họ có đồng ý cho tôi xem không. Biết được mình yếu xìu rồi, nhưng tôi vẫn muốn so sánh xem khoảng cách bao xa.

"Chị Aicy, anh Jarmil. Có thể cho em xem bảng trạng thái của hai người được không ạ?" Tôi hạ giọng. Trong lúc họ đang nói chuyện, tôi tự dưng xen vào. Cảm thấy có lỗi thật.

"...E.." Chị Aicy lặng hơi. Ánh mắt có vẻ do dự.

"Anh hiểu rồi. Ngài Aicy cũng vậy, cứ để cô bé xem. Điều đó có thể sẽ gây tổn thương cho cô bé không chừng, nhưng cô bé cũng cần phải nhận thức được vị chí và hoàn cảnh của mình. Có những điều không biết vẫn tốt hơn, nhưng ngược lại cũng không ít." Anh Jarmil quá đẹp trai. Anh ấy nói quá đúng ý tôi.

Thuyết phục chị Aicy xong, anh giao cho chị Aicy một cuộn giấy giống hệt của tôi. Anh bước ra bên ngoài mà không quên cúi đầu chào. Có vẻ như, anh sẽ đến khu rừng Folfihm để phụ giúp công việc. Tôi dõi theo bờ lưng vững vàng của anh cho đến khi anh biến mất sau cánh cửa.

"Vậy thì, chị sẽ giao cho em giữ hộ bọn chị giấy giám định. Đến khi xong việc, chị sẽ quay lại. Adolf, tôi đi trước đây."

"Vâng ~"

Chị Aicy thả vào tay tôi hai cuộn giấy da. Nở một nụ cười hiền dịu rồi rời khỏi chỗ đó.

Sau khi bóng dáng chị ấy khuất hoàn toàn. Tên Adolf đột nhiên choàng tay qua eo tôi. Hắn ta thì thầm cạnh tai, làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu và ớn lạnh.

"Nếu có gì không hiểu, bé cứ việc hỏi anh nhé."

Ôi không, tôi cảm thấy choáng. Chất giọng bẩn đụt của hắn làm tôi đau dạ dày. Tôi muốn nhanh chóng đẩy hắn ra. Nhưng, kết quả cuộc đọ sức đã quá rõ ràng. Sức lực yếu như cọng bún của tôi, vận hết cỡ cũng chẳng làm được trò trống gì.

"Vâng ạ."

Tôi quyết định làm cô bé ngây thơ. Không quan tâm đến hành động quấy rối đó của hắn. Nếu hắn tăng level của trò đồi bại này lên, lần này nhất định tôi sẽ mách với chị Aicy.

Tôi đặt hết ba tờ giấy giám định lên bàn.

Đầu tiên, tôi xem bản trạng thái của chị Aicy.

____________________


Tuổi: 20

Chủng Tộc: Con người

Giới Tính: Nữ

Thiên Chức: Kiếm Sĩ

Thuộc Tính: Thủy, Băng, Hỏa

Nghề nghiệp: Mạo Hiểm Giả [Mithril]

Level: 96

HP: 6780/6780

MP: 769/769

SP: 990/990

LP: 50/50

---Năng Lực Phát Triển

Tấn Công Vật Lý: 292

Phòng Ngự Vật Lý: 288

Tấn Công Ma pháp: 228

Phòng Ngự Ma pháp: 162

---Năng Lực Rèn Luyện

Tốc Độ: 247

Khéo Léo: 381

Trí Tuệ: 495

Thể Lực: 500

May mắn: 45

>Kỹ Năng Chủ Động (6/6)

Thủy Ma Pháp [B] Lv.5

Băng Ma Pháp [B] Lv.9

Bật Thầy Kiếm Thuật [A] Lv.8

Cường Hóa Toàn Bộ Chỉ Số Tổ Đội [S] Lv.10

Cường Hóa Đề Kháng [B] lv.5

Hỏa Long [S] Lv.2

>Kỹ Năng Bị Động (6/6)

Hồi Phục Siêu Tốc [S] Lv.9

Thần Mệnh [S] Lv.5


Đột Phá Ma Lực [A] Lv.1

Thể Lực Bền Bỉ [S] Lv.7

Sát Long [A] Lv.1

Vô Hiệu Hóa Thổ [S] Lv.2

>Kỹ Năng Nhận Thức (8/9)

Khả năng Con Người [EX] Lv.max

Học Vấn Phổ Thông [C] Lv.9

Nấu Ăn [F] Lv.2

Pha Chế [F] Lv.1

Chế Biến Nguyên Liệu Tập Sự [F] Lv.1

Thao Quản Việc Nhà [B] Lv.5

Khả Năng Sinh Tồn [A] Lv.8

Chỉ Huy Quan Đoàn [A] Lv.9

Danh Hiệu

Mạo Hiểm Giả Siêu Cấp

Công Chúa Băng Giá

Diệt Hỏa Long

____________________

Gì..gì vậy. Mắt tôi có bị làm sao không? Để cho chắc chắn, tôi dụi mắt. Vẫn không thay đổi. Bản trạng thái khủng của chị Aicy không hề thay đổi. Oái, chỉ số gì thế này. Lại còn có đến năm Ngôi Sao (☆☆☆☆☆).

HP, thì khỏi bàn. Trung bình chỉ số phát triển lên đến gần 1000. Thuộc tính, Băng, Thủy, Hỏa.. Ủa, tôi Vô kìa. Người ba hộp sữa người không hộp nào. 

Kỹ năng thì nhiều đến mức tôi nhìn muốn hoa cả mắt. Không biết có thể xem chi tiết được không nhỉ. Tôi chọt thử tay lên tờ giấy, cảm giác mình cứ như một đứa ngáo.



A a a, có một giọng nói vừa trực tiếp đi vào đầu tôi. Giọng này trong vắt, nghe như của một thiếu nữ, chất giọng xinh xắn như thế này hẳn là chủ nhân của nó cũng phải dễ thương lắm. Tuy, không có cảm xúc và hơi giống máy móc. Nhưng nói chung là ổn áp.

Mà, không lẽ đây là thần giao cách cảm? Cũng không đúng, tôi vừa chọt ngón tay vào giấy giám định thì liên nghe thấy. Đừng bảo với tôi, đây là giọng của tên Adolf. Uệ, kinh tởm. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

[Giải thích: Tôi là Giấy Giám Định. Có nhiệm vụ thông báo những thay đổi trạng thái. Giải đáp thông tin cho người sở hữu. Hiệu lực đăng ký ba tháng.]

Ể? Nó có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao. Giấy Giám Định, có chức năng đỉnh cao như vậy sao? Giá cả như thế nào vậy.

[Mệnh Giá: 50 Đồng Bạc ạ.]

Đột nhiên kính ngữ..

Cơ mà, 50 Đồng Bạc á? Không đùa đấy chứ. Thứ đắc tiền như vậy, chị Aicy cho tôi không luôn. Chị ấy vừa sở hữu nụ cười hiền lành, đôi lúc nghiêm khắc trông cũng rất đáng sợ, nhưng chị ấy thật sự quá tốt bụng.

Thành thật, tôi chưa bao giờ được đụng vào đồng tiền kể từ khi tái sinh. Làng chúng tôi nghèo, có cái ăn là nhờ trồng trọt, có nước uống là nhờ tự nhiên. Thỉnh thoảng cũng chỉ lấy nông sản ra để trao đổi thực phẩm, nhu yếu phẩm, hoặc trang phục với những thương gia thôi. Cuộc sống ở nơi đây là tự cung tự cấp và trao đổi, không sử dụng đồng tiền để mua sắm.

Tóm lại, khi chị ấy quay lại tôi sẽ cúi đầu cảm ơn.

Về với bảng trạng thái của chị Aicy.

Quả nhiên, chị ấy thật sự quá mạnh. Hình như chị ấy còn diệt được cả rồng, nếu là chị ấy thì chắc cũng không có gì lạ. So với tôi chị ấy chẳng khác gì một con quái vật.. Số lượng HP èo ọt của tôi, có khi chỉ bị chị vỗ nhẹ cho một cái là đã đủ thăng thiên rồi. Tốt nhất, không được chọc giận chị ấy.

Tiếp đến, là bản trạng thái của anh Jarmil. Không biết anh sẽ như thế nào đây. Háo hức quá.

____________________


Tuổi: 19

Chủng Tộc: Con người

Giới Tính: Nam

Thiên Chức: Thương Sĩ

Thuộc Tính: Ám

Nghề nghiệp: Mạo Hiểm Giả [Silver]

Level: 30

HP: 1240/1240

MP: 170/170

SP: 150/150

LP: 30/30

---Năng Lực Phát Triển

Tấn Công Vật Lý: 35

Phòng Ngự Vật Lý: 69

Tấn Công Ma pháp: 89

Phòng Ngự Ma pháp: 83

---Năng Lực Rèn Luyện

Tốc Độ: 239

Khéo Léo: 88

Trí Tuệ: 246 

Thể Lực: 47 

May mắn: 77

>Kỹ Năng Chủ Động (4/4)

Thương Thuật [B] Lv.5

Ám Ma Pháp [B] Lv.2

Gia Tăng Tấn Công Ma Pháp [D] Lv.2

Gia Tăng Phòng Thủ Vật Lý [D] Lv.3


>Kỹ Năng Bị Động (4/4)

Hồi Phục Tự Nhiên [C] Lv.5

Kháng Quang [B] Lv.6

Phòng Ngự Vật Lý [D] Lv.9

Phòng Ngự Ma Pháp [D] Lv.1

>Kỹ Năng Nhận Thức (6/6)

Khả năng Con Người [EX] Lv.max

Học Giả [B] Lv.9

Nấu Ăn [F] Lv.7

Pha Chế [F] Lv.5

Chế Biến Nguyên Liệu Chuyên Nghiệp [E] Lv.10

Dọn Dẹp [E] Lv.1

Danh Hiệu

Mạo Hiểm Giả Tập Sự

____________________

Không cao bằng chị Aicy. Nhưng đúng như tôi đoán, anh ấy sở hữu thuộc tính Ám. Toàn thân anh là bộ trang phục đen, tóc cũng đen nốt. Làn da cũng đen luôn.. thì hơi đáng sợ.

Tôi lượt qua kỹ năng, danh hiệu. Không có nhiều điểm đặc biệt. Dù vậy, anh ấy vẫn rất ngầu. Không hiểu sao, má tôi cứ nóng lên. Vừa mới gặp chưa được nửa ngày thôi mà.

[Giải thích: Cảm nắng ngay tư...]

K-không cần!

Ghê gớm thật, cô nàng Giấy Giám Định đang đọc suy nghĩ của tôi.

[Đối thoại: Hết cách rồi.]

Có thể đối thoại được luôn... Ai là người đã chế tác ra loại vật phẩm siêu cấp này vậy.

[Giải thích: Không thể tiết lộ.]

Đúng vậy rồi, người đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu để lộ danh tín. Sẽ có những kẻ tham lam tìm đến, và đoạt công thức chế tạo Giấy Giám Định.

[Đối thoại: Xã hội loạn lạc.]

...Đúng? A a, chủ đề lạc quá xa. Stop! Tôi vẫn chưa giám định kỹ năng của mình. Vấn đề xã hội nhân sinh cứ tạm gác qua một bên.

Nhưng trước đó, tôi phải đặt một cái tên cho Giấy Giám Định. Dù sao ít nhiều cũng sẽ gắng bó với nhau suốt ba tháng, không có tên gọi sẽ rất bất tiện.

[Đối Thoại: Cô là người đầu tiên, có suy nghĩ đặt tên cho tôi.]

Vậy à... Cũng đúng. Ba tháng là kết thúc. Người ta sẽ thay mới giấy giám định sau khi hết hiệu lực. Hơi buồn nhỉ.

[Đối Thoại: Tôi không có cảm xúc, nên không thể hiểu được nổi buồn.]

Hmm... Koe, từ giờ Giấy Giám Định sẽ là Koe.

[Đối thoại: Koe ạ.]

Đúng vậy, Koe.

[Đối thoại: Cảm ơn.]

Tôi chỉ mượn tiếng nhật thôi. Đột nhiên bảo, hãy đặt tên đi, đúng là khó thật. Koe không cần cảm ơn đâu.

[Đối thoại: Dù vậy, vẫn cảm ơn.]

Nếu Koe đã nói như vậy thì tôi nhận lấy lời cảm ơn.

Rồi thì, giám định tiếp thôi.

Đầu tiên là Kỹ năng Triệu Hồi Tử Binh Tập Sự.



20MP. Tôi chỉ mới có 19MP thôi. Tức là tôi phải có 21MP mới có thể sử dụng kỹ năng này. Hơn nữa, triệu hồi một con Skeleton F thì có tác dụng gì chứ? Tôi nghe nói yêu ma bậc F rất yếu. Tạm bỏ qua.

Tiếp đến.



Kiếm bậc N thì chắc là thanh kiếm gỗ của tôi. Có thể tôi đã nhận được kỹ năng này trong lúc tập vung kiếm. Nói cách khác, tôi chỉ cần luyện tập, kỹ năng này sẽ được nâng cấp tiếp. Thế thì quá tốt. Tuy hiện giờ bậc F thì có hơi vô dụng...





Tạm ổn. Có thêm hồi phục SP cho đủ bộ ba nữa thì hoàn hảo.

Ủa? Mấy cái lời nguyền đâu hết rồi. Trên Đá Giám Định, tôi nhớ mình có nhìn thấy qua thứ gì đó giống lời nguyền, hình như là ở bên dưới của phần Kỹ Năng Nhận Thức. Không thấy đâu... Chắc tôi nhìn nhầm?

Kệ đi.

Quay lại với Kỹ Năng Nhận Thức nào.

Hai kỹ năng đầu tiên của nhân thức, tôi xem qua thì thấy không có gì đặc biệt. Đúng như tên gọi Kỹ Năng Nhận Thức, đây là loại kỹ năng có được nhờ trải qua trong cuộc sống. Đi, nói, ăn, uống... Có thể nói là khả năng của con người. Kỹ năng Học Vấn Phổ Thông, theo tôi đoán, tôi có được thông qua việc đọc sách.

"Này, bé. Bé có hứng thú với hầu gái à?"

Nhắc mới nhớ, tên Adolf này vẫn ngồi cạnh tôi. Không biết tên này có ý đồ gì đây.

"Cũng không hẳn."

"Hưm, bé sở hữu kỹ năng Hầu Gái mà lại nói là không có hứng thú. Xạo là không tốt đấu đó."

Hành động lắc ngón tay ra vẻ ta đây của hắn làm tôi phát ớn. Xạo gì. Tôi có biết mình sở hữu kỹ năng Hầu gái đâu. Tôi còn chưa từng luyện tập, hay nhận thức được nó nữa kia mà. Thật huyền bí.

"Em không biết."

Tôi cuộn giấy giám định của mình lại, định đứng lên trở về nhà. Một là vì Muốn tránh xa tên biến thái, hai là vì Đã đến giờ ăn trưa. Sau khi nghe chị Aicy và anh Jarmil giải thích, tôi nghĩ mình nên ăn uống đầy đủ. 

Đúng lúc này, một cảm giác kinh tỏm tấn công tôi. Là vòng tay của tên biến thái kia. Hắn đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Tôi hoảng loạn. Sức hắn quá mạnh, tôi không thể đẩy hắn ra.

"Millia, bé dễ thương quá. Hãy làm hầu gái của anh nhé."

Kyáaaaaaaaaaaaaaaaaaa biến thái, ai đó cứu tôi với! Help!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận