Đích Trưởng Nữ

Sáng sớm, mặt trời vừa nhô lên mà trong thái sư phủ cũng đã vội vàng một mảnh. Đó là bởi vì hôm nay Triệu Tùng đưa vợ con đến trấn bắc hầu phủ ăn tết Trung thu. Nhưng cũng chẳng phải là tất cả mọi người àm chỉ có hắn cùng chính thê và hai nữ nhi mới có tư cách về trấn bắc hầu phủ. Còn các thiếp thất và thứ nữ khác thì không được đi theo, duy nhất chỉ có ngoại lệ là Triệu Khả Phong – con trai của hắn.

Từ nhỏ, Triệu Khả Phong thập phần thông minh, hơn nữa lúc 9 tuổi, hắn đã bắt đầu muốn thi trạng nguyên. Cho nên Triệu lão gia tử rất yêu thích hắn, mỗi lần đoàn tụ đều muốn Triệu Tùng mang Triệu Khả Phong theo.

Triệu Khả Nhiên sáng sớm đã rời giường, nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng. Sau khi ăn, Nguyệt cô, Lung Nhi, Cầm Hương cùng Thi Hương đều chờ Triệu Khả Nhiên phân phó xem sẽ mang ai đến trấn bắc hầu phủ.

Triệu Khả Nhiên nhìn các nàng một chút rồi nói:

“Nguyệt cô, lần này ngươi ở lại trong phủ thái sư đi, chúng ta đi rồi thì Xuân Huy viên cần có một người chăm nom, Nguyệt cô ở lại quản Xuân Huy viên là tốt rồi.”

Nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, Nguyệt cô gật đầu:

“Tiểu thư yên tâm, nô tì nhất định sẽ trông Xuân Huy viên thật tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Ta biết, Nguyệt cô, ngươi làm việc ta có thể lo lắng đâu! Đúng rồi, Cầm Hương cũng ở lại giúp ngươi, nếu có gì khó khăn có thể thảo luận với Cầm Hương một chút.”

“Nô tì đã biết, tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư còn chưa thấy được lão phu nhân, lần này về trấn bắc hầu phủ, người liền bồi lão phu nhân thật tốt là được rồi!”

Triệu Khả Nhiên cười không có trả lời, quay đầu nhìn về phía Thi Hương và Lung Nhi:

“Thi hương, Lung Nhi, lần này các ngươi theo ta trở về, nhớ kĩ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm theo đúng khuôn phép, tuyệt đối không thể gây ra sai lầm gì, biết chưa?”

Thi Hương và Lung Nhi đồng thanh đáp: “Nô tì đã biết, tiểu thư.”

Triệu Khả Nhiên gật đầu rồi nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi! Cầm Hương ở lại, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Rất nhanh, ba người liền rời phòng, chỉ còn lại Cầm Hương đứng lại.

Chờ mọi người đã đi xa, Triệu Khả Nhiên mới nói:

“Thế nào, chuyện của Lưu di nương ngươi tra đến đâu rồi?”

“Tiểu thư, cái thai của Lưu di nương thực sự kì lạ. Nô tỳ tra được, ba tháng trước, không biết vì sao Lưu di nương bỗng nhiên tức giận, còn đánh các nô tỳ của nàng đến bị thương. Sau đó, nàng ta liền bắt đầu xem đại phu, nói rằng thân thể không khỏe, nhưng mỗi lần một đại phu nào đó đến liền sinh khí, sau đó đều đuổi đại phu đi!”

“Cái gì, đều đuổi đi?” Triệu Khả Nhiên nhăn mày: “Vậy ngươi biết vì sao nàng ta không khỏe không?”

Cầm hương lắc đầu:

“Tạm thời nô tỳ chưa rõ, hai ngày tới nô tỳ sẽ rời phủ một chuyến để tìm những vị đại phu kia hỏi thăm một chút, có thể sẽ tra ra manh mối.”

Triệu Khả Nhiên gật đầu:

“Được, làm như vậy đi. Thế ngươi còn biết thêm cái gì không?”

Cầm hương tiếp tục nói:

“Tình huống kia đã xảy ra liên tục trong vòng hơn nửa tháng cho đến khi có một người là Trần đại phu tới. Từ sau khi được Trần đại phu chữa trị, Lưu di nương không còn tức giận nữa, dường như cũng vui vẻ hơn. Hơn nữa, đại khái là trong nhwungx ngày đó Lưu di nương mang thai.”


Nghe Cầm Hương nói xong, Triệu Khả Nhiên lâm vào trầm tư, đến cùng đã xảy ra chuyện gì đây? Vị Trần đại phu kia là người như thế nào? Còn có thân thể Lưu di nương hẳn là giống với Tôn di nương, vì sao lại có thể thụ thai? Triệu Khả Nhiên cảm thấy giống như bước vào nơi tầng tầng sương mù, không thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Triệu Khả Nhiên nghĩ một lát rồi nói:

“Mấy ngày nay ngươi tiếp tục điều tra cho tốt, nhớ chú ý mọi chuyện trong Giải Vũ các. Đúng rồi, ngươi cũng chú ý đến Thanh Trúc ở Hạ Vũ viên một chút, tuy rằng bây giwof nàng không có hành động gì nhưng cũng không thể chủ quan, biết không?”

Nghe Triệu Khả Nhiên phân phó, Cầm Hương hơi cúi người:

“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ làm tốt mọi việc.”

Triệu Khả Nhiên gật đầu:

“Tốt, ta phải đi ngay bây giờ rồi.”

-- đường phân cách --

Cửa lớn.

Triệu Tùng, Tần Hương Hà, còn có Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân và Triệu Khả Phong đều đã chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể xuất phát. Mà thiếp thất của Triệu Tùng đều tới cửa tiễn đưa, dù sao lần này cũng đi mấy ngày.

Triệu Tùng nhìn Tôn di nương, nhắc nhở:

“Thiến nhi [Tôn di nương tên thật Tôn Thiến], mấy ngày nay, sự tình trong nhà đều giao cho nàng. Hiện tại Linh Linh mang thai, nàng nhất định phải chiếu cố nàng ấy cho tốt.”

Mỗi lần trong những ngày quan trọng bọn họ phải về trấn bắc hầu phủ, phủ thái sư đều giao cho Tôn di nương quản lí. Thứ nhất, bởi vì địa vị của Tôn di nương tương đối cao so với đám thiếp thất; thứ hai là bởi Tần Hương Hà rất yên tâm Tôn di nương là người không tham luyến quyền lực, chỉ cần bọn họ trở về, Tôn di nương đều đem mọi việc giao lại cho Tần Hương Hà một cách nhanh nhất. Cho nên, đối với Tôn di nương, Tần Hương Hà vẫn là yên tâm, việc Triệu Tùng đem sự tình trong phủ giao cho Tôn di nương nàng luôn ngầm đồng ý.

Tôn di nương cúi người, đáp:

“Lão gia yên tâm, thiếp sẽ quản lí phủ thật tốt.”

Triệu Tùng gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Lưu di nương:

“Linh Linh, mấy ngày nay nàng nhất định phải cần thận, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, biết không?”

Lưu di nương bộ dạng cảm động nhìn Triệu Tùng:

“Lão gia, người yên tâm, thiếp sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, cũng sẽ chiếu cố đứa nhỏ trong bụng mình.”

Triệu Tùng lại nói với Lưu di nương một lúc lâu mới lưu luyến lên xe ngựa. Mà Tần Hương Hà ở một bên xem Triệu Tùng lưu luyến chia tay với Lưu di nương không khỏi tức giận, nhưng nàng vẫn cố nén lửa giận trong lòng, không nói gì mà cũng không thúc giục Triệu Tùng.

Lần này không giống với lần trước đến Tần quốc công phủ, lần này Triệu tùng và Tần Hương Hà ngồi trong một chiếc xe ngựa, còn Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân và Triệu Khả Phong mỗi người mang theo nha hoàn ngồi trên một chiếc xe khác nhau.

Ở trong xe ngựa, Triệu Khả Nhiên nói với Thi Hương:

“Thi Hương, trấn bắc hầu phủ ngươi hẳn là đã biết đến rồi, phải không?”

“Đúng vậy, tiểu thư.” Thi hương gật đầu: “Nô tì đã biết rõ, tiểu thư yên tâm.”

Lung Nhi cảm thấy kỳ quái:


“Thi Hương, ngươi sao lại biết rõ ràng a? Là ai nói cho ngươi, sao ta không biết?”

Nghe Lung Nhi hỏi, Thi Hương chỉ nhàn nhạt trả lời:

“Trước kia tiểu thư đã nói với ta về trấn bắc hầu phủ, sợ ta xảy ra chuyện gì thôi.”

“Nói bao giờ a? Sao lại không biết nhỉ?” Lung Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

Triệu Khả Nhiên buồn cười nhìn Lung Nhi:

“Ngươi nha, suốt ngày chạy loạn, có thể biết đến cái gì a? Nếu ngươi có một nửa trầm ổn của thi Hương thì tốt rồi!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lung Nhi giả bộ ủy khuất, giữ chặt cánh tay Thi Hương, tựa đầu vào vai Thi Hương:

“Thi Hương, tiểu thư ghét bỏ ta. Ngươi nhất định phải an ủi ta một chút mới được.”

Động tác của lung Nhi làm Thi Hương có chút cứng nhắc nhưng rất nhanh liền bình thương. Nhìn Lung Nhi, nàng chậm rãi mỉm cười. Cho tới bây giờ, nàng không có thói quen thân thiết với người khác, nhưng hôm nay lại cảm thấy như vậy cũng không sao.

Triệu Khả Nhiên nhìn Thi Hương và Lung Nhi hòa hợp với nhau, trong lòng cũng vô cùng cao hứng. Ban đầu, nàng thật sự có chút lo lắng Cầm Hương và Thi Hương sẽ khó có thể dung nhập với Nguyệt cô và Lung Nhi, hoàn cảnh sống trước kia của các nàng không giống với người bình thường. Nhưng Cầm Hương nhanh nhẹn hoạt bát, nhanh chóng hòa nhập với Nguyệt cô và Lung Nhi. Còn Thi Hương thì trầm ổn, thành thục, dường như luôn giữ khoảng cách với mọi người. Nàng thật lo lắng Thi Hương sẽ không có biện pháp sống ở đây. Hiện tại xem ra lo lắng của mình là dư thừa rồi, nhất là nhìn thấy cảnh vừa rồi, nàng càng yên tâm hơn.

Bên này, mọi người đều nói cười, nhưng trong xe Triệu Khả Nhân lại hoàn toàn không giống như vậy.

Từ lúc vừa lên xe ngựa, vẻ mặt Triệu Khả Nhân liền có vẻ khó chịu, gần đây nàng có rất nhiều phiền toái, cho nên lúc đứng ở cửa, nàng cũng không có tâm tư nói với Triệu Khả Nhiên, chỉ lẳng lặng đứng đó. Giờ ở trong xe ngựa cũng chỉ có Nhàn Vân và Nhàn Lạc nên nàng không cần che giấu cảm xúc.

“Tiểu thư, người buồn phiền chuyện hôn sự với Lâm thế tử sao?”

Nhàn Lạc liếc mắt một cái liền nhìn ra Triệu Khả Nhân phiền não chuyện gì.

“Đúng vậy.” Triệu Khả Nhân gật đầu.

Gần đây, thái tử đã hẹn với nàng vài lần nhưng nàng cũng không dám nhận ý của hắn bởi dù nói thế nào nàng cũng là vị hôn thê của Lâm thế tử, nếu nàng nhận thì nhất định thanh danh của nàng liền hỏng.

Nhìn Triệu Khả Nhân, Nhàn Vân thử mở miệng:

“Tiểu thư muốn giải trừ hôn ước cùng Lâm thế tử phải không ạ?”

Triệu Khả Nhân ngẩng đầu, liếc nhìn Nhàn Vân một cái: “Không sai, giờ ta đã hối hận.”

“Cái gì?” Nhàn Vân kinh hãi: “Nhưng người vừa mới đính hôn cùng thế tử không bao lâu, sợ rằng hiện tại giải trừ sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của tiểu thư!”

“Những gì ngươi nói ta đều đã nghĩ tới, nếu không ta soa có thể do dự vậy đâu.”

Triệu Khả Nhân phiền chán nói:

“Nếu có thể ta đã giải trừ hôn ước cùng Lâm Khê Nhiễm rồi, chính là ta biết không thể nên bây giờ mới phiền lòng thế đây.”

Nhàn Lạc suy nghĩ một chút mới lại mở miệng:


“Tiểu thư, người vì thái tử điện hạ mới muốn cùng Lâm thế tử giải trừ hôn ước, có phải hay không?”

Triệu Khả Nhân cũng không ngượng ngùng, trực tiếp thừa nhận:

“Không sai, hiện tại các ngươi không phải đều đã biết rồi sao? Thái tử điện hạ đối với ta có ý tứ, chẳng lẽ, các ngươi sẽ không cảm thấy thái tử điện hạ so với Lâm Khê Nhiễm tốt hơn rất nhiều sao?”

Nghe Triệu Khả Nhân nói, Nhàn Vân khó hiểu:

“Nhưng chẳng phải tiểu thư thích Lâm thế tử cho nên mới trăm phương ngàn kế muốn gả cho thế tử sao?”

Nhàn Lạc cười khẩy:

“Ngươi thật đúng là ngu ngốc a! Lâm thế tử là ai? Thái tử điện hạ là ai? Nếu không có thái tử, Lâm thế tử là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện tại ngươi rõ ràng biết thái tử có ý với tiểu thư a! Ngươi phải biết rằng, nếu tiểu thư gả cho thái tử thì tương lai nhất định sẽ trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.”

“Không sai. Trước kia, lúc thái tử chưa xuất hiện, Lâm Khê Nhiễm là lựa chọn tốt nhất, nhưng bây giờ thái tử cũng có ý tứ với ta. Nếu có thể gả cho thái tử, vậy tương lai ta có thể dẫm nát đám nữ nhân trong thiên hạ.”

“Tiểu thư nói rất đúng.”

Nhàn Lạc hiểu rất rõ Triệu Khả Nhân:

“Hiện tại tiểu thư đã có lựa chọn tốt hơn, vì sao lại không chọn đâu? Không phải có câu “Người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp” sao? Tiểu thư lựa chọn tốt cho bản thân có gì là sai?”

Nghe Nhàn Lạc nói, Triệu Khả Nhân đồng ý gật đầu:

“Đúng vậy, chỉ cần là người đều sẽ lựa chọn điều tốt nhất cho mình. Lại nói thái tử có ý với ta, đây là một cơ hội quá tốt, ta tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua.”

Nhàn Vân hoang mang:

“Nhưng không phải tiểu thư rất thích Lâm thế tử sao? Tiểu thư nói Lâm thế tử luôn ôn nhu chăm sóc, học rộng tài cao, hiện tại tiểu thư sao lại nói như vậy a?”

“Không sai, ta thấy Lâm Khê Nhiễm rất tốt, nhưng ngươi làm sao biết được thái tử không tốt đâu? Mọi người ai ai cũng biết thái tử điện hạ học thức uyên bác, bộ dạng cũng là anh tuấn tiêu sái, so với Lâm Khê Nhiễm còn tốt hơn, không phải sao?”

“Nhưng, tiểu thư.” Nhàn Vân muốn khuyên Triệu Khả Nhân bỏ đi suy nghĩ này.

Nhàn Lạc liền ngắt lời Nhàn Vân:

“Nhàn Vân, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho tiểu thư một chút nào sao? Tiểu thư gả cho thái tử điện hạ mới có thể hạnh phúc. Ngươi chẳng lẽ không muốn tiểu thư hạnh phúc sao?”

Nghe Nhàn Lạc lên án, Nhàn Vân vội vàng giải thích:

“Không có, ta không có, ta làm sao có thể không nghĩ tốt cho tiểu thư đâu!”

Nhàn Lạc tiếp lời:

“Ngươi đã muốn tiểu thư hạnh phúc, vậy đừng nói gì nữa.”

“Ta…”

“Được rồi, tất cả đừng nói nữa. Các ngươi ầm ĩ ở đây có ích gì sao? Hiện tại các ngươi cần phải nghĩ biện pháp giúp ta đem hôn sự này bỏ đi a!”

“Tiểu thư --” Nhàn Vân kinh hô.

“Ngươi có ý kiến gì sao?”

Triệu Khả Nhân trừng mắt nhìn Nhàn Vân một cái. Nàng chỉ cảm thấy gần đây Nhàn Vân ngày càng làm nàng bất mãn, còn Nhàn Lạc thì luôn hiểu ý nàng, Nhàn Lạc tuyệt đối thông minh hơn Nhàn Vân rất nhiều.


Triệu Khả Nhân càng nghĩ càng cảm thấy Nhàn Vân vô dụng, rõ ràng biết thái tử có tình ý với nàng, đây là cơ hội ngàn năm có một. Nhất là khi Tần Y Miểu cảnh cáo, nàng càng muốn ngồi lên ghế thái tử phi này. Tần Y Miểu khoe khoang chuyện của thái tử với nàng, nếu thái tử cưới nàng, nàng nhất định sẽ hung hăng dẫm nát Tần Y Miểu duwois chân.

Nhàn Vân cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên cũng biết gần đây Triệu Khả Nhân bất mãn với mình, nhất là sau khi Nhàn Lạc trở lại, tiểu thư càng khó chịu với nàng hơn. Cho nên, vừa thấy Triệu Khả Nhân trừng mắt, nàng cũng không dám nói tiếp, sợ lại chọc cho Triệu Khả Nhân tức giận.

Nhìn Triệu Khả Nhân bất mãn với Nhàn Vân, người vui vẻ nhất chính là Nhàn Lạc. Tuy rằng Nhàn Lạc và Nhàn Vân đều cùng lớn lên với Triệu Khả Nhân nhưng Nhàn Lạc vẫn là có dã tâm hơn. Tiểu thư nể trọng nàng bao nhiêu thì tương lai của nàng mới có thể bảo đảm bấy nhiêu. Nhất là bây giờ thái tử điện hạ coi trọng tiểu thư, chỉ cần tiểu thư gả cho điện hạ thì tương lai của nàng càng tốt hơn. Tương lai tiểu thư gả cho thế tử nhất định sẽ để nàng làm của hồi môn. Phải biết rằng của hồi môn là nha hoàn kỳ thực chính là để nha hoàn làm thiếp của trượng phu, nàng vẫn tự tin với bề ngoài của mình. Tuy nàng thua tiểu thư khuynh quốc khuynh thành nhưng nàng cũng có ưu thế của nàng nên thái tử nhất định cũng coi trọng nàng. Cho nên hiện tại nàng sẽ giúp tiểu thư gả cho thái tử, này không chỉ vì tiểu thư mà còn vì chính nàng.

Triệu Khả Nhân nhìn Nhàn Vân và Nhàn Lạc, nói:

“Ta đã quyết định, mối hôn sự này ta nhất định sẽ giải quyết, các ngươi phải giúp ta, cũng chỉ có thế giúp ta mà không phải phản đối ta, biết chưa?”

“Vâng, tiểu thư.” Nhàn Vân và Nhàn Lạc đồng thanh trả lời.

Triệu Khả Nhân đột nhiên nghĩ tới Thanh Trúc, liền hỏi:

“Gần đây Thanh Trúc có động tĩnh gì không?”

“Bẩm tiểu thư, Thanh Trúc không có chút động tĩnh gì, ngay cả hỏi thăm về Xuân Huy viên cũng không có.”

Triệu Khả Nhân nhíu mày:

“Các ngươi nói Thanh Trúc là xảy ra chuyện gì a? Nàng ta không phải rất hận Triệu Khả Nhiên sao? Sao lại một chút hành động cũng không có? Chẳng lẽ nha đầu đó không muốn báo thù cho tỷ tỷ sao?”

Nhàn Lạc biết tâm tư Triệu Khả Nhân liền nói:

“Tiểu thư, người muốn đối phó đại tiểu thư sao?”

Triệu Khả Nhân gật đầu:

“Hiện tại ta cùng Triệu Khả Nhiên đã ngả bài, giữa chúng ta nhất định không thể cùng tồn tại, nếu ta không ra tay, Triệu Khả Nhiên cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ta. Trước kia ta làm việc gì nàng đều nhất thanh nhị sở, cho nên nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Nhàn Lạc mở miệng:

“Tiểu thư, nếu người muốn đối phó đại tiểu thư cũng có một cách tốt.”

“Là cách gì?” Triệu Khả Nhân vô cùng kinh hỉ: “Là biện pháp gì? Nếu thật sự có thể trừ bỏ Triệu Khả Nhiên, ta nhất đĩnh sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nhàn lạc cười cười:

“Tiểu thư, ngươi nói, hiện tại lão gia coi trọng nhất là cái gì a?”

“Cha coi trọng nhất gì sao?” Triệu Khả Nhân suy nghĩ một chút, đột nhiên trước mắt sáng ngời: “Ngươi nói đứa nhỏ trong bụng Lưu di nương?”

Nhàn lạc gật đầu:

“Lão gia hẳn là thật cao hứng, người nói, nếu bây giờ thai nhi của Lưu di nương xảy ra chuyện gì thì có thể tha cho người hại cái thai đó sao?”

“Ngươi là nói --” Triệu Khả Nhân bừng tỉnh ngộ.

Nhàn lạc gật đầu:

“Tiểu thư, chúng ta trước hết để đại tiểu thư vui vẻ vài ngày, chờ sau khi trở về, chúng ta lại thảo luận kế hoạch một chút.”

“Được.” Triệu Khả Nhân gật đầu: “Dù sao gần đây ta cũng thấy Lưu di nương không vừa mắt chút nào, mang thai thôi chứ có gì hơn người đâu? Nàng chỉ là một ca cơ thanh lâu, có tư cách gì mà sinh hạ huyết mạch của Triệu gia chúng ta đâu?”

“Tiểu thư nói đúng.” Nhàn Lạc phụ họa nói: “Chờ tết Trung thu qua, chúng ta bàn kế hoạch kĩ hơn một chút, đến lúc đó đại tiểu thư nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.”

Nghe Nhàn Lạc nói, tâm tình Triệu Khả Nhân tốt hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui