Di Tình Biệt Luyến

Sẩy Chân

Đoạn đường thông qua kính xe thay đổi vài lần rồi ngừng hẳn tại một khu dân cư nằm phía rìa thành phố, cây xanh bao phủ, không ồn ào, không tiếng còi xe.

Lâm Di Dương xuống xe trước. Cô đi đến ấn mật khẩu rồi cánh cổng nhà cũng mở ra. Cô đứng trên lối đi được lát bằng đá, chờ Tạ Y Sương lui xe vào gara nhà mình.

Với tính cách của một nhà văn hướng nội như cô thì việc lựa chọn nơi này quả thật là lý tưởng. Tuy sẽ có đôi lúc bất tiện nếu phải đi đến nơi nào đó gần trung tâm hơn nhưng những việc cần phải rời nhà như thế thì phải gọi là đếm trên đầu ngón tay.

Ví dụ đi gặp nhà xuất bản, Y Sương sẽ đại diện. Ví dụ đi tiệc tùng giữa các tay viết sách trong nước thì cô thường không xuất đầu lộ diện. Cho nên về lâu dài người ta không còn cảm thấy khó chịu vì sự vắng bóng của cô mà đổi lại là tò mò nhiều hơn vài bậc.

Trước nhà chính có một mảnh vườn nhỏ. Di Dương không trồng hoa nhưng lại trồng những loại rau củ đơn giản. Màu xanh của cải, màu đo đỏ của ớt cũng đủ tô sắc cho cả mảnh vườn. Bên cạnh mảnh vườn là một bộ bàn trắng, trên bàn được đặt một chậu hoa nhỏ, bông hoa duy nhất ở nơi này.

Y Sương nhìn xung quanh, cảm thán một câu: "Đúng là Lâm đại văn hào có khác. Thật biết cách hưởng thụ!"

Nghe hết câu, Di Dương hơi nâng khóe môi: "Cũng không phải lần đầu chị đến. Chị giả bộ cũng chỉ mình em thấy thôi." Nói rồi, cô quay lưng mở cửa vào nhà.

- --

Trong nhà trái ngược. Những tấm màn xám trắng đã được chủ nhân của nó khép lại, che đi toàn bộ khung cảnh tươi mát ngoài kia.

Thực thì năm đó Di Dương nhờ một người quen của mình thiết kế căn nhà này. Cô chỉ nói với người đó rằng cứ dựa theo tính cách của cô để thiết kế. Nhưng có lẽ căn nhà hoàn thành giống như một lời khuyên nhủ đối với cô. Nhà bốn mặt thông thoáng, các bức tường bằng xi măng rất ít, đổi lại là cửa kính có thể kéo ra, ngoài ấy còn có một cái bậc cao có thể ngồi.

Ý nói là cô không nên tự ép mình, tự nhốt mình.

Ý nói là cô nên hưởng thụ tia sáng hạnh phúc nhất đời.

Di Dương dùng một tay còn hoạt động của mình tháo giày đặt trên kệ ở huyền quan, người kia cũng làm động tác giống cô.


Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, ngồi xuống bộ sofa lớn ở đó.

Tạ Y Sương rất quan tâm cho nên chủ động rót nước trên bàn cho hai người.

"Chị cảm thấy năm xui của em sắp đến." Cô ấy nâng ly nước, uống một ngụm lớn.

Nhưng đối với những thể loại tai họa ập đến này căn bản Di Dương không mảy may quan tâm lắm.

Cô bình thản nói: "Khi nào đến thì đến." rồi ấn nút cho rèm cửa chạy sang hai bên.

Đúng. Nếu biết trước cũng không thể tránh mãi. Chi bằng cô sẽ bình tĩnh xử lý tất cả mọi điều xui rủi đến với mình. Một đời dài như thế, nói bình yên mãi thì sao có thể? Một đời dài như thế, nói bão giông mãi thì sao có thể?

"Em cứ vậy di..." Y Sương hơi nâng giọng, quở trách: "Ngoài việc viết hay ra thì em chẳng làm được gì. Chăm sóc bản thân không xong, ăn uống bữa đủ bữa không..."

Di Dương chợt bật cười: "Chị. Chị cứ nghĩ em như một đứa trẻ hay sao?"

Đúng vậy. Cô không phải là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cô không còn là thiếu nữ năm đó vì tình yêu mà đau khóc nhiều tháng năm. Cô cũng không còn là một kẻ si ngốc vĩnh viễn chờ một đoạn hồi kết "mãi mãi tốt đẹp" chẳng hề tồn tại.

- --

Hai người cùng nhau trò chuyện một lúc cũng đã sáu giờ tối. Y Sương cũng rất dụng tâm, đặt đồ ăn cho cô rồi mới lái xe trở về nội thành.

Lúc này, Lâm Di Dương thơ thẩn nhìn phần ăn đặt trên bàn mình rồi nhìn lại phần tay bị nẹp cố định, tâm trạng có chút không thoải mái nhưng lại không than trách dù chỉ là suy nghĩ.

Tất cả đều do bản thân.


Lâm Di Dương nghĩ, có lúc này cũng phải có lúc kia. Những năm nay cô ở nhà, bốn bề khép chặt, không thì cũng lui tới sau vườn, tưới rau tưới lá, đến một vết xước nhỏ cũng khó tìm được. Đó là lúc thoải mái nhất.

Nhưng đương nhiên, cũng phải có những lúc khó khăn, đối với cô thì một chút nứt xương không phải là vấn đề, tiên quyết bây giờ là phải làm cách nào để có bản thảo chỉ với một bàn tay.

Cô tựa vào ghế trước quầy bar, ngửa cổ, đưa mắt nhìn lên trên trần nhà, tâm trạng không rõ tốt xấu, hoặc lại là trống rỗng, hoặc lại là không còn chỗ chứa nổi nữa nên nó cứ như thế mà tan vào khoảng không vô định.

Đôi khi cô đơn là một sự lựa chọn.

Cô từng đọc qua câu này trên mạng. Lúc thì thấy đúng, lúc lại thấy chưa chính xác.

Lúc thì nếu như có một người cùng cô chia sẻ những chuyện tốt xấu trên đời này thì có lẽ mọi thứ sẽ thật sự đọng lại được trong tâm trí cô, trong trái tim cô thật lâu về sau. Vậy thì ai lại muốn lựa chọn cô đơn bao giờ.

Lúc thì nếu như có một người sáng đêm kề cạnh nhưng vô tình những chuyện tốt xấu ấy xuất phát từ người đó thì có lẽ bản thân sẽ phải bị mắc kẹt giữa việc rời đi và ở lại, một lần nữa. Thôi thà vậy thì bản thân cứ một mình, sống cuộc đời của riêng mình và uống tách trà của riêng mình. Đến lúc đó không cần phải tranh giành, đấu đá với ai cả.

Chí ít thì cô đơn sẽ không phản bội, không giấu diếm cô.

Lâm Di Dương hơi bật người dậy, nhanh tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn dần xuống gò má.

Cô vĩnh viễn không được khóc, kể cả khi không có người khác nhìn thấy.

Nước mắt có thể khiến người khác nhẹ nhõm, trút bớt gánh nặng. Không sai.

Nhưng chúng có thể khiến chúng ta ngày ngày trở nền mềm yếu, lúc nào cũng bật khóc, bị chuyện uất ức liền bật khóc, bị chuyện không như ý mình liền thương tâm. Brené Brown từng nói thế này: "Bạn không thể có được sự dũng cảm nếu không vượt qua tính dễ bị tổn thương, chấm hết."


Cho nên đối với tôi, chỉ khóc khi mọi chuyện quá lớn, không cách nào cáng đáng được nữa.

- --

Lâm Di Dương làm xong công tác tắm rửa và sấy tóc thì kim giờ cũng đã dần chạm vào số 8. Một phần vì cánh tay đang bị nẹp lại cho nên những việc thường nhật như thế này đều sẽ không được trơn tru, đôi lúc lại thật sự muốn tức giận.

Cô đặt máy sấy lên bàn trang điểm.

Căn phòng ngủ rộng, chất đầy sách, chủ màu vàng ấm.

Chính là dạng phòng ngủ của một người cuồng sách điển hình.

Chiếc giường lớn, chăn đệm được ủi phẳng phiu, nhìn kĩ chắc cũng chẳng tìm được một sợi tóc nào.

Cô chậm rãi ngồi lên mép giường, rồi dùng một tay kéo lớp chăn đã được gấp nếp gọn gàng kia nhấc lên, chui tọt vào trong chăn.

Di Dương nghĩ bản thân mình cần một giấc ngủ thật sâu, ngày mai sẽ dùng giọng nói để chép bản thảo vào máy tính. Cô mới vừa được một đồng nghiệp chưa từng gặp mặt mách cho cách này.

Nhưng đối với một người không thường xuyên nói chuyện như cô thì chắc là sẽ có khó khăn một chút.

Thôi không nghĩ nữa, cô từ từ khép mắt lại, lúc này chỉ có tiếng gió nhè nhẹ của điều hòa được gắn trên tường đối diện giường.

- --

23 giờ 38 phút.

Chuông điện thoại bất chợt rung lên.

Lâm Di Dương mơ màng thoát khỏi giấc mộng đang đắm mình trên đồng cỏ xanh.

Ánh đèn vàng nhạt phía chỗ được đặt chiếc ghế mây vẫn nhiệt tình tỏa sáng.


Cô lật người, chạm vào điện thoại đang phát ra âm thanh "è è" trên tủ đầu giường.

Không nhìn người gọi, cô trực tiếp trượt thanh trượt, kê điện thoại lên tai mình, ép lại bởi chiếc gối.

"Di Dương, có người tố em đạo văn."

Nhưng câu tiếp theo không phải là "Em có đạo văn thật không?" mà lại là...

"Chị tin em. Đừng hoảng sợ. Có lẽ chúng ta bị chơi xấu."

Đó chính là sự tin tưởng bền chặt nhất.

Di Dương mơ hồ bật người dậy.

Tạ Y Sương nói rằng đó là cuốn "Sống" được cô phát hành hai năm trước. Quyển đó bán chạy khắp nước, thậm chí còn được các nhà xuất bản các nước Châu Á hợp tác bản quyền quốc tế, được quốc tế đón nhận.

"Sống" xoay quanh những chuyện thường ngày của một người cha nọ, trong gia đình hai người con và một người vợ. Điều cảm động ở đây chính là Mẫn Văn đã mang đến một góc nhìn cận thực tế, hạnh phúc, vui vẻ, tranh cãi rồi đổ nát, chữa lành. Quan trọng chính là cách hành văn không đơn điệu cũng không cách điệu, nhẹ nhàng chạm vào trái tim người đọc.

Cô chưa từng có tham vọng cao, cô chỉ muốn bản thân mình truyền đạt, thấu cảm phần nào độc giả.

Thế nhưng vì sao lại "bị chơi xấu"?

Hai tai cô ù đi dù bên cạnh là tiếng phụ nữ không ngừng vang lên.

- //-

Káo

31/01/2024


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận