Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

“Tốt rồi, Giai Tuệ đừng nháo nữa, để hai vị hoàng tử ở chỗ này, không biết có khiến hai người mất thể diện chứ?” Yến Ngọc Hàn lên tiếng, dù sao chỗ này cũng không thể giỡn, nói chuyện còn lớn tiếng như vậy, không sợ những hắc y nhân kia phát hiện sao.

Thiên Giai Tuệ cũng tựa hồ ý thức được, “Ây da, thật có lỗi mà, nhất thời quên mất chúng ta vẫn đang trong cuộc thám hiểm.”

Mọi người xem thường liếc Thiên Gia Tuệ một cái, Thiên Giai Tuệ cũng không thèm quan tâm.

“Những hắc y nhân phía ngoài cùng bên trong không phải cùng một cấp bậc, xem ra nơi này cũng không thể công phá dễ dàng như vậy.” Huống hồ còn phải bảo vệ Bắc Ly Nguyệt, như vậy sự tình lại càng thêm rắc rối.

( tác giả: ta sao có thể viết ra nhân vật chính hèn yếu vô năng như thế chứ, thật là hổ thẹn mà.)

“Để tránh phiền toái không cần thiết, ta thấy tốt nhất chúng ta vẫn nên tận lực tránh những hắc y nhân kia để tránh lại một hồi ác chiến nữa, nếu không bọn họ nhân số đông, chúng ta cho dù có thủ hạ bảo hộ cũng khó có thể đào thoát.” Lúc này, Bắc Ly Nguyệt nói ra suy nghĩ của mọi người.

Bắc Ly Tê xem xét tình thế, “Ừ, Bát hoàng đệ nói đúng, nhưng chúng ta cũng nên đi thôi, ở đây địa hình phức tạp, muốn thuận lợi đến được mật thất cũng không phải chuyện dễ.”


“Mật thất là nơi thủ hộ ghiêm mật nhất, xem ra cũng không thể không đánh một trận rồi.” Yến Ngọc Hàn cũng hiểu được việc này khó khăn trùng trùng điệp điệp, nguy hiểm vô cùng, có thể đi vào nhưng đi ra cũng không thể chắc chắn được.

“Không sao, có bổn đại tiểu thư đây, không vấn đề gì hết.” Thiên Giai Tuệ vỗ ngực.

Mọi người phớt lờ nàng, phớt lờ nàng, ta không biết người này. Yến Ngọc Hàn: ta tại sao có thể có cái loại thủ hạ này chứ, thật là hổ thẹn mà, không biết nàng không biết nàng.

Thiên Giai Tuệ: Ô ô, tại sao ai cũng đều ghét bỏ ta chứ?

Bốn người bắt đầu hành động.

“Giai Tuệ, đừng qua, bên đó có hắc y nhân.” Yến Ngọc Hàn vội vàng gọi Thiên Giai Tuệ lại, thế nhưng, đã không kịp rồi.

“Ặc? Cái gì?” Ngàn tốt tuệ quay đầu xem xét, hét lớn: “A, cứu mạng a, bị phát hiện rồi.”

Đột nhiên mười hắc y nhân đồng loạt hướng bọn hắn bủa vây.

—————————— phân cách tuyến ——————————————–

“Chủ tử, có con chuột vụng trộm chạy vào rồi.” Một hắc y nhân hướng nam nhân trung niên ngồi trên nơi như long ỷ* bẩm báo mọi việc.

*ghế vua

“A, thật sao, vậy chơi đùa bọn hắn một chút cũng tốt, cũng không nên giết ngay, như vậy sẽ không thú vị.” Nam nhân kia tựa hồ đã sớm dự liệu được sẽ có người có thể không tiếng động tiến vào, cũng không để ý.


“Vâng.”

Ha ha, ta thử nhìn xem mấy con chuột nhắt các ngươi có thể làm ra chuyện gì, dù sao toàn bộ thiên hạ rất nhanh nữa sẽ thành của ta thôi, ha ha ha.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Lúc này bên cạnh Bắc Ly Nguyệt xuất hiện hai hắc y nhân, hóa ra là Thần Dạ cùng Thần Khê, “Chủ tử, muốn chúng ta hỗ trợ?”

Bắc ly nguyệt suy nghĩ một chút, “Những người khác cũng không dùng*, hai người các ngươi đi tôi luyện thôi, bất quá cũng phải cẩn thận một chút.”

*ý là mấy anh khác sử dụng hộ vệ

“Vâng.”

Hai người rất nhanh gia nhập cùng Bắc Ly Tê, Yến Ngọc Hàn và Thiên Giai Tuệ.


Quả nhiên Thiên Giai tuệ võ công cũng rất cao cường, ngân châm trên tay tàng nhanh chóng bắn tới cổ hai ba người kia, mấy hắc y nhân đó mất mạng tại chỗ.

Những người khác lúc này mới nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

“Chậc chậc, cũng không khó như ta tưởng tượng nha.” Thiên Giai Tuệ gây ra nhưng cũng vô cùng đắc ý.

Mọi người: quả nhiên vẫn không quen biết người này.

Lúc này trong mắt Thiên Giai Tuệ cũng không có sự tinh nghịch như trước, mà trở nên băng lãnh, quanh thân gắn mấy bao phấn độc, đây mới chính là tính cách của nàng.

“Giai Tệ bình thường là như thế này, nhưng đừng nhìn nàng như vậy, một khi chiến đấu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.” Này này, đại ca à giờ còn đang đánh nhau, ngươi còn có thời gian rảnh rỗi đi giải thích à, thật sự phục ngươi rồi.

Cũng không cùng một cấp bậc với bên ngoài, nên rất nhanh bọn họ đã thu thập xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận