Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

“Hừ, coi như ngươi thức thời, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta mau đi thôi.” Bắc Ly Tê lôi kéo Bắc Ly Nguyệt hướng ngoài cửa đi đến, hoàn toàn không để ý Yến Ngọc Hàn.

Yến Ngọc Hàn thấy thế đuổi theo, “Đợi một chút, Đại hoàng tử.”

Lúc này ba người đã đến trước mặt một tòa cung điện rất hùng vĩ, trên cây cột kia điêu khắc rất nhiều đầu Kim Long, xem ra người này là muốn muốn tạo phản a, dám tu kiến thành như vậy, không sợ bị tru di cửu tộc sao? Trong lòng ba người đều nhất trí nghĩ đến.

“A, ta thật sự là càng ngày càng hiếu kỳ người như thế nào mới có thể xây dựng được cung điện như vậy.” Bắc Ly Tê rất hứng thú mà nhìn tòa cung điện này, cảm thấy rất có tính khiêu chiến, bất quá điều này lại làm cho hắn càng thêm hưng phấn. ( Tiểu Tuyết: Như thế nào lại cảm thấy ta viết có chút biến thái)

“Vậy bây giờ phải đi vào sao?” Nhìn trước cánh cửa này nói không chừng có không ít hắc y nhân, Bắc Ly Nguyệt trong lòng không khỏi có chút không chắc.


Bắc Ly Tê trầm tư một chút rồi nói, “Vẫn là trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ tốt, lập kế hoạch trước thì tốt hơn, nếu không đợi tí nữa sẽ không dễ dàng đâu nha.”

“Đại hoàng tử nói rất đúng, chúng ta trước lập ra một cái kế hoạch a.” Yến Ngọc Hàn cũng đồng ý với Bắc Ly Tê, dù sao đều là người tập võ, vẫn nên cảnh giác một chút.

“Như vậy đi, chúng ta ba người nhất định không nên tách ra, cùng hành động, Bát Hoàng đệ ngươi không có có võ công, phải chú ý một chút, nếu quả thật không được thìn chọn đúng thời cơ mà chạy trốn.”

“Tốt.”

————————- ta phân —————————————————

Hắc y nhân rất nhanh liền phát hiện bọn hắn, Hắc y nhân ước chừng có sáu bảy người, nhưng võ công cũng không khá lắm, dĩ nhiên là bị Yến Ngọc Hàn cùng Bắc Ly Tê hai vị cao thủ này giải quyết.

Bắc Ly Nguyệt tự nhiên là biết rõ đại hoàng huynh của mình võ công rất cao nhưng không nghĩ tới vậy sẽ cao như thế, trong nội tâm âm thầm đối với Bắc Ly Tê có nhiều hơn một tia bội phục. ( Tiểu Tuyết: sự kiện lần này chính yếu nhất là nhân vật Bắc Ly Tê, không phải Bắc Ly Nguyệt a, cho nên đất diễn của Bắc Ly Nguyệt chỉ là phối hợp diễn thôi…, về sau sẽ thay đổi. Bắc Ly Nguyệt: Ô ô, tác giả ta muốn vị trí nhân vật chính của ta a…, đưa ta. Tiểu Tuyết: Ặc, cái này sao, ta cũng không biết viết như thế nào nên cứ viết như vậy thôi, chuồn trước a...)

Tiến đến đại điện, ở giữa là một cái đài son hình vuông cao 2m, ở thượng diện là ghế tọa sơn vàng khắc Long bảo, sau lưng là bình phong khắc hình Long, hai bên đài vuông có sáu căn kim trụ Bàn Long cao lớn, trên mỗi căn Đại Trụ đều được một đầu Kim Long to lớn bao quanh, theo miệng Long rủ xuống là một viên châu lớn màu trắng bạc, chung quanh được vây lấy bởi sáu viên châu nhỏ, đối diện là kim loan bảo tọa, lương tài (xà nhà bằng gỗ) được sơn đến rực rỡ tươi đẹp, tiên diễm vui mắt, trên đồ án Kim Long được sơn son thếp vàng còn có song long hí châu, đan Long Phi vũ (một con rồng múa?), Hành Long (con rồng đang đi), Tọa Long (rồng ngồi), Phi Long (rồng bay), Hàng Long (rồng giáng), nhiều màu nhiều sắc, chung quanh những con rồng lại có Lưu Vân hỏa diễm.

“Chậc chậc, nhìn một cái cũng thấy cùng Hoàng Cung không có gì khác nhau a, thật sự là rất can đảm a.” Bên cạnh đột nhiên xuất hiện Thiên Giai Tuệ.


“Oa, xin hỏi một chút, Giai Tuệ tiểu thư, ngươi như thế nào xuất hiện ở chỗ này?” Bắc Ly Nguyệt đối với Thiên Giai Tuệ đến có chút kinh hãi.

“Hì hì, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng biết võ công a, cũng là tùy tùng bảo hộ bên người chủ tử.” Thiên Giai Tuệ còn bày ra một bộ dáng rất nghịch ngợm, lại để cho người ta cảm thấy chuyện nàng biết võ công là không thể nào.

“Ha ha, hai vị hoàng tử đừng trách móc, Giai Tuệ xác thực có võ công, hơn nữa võ công rất không tồi, ở bên cạnh ta đích xác là có rất ít người không biết võ công.” Yến Ngọc Hàn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của hai người bọn họ đành giải thích.

“Chậc chậc, lại nói, cái tòa cung điện này kiến trúc không đơn giản a, có thể thiết kế thành như vậy thật sự là rất tốt a, ha ha, bất quá vẫn là không cản nổi ta…, bổn đại tiểu thư muốn nó thế nào thì nó sẽ phải thế ấy, ha ha ha...” Thiên Giai Tuệ lúc này đã rơi vào tay giặc lại ảo tưởng bên trong thế giới của mình.

Còn lại hai người trợn trắng mắt, Yến Ngọc Hàn là một bộ dáng tập mãi thành thói quen, dù sao cũng là thủ hạ của hắn, đã sớm quen được tính cách của nàng như thế nào, đồng thời hắn cũng biết Thiên Giai Tuệ võ công rất là cao cường.

——————— ta lại phân —————————————————–


“Hối thật sự rất là chăm chỉ a, vẫn còn luyện công đây này.”

“Chủ tử, người như thế nào sẽ tới nơi này?” Hối không khỏi đỏ mặt lên, vị nam nhân này vô luận nhìn thế nào đều là tao nhã tuyệt luân như thế, nhưng, hắn bình thường không đi ra ngoài, như thế nào hôm nay sẽ ra ngoài xem ta?

“Ha ha, nhớ ngươi không được ư, Hối?” Nam tử như trước đùa giỡn Hối.

“Chủ… Chủ tử, đừng.. Đừng nói giỡn với thuộc hạ.” Hối xấu hổ lợi hại hơn rồi, đời này mình còn chưa có bị một người nam nhân đùa giỡn qua như thế, thật sự là mất mặt.

“Ha ha, ta thấy Hối rất đáng yêu nha.” Nam tử không để ý hình tượng cười đến rất vui vẻ, thủ hạ khác của hắn đều tại hoài nghi đây có phải là chủ tử của bọn họ hay không, cười đến vui vẻ như thế, còn lại đùa giỡn một nam nhân, thật sự là.... Kỳ tích a, thật muốn đi tự sát, ông trời hãy nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận