Dị Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 167: Ma pháp quyển trục cấp hoàng kim xuất thế.
Dịch : Tiểu Nam Cao.
Nguồn: - Kiemgioi
Hai ngàn kỵ sĩ Đế quốc Kim Ưng hộ tống Thần Tộc công chúa Thanh Linh với phong thái tuyệt thế, dung mạo tuyệt trần đi qua đường lớn của Đế đô dưới sự tung hô của trăm ngàn chúng dân Hoàng thành. Trong lúc đó Phong Dực cùng hai người Dương Văn Vũ và An Kỳ Nhi lẳng lặng đứng đằng sau, từ trên Điểm tướng đài nhìn xuống thao luyện trường nơi hai vạn tướng sĩ quân đoàn Phích Lịch đang xếp thành hàng chữ nhất, phía sau bọn Phong Dực là mười tám long vệ đã thoát thai hoán cốt với nhãn mâu sắc bén khí sắc lăng lệ im lìm nhìn thẳng về phía trước.
“Thân phận của bổn thiếu gia có lẽ ai nấy đều biết! Nhưng, để thể hiện sự tôn trọng với mọi người, xin tự giới thiệu, ta là Phong Dực, sau này cứ gọi ta là lão đại!” Phong Dực đứng trên Điểm tướng đài, gió to cuốn đến khiến cho quần áo vỗ phần phật như muốn thổi bay hắn đi có điều hắn vẫn đứng đó, hiên ngang như cột chống trời, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không ngã xuống. Dưới đài, hai vạn tướng sĩ im thin thít, đối với vị mục sư đã cải tạo mười tám tên chiến sĩ cấp thấp thành cao cấp chiến sĩ, trong lòng bọn họ tràn ngập kính nể cùng ngưỡng mộ. Thậm chí có lời đồn Dương Văn Vũ cũng là thuộc hạ của ngài, điều này đã khiến rất nhiều tướng sĩ vô cùng hưng phấn, vì như thế cũng có nghĩa là bọn họ đều là thuộc hạ của mục sư, nói cách khác, chính họ cũng có khả năng sẽ trở thành một trong mười tám long vệ kia, thậm chí vượt qua cả mười tám thằng nhóc ấy...
Nhìn ánh mắt cháy bỏng hâm mộ cùng khát khao của tướng sĩ dưới trướng, Phong Dực thản nhiên nói: “ Có nhìn thấy mười tám long vệ phía sau ta không, mấy tháng trước bọn họ còn là kẻ yếu hèn bị các ngươi nhạo báng, nhưng hiện tại thì sao, các ngươi chỉ xứng xách giày cho bọn họ. Ta cũng không muốn nói nhiều vô nghĩa, bổn thiếu gia còn muốn chọn thêm một nghìn tướng sĩ để bồi dưỡng trở thành người như mười tám chiến sĩ long vệ cao cấp này. Đây là cơ hội khó có, hi vọng các ngươi nắm bắt cho thật tốt!”.
Phía dưới hai vạn tướng sĩ nhất thời xôn xao náo động cả lên, chỉ lấy một ngàn người, thì phải là hai mươi lấy một sao? Cạnh tranh quả rất lớn, có điều cơ hội như vậy thì bất kì ai cũng không muốn dễ dàng buông tha.
“Mười tám Long Vệ, bước ra khỏi hàng.” Phong Dực quát lớn.
Mười tám Long Vệ tức khắc chỉnh tề chạy đến trước mặt Phong Dực, đồng loạt hô lên như sấm: “Mười tám Long Vệ xin đợi quân lệnh của thiếu gia!”
Phong Dực lớn tiếng: “Các ngươi phụ trách tuyển chọn, phải mở to mắt ra mà sàng lọc cho kỹ, bổn thiếu gia chỉ cần những binh sĩ tinh nhuệ nhất, ta đây không cần rác rưởi”.
“Tuân lệnh, thiếu gia!” Mười tám Long Vệ buông trường đao trong tay gập người cúi chào, những thanh trường đao này là do Phong Dực đặc biệt chế tạo, so với trường kiếm thì xuất sắc gấp mười, còn nếu đặt trong quân thì phải gọi là tuyệt hảo binh khí.
Đem việc tuyển binh giao ười tám Long Vệ xong, hắn lại sai Dương Văn Vũ ở lại giám thị. Còn Phong Dực thì rời khỏi doanh địa Phích Lịch quân đoàn, đi tới khu thương mại Linh Lung trong Đế đô.
“Mục sư tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài cần phục vụ gì không ạ!” Vừa đi tới đại sảnh khu thương mại, một thị nữ tiếp khách quần áo hoa lệ liền lả lướt đi tới, dùng lễ nghi chuyên nghiệp nhất mỉm cười hỏi.
“Ta muốn tìm đại chưởng quỹ của các ngươi”. Phong Dực cười cười, ánh mắt đảo qua khuôn ngực cố ý lộ ra một khe hở nhỏ đầy hấp dẫn của thị nữ kia, nghĩ thầm khu thuơng mại Linh Lung này thật cũng biết cách lôi kéo sinh ý đấy chứ.
“Ta đi thông báo, ngài vui lòng chờ một chút”. ." Nàng thị nữ xinh đẹp ngoe nguẩy cái mông tròn trịa đi vào bên trong.
Chỉ lát sau, một lão giả mặc cẩm bào, vẻ mặt đầy hòa khí ý theo thị nữ kia đi ra. Nhìn thấy Phong Dực ánh mắt liền sáng ngời, vội vàng bước tới hai bước khom người hành lễ: “Ra là Phong mục sư đại giá quang lâm, mời ngài vào bên trong nói chuyện.”
Đại chưởng quỹ trực tiếp dẫn Phong Dực vào phòng làm việc của hắn, cực kỳ lễ nghĩa kính trọng đối với hắn như thế đã khiến những người đang làm việc trong đại sảnh nhìn thấy phải một phen trợn mắt há mồm. Phải biết rằng từ khi khu thương mại Linh Lung thành lập tới nay, vẫn chưa thấy đại chưởng quỹ sùng kính đối với ai như thế. Không lẽ đại chưởng quỹ cũng là tín đồ của Thần Điện?
xem tại
“Thuộc hạ Phỉ Không bái kiến Phong mục sư!” Đại chưởng quỹ vừa đi vào phòng liền lập tức thi lễ với Phong Dực. Khu thương mại Linh Lung này thật ra là sản nghiệp của Vạn Bảo Tông. Trước khi Diệp Mạn Tô rời khỏi Kim Ưng, đã sớm đưa tin cho các cứ điểm trong Đế đô được biết, bởi vậy lão không đợi nhìn thấy Vạn Bảo Lệnh trên cổ tay Phong Dực cũng quá biết thân phận của hắn.
Phong Dực thản nhiên: “Miễn lễ đi, bổn thiếu gia tới là muốn hỏi Phỉ chưởng quỹ nơi này có quyển trục để trống ma pháp cấp Kim Cương hay không?” Thời gian gần đây hắn càng ngày càng cảm thấy được những nguy cơ mơ hồ đang chậm rãi tới gần, chỉ có trời mới biết sắp xảy ra chuyện gì, cho nên nhiều hơn một chút thủ đoạn bảo mệnh thì càng tốt. Cấm chú ma pháp hệ Lôi, Lôi Thần Chi Nộ, uy lực vốn vô cùng kinh khủng, mà hiện tại, thực lực hắn tăng cao, ma tinh thạch cũng đã đầy đủ, không nghiên cứu vẽ ra quyển trục ma pháp Lôi Thần Chi Nộ thì còn đợi đến lúc nào.
"Quyển trục để trống ma pháp cấp Kim Cương!?" Cho dù Phỉ đại chưởng quỹ kiến thức rộng rãi cũng không khỏi giật mình hoảng sợ, quyển trục ma pháp cấp Kim Cương đã biết bao nhiêu năm không xuất hiện, chẳng còn ai có thể vẽ loại quyển trục cấp bậc nghịch thiên này, đừng nói là vị mục sư này có thể vẽ chứ?
“Có hay không?” Phong Dực nhướng mày lên.
“Có, quả thật là có, nhưng số lượng chỉ còn năm mươi cái, nếu như cho thuộc hạ vài ngày, thuộc hạ nhất định nghĩ biện pháp tìm từ nơi khác thêm một ít.” Phỉ đại chưởng quỹ vội trả lời.
“Trước lấy năm mươi cái đã, cũng tạm đủ, lão mau chóng nghĩ biện pháp kiếm nhiều hơn nữa mang lại cho ta, bổn thiếu gia có việc cần dùng gấp.”Phong Dực hớn hở.
"Dạ, thiếu gia." Phỉ đại chưởng quỹ nghe Phong Dực cứ luôn mồm bổn thiếu gia, liền lập tức nhu thuận cải biến xưng hô, ai bảo Diệp tông chủ nói, nhìn thấy hắn như nhìn thấy tông chủ làm chi! Hắn có quyền tông chủ, thì dù xưng hắn là lão gia Phỉ đại chưởng quỹ cũng sẽ không có chút do dự nề hà. Về phần Phong Dực và Diệp tông chủ có quan hệ như thế nào, không đến phiên hạ nhân như hắn để ý phỏng đoán. Ngay sau đó, Phỉ đại chưởng quỹ tự mình vào bảo khố mang ra cho Phong Dực năm mươi cái quyển trục để trống ma pháp cấp Kim Cương, rồi lại cung kính cẩn cẩn tiễn hắn rời khỏi khu thương mại Linh Lung.
Phong Dực sợ nghiên cứu quyển trục ma pháp cấp Kim Cương sẽ sinh ra những phản ứng kinh thiên động địa nào đó, bèn đi vào bên trong Thủy Nguyệt Động Thiên, ở đây có tầng Thủy mạc kết giới thập phần cường hãn, có gì thì cũng không đến mức kinh động ngoại giới.
Phong Dực toàn thân trầm trong hồ nước nóng, năm mươi cái quyển trục ma pháp cấp Kim Cương lóe ra hào quang rực rỡ long lanh trôi nổi giữa không trung, ma pháp đồ trận Lôi Thần chi nộ cũng đã hiện ra, phiêu phù ở trước mắt hắn.
“Cấp Kim Cương đúng là cấp Kim Cương, độ phức tạp của trận đồ so với quyển trục ma pháp cấp Hoàng Kim quả thực là một trời một vực, cũng cần Ma Lực cực kỳ kinh người.” Phong Dực trong lòng cảm thán nói. Cấp Kim Cương này không chỉ Ma Lực yêu cầu rất à đòi hỏi khống chế Tinh Thần Lực cũng phải cực kì tinh diệu, sai một li liền đi một dặm.
Phong Dực cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu trận đồ ma pháp Lôi Thần chi nộ, dù đã đem những lộ tuyến ma pháp phức tạp bên trong khắc sâu vào trong đầu, hắn vẫn không dám ra tay khắc họa mà phải tìm cho được loại cảm giác kỳ diệu kia mới có thể động thủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu! Có lẽ là một ngày, lại có lẽ là hai ngày, vốn Phong Dực đang nhìn chằm chằm vào trận đồ ma pháp không nhúc nhích thì thân hình đột nhiên như chớp lóe lên. Một quyển trục để trống ma pháp cấp Kim Cương trước mặt tự động mở ra, hai tay hắn cầm hai cây bút vẽ, mỗi cây bút vẽ đều có mười khối ma tinh thạch cực phẩm đính ở đằng chuôi.
Phong Dực vung tay, quang hoa nhàn nhạt ở ngòi bút liền ẩn hiện, đâm ngang sổ thẳng, phạt xéo kéo nghiêng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, vốn một trận đồ ma pháp Kim Cương cấp có hơn mười vạn tiết tấu chuyển đổi các loại, hoặc cong lả lướt hoặc mượt mà, hoặc nhỏ mảnh mai hoặc thô dày, nhìn qua tựa như sức người không thể nào làm được, đây cũng là nguyên nhân khiến quyển trục ma pháp cấp Kim Cương đã nhiều năm rồi không hề xuất hiện.
Ngay lúc Phong Dực tốn một ngày một đêm thời gian mới hoàn thành được gần một nửa trận đồ thì một nét bút cực kỳ nhỏ thoáng lệch chút xíu ra khỏi quỹ đạo vận hành. Ngay lập tức quyển trục ma pháp Kim Cương bùng lên một chùm ánh sáng trắng chói chang rồi toàn bộ hóa thành một đống tro tàn đen thui.
Phong Dực vẫn bình thản, không tỏ vẻ giận dữ cũng như kinh ngạc. Bởi đây là tình huống mà hắn đã dự đoán! Hơn nữa khắc họa quyển trục ma pháp yêu cầu phải bình tâm tĩnh khí, chỉ cần tâm tình hơi dao động một chút thì đối với việc chế tạo quyển trục ma pháp đòi hỏi sự tinh tế là một nhược điểm trí mạng.
Phong Dực khẽ khàng nhắm mắt, điều chỉnh lại trạng thái cơ thể, rồi một lát sau đã tiếp túc vẽ lần thứ hai. Thần thái có vẻ vô cùng chuyên chú tập trung, tựa hồ trời sụp xuống cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Trong lúc Phong Dực ở trung tâm Thủy Nguyệt Động Thiên chế tạo quyển trục ma pháp cấp Kim Cương thì Cầm Nhất Tiếu vẫn truy lùng Tạp Nhĩ, mà công chúa Thần Tộc cũng đã kết thúc chuyến thăm viếng đế quốc Kim Ưng, cùng với Thanh Mộc Trường Phong và Khoa Tác tiếp tục nhắm Ma Tộc điều tra, lúc rời đi không tìm được Phong Dực, bèn lưu lại một phong thư nhờ Cách Lôi Đặc giao cho hắn, đã khiến Cách Lôi Đặc hưng phấn như điên một thời gian.
Mà việc tuyển chọn trong quân đoàn Phích Lịch cũng đã chấm dứt, ngoài suy đoán của rất nhiều người, lần lựa quân này không chỉ lấy thực lực cao thấp làm tiêu chuẩn duy nhất chọn lựa, mà kiểm tra toàn bộ, thực lực chỉ là một phương diện nhỏ bên trong. Bọn Long Vệ làm y theo lời của Phong Dực lúc trước mà đưa ra phương châm tuyển: dũng khí, lòng tin cùng với sự kiên trì mới là yếu tố tạo nên một người thành công. Có dũng khí mới không biết sợ, có lòng tin mới bách chiến bách thắng, mà có kiên trì mới có thể phát triển nhiều hơn.
Ngàn người mà mười tám Long Vệ chọn lựa là dựa theo chỉ dẫn của Phong Dực mà làm, khiến không ít quan binh có thực lực trội hơn trong hai vạn tướng sĩ Phích Lịch không được tuyển tỏ ra bức xúc. Bọn họ liền kháng nghị, thì mười tám Long Vệ mới đem lời Phong Dực thuật lại một lần, lập tức tất cả đều im miệng.
Thủy Nguyệt Động Thiên, một tháng sau. Phong Dực vẫn đang ngâm mình bên trong ôn tuyền trì, bởi vì quá mức chuyên tâm khiến hắn tựa như đã dung nhập vào vạn vật xung quanh. Nếu mà có người tiến vào thời khắc này cũng không thể phát hiện là trong hồ có người.
Chỉ thấy hai tay hắn múa lên thoăn thoắt, quang hoa nhàn nhạt không gián đoạn tạo thành từng luồng sáng huyền ảo, dưới ngòi bút của hắn một quyển trục ma pháp cấp Kim Cương gần như đã hoàn thành đến chín phần chỉ còn bộ phận cuối cùng là đang chăm chút bên trong.
Phong Dực vô bi vô hỉ, tựa hồ hắn không hề biết quyển trục ma pháp cấp Kim cương, Lôi Thần chi nộ sắp thành công vậy.
Chỉ thấy, hai tay Phong Dực đồng thời ngừng lại, hơn mười khối cực phẩm ma pháp tinh thạch trên chuôi bút hóa thành bụi phấn, trước mặt hắn quyển trục ma pháp cấp Kim Cương đang chói lọi hào quang, trong suốt long lanh, bề mặt ẩn hiện từng nét hoa văn hình tia chớp, toàn thể quyển trục ma pháp nhìn có vẻ vô cùng cao quý mỹ lệ, nhưng cũng lồ lộ một luồng uy thế bức nhân.
"Thành!" Phong Dực lẩm bẩm, tựa như hắn vẫn chưa hoàn toàn từ bên trong loại cảm giác này hồi phục lại.
Thật lâu sau, đôi mắt đen láy của Phong Dực mới khẽ chớp, có vẻ lúc này hắn mới thật sự khôi phục lại cảm giác và nhận biết đối với sự vật xung quanh. Nhìn quyển trục ma pháp Lôi Thần chi nộ lơ lửng trước mặt, Phong Dực cũng không biểu lộ vui sướng đường đột, mà ngược lại tỏ ra vô cùng đăm chiêu, bởi vì trong khoảng thời gian khắc họa quyển trục ma pháp cấp Kim Cương vừa rồi, hắn đột nhiên có minh ngộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...