Di Thế Ma Hoàng


Dị Thế Ma Hoàng - 异世魔皇

Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞

Chương 159 Thủ đoạn tàn khốc.


Dịch : sparrow
Biên : sparrow



Nguồn: - Kiemgioi

Tiểu mập mạp nhanh chóng xuất hiện sau đó, vừa vẫy tay vừa đi về hướng Lệ Phù, khuôn mặt tươi cười lộ rõ vẻ dâm đãng.



"Tiểu điềm tâm, ca ca đến đây." Tiểu mập mạp thấy được Lệ Phù, từng khối mỡ trên thân thể hắn rung lên từng đợt, vừa cười vừa bước nhanh tới. Phải biết rằng Lệ Phù chính là dạng mỹ nữ hắn yêu thích nhất, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì đã mê muội rồi, bất quá lại ngại thế lực Khổng Tước gia tộc, hắn cũng chỉ có thể tự sướng ở nhà thôi, không nghĩ tới đêm nay lại được nàng hẹn hò, sự kiện này còn không kinh hỷ sao được, không ngờ nha đầu thoạt nhìn ngây thơ hoạt bát bên trong lại cuồng nhiệt như vậy, xem ra đã không cưỡng nổi vẻ anh tuấn tiêu sái của mình rồi.



"Tới đây? Ta chờ ngươi đã lâu rồi ", thanh âm Lệ Phù không lớn nhưng lại vang vọng trong con hẻm nhỏ, nếu cảm nhận kĩ còn nhận ra sự âm lãnh trong đó.



Tiểu mập mạp tuy nói bị tinh trùng thượng não, nhưng cũng nghe ra cái gì đó không đúng, lại nhìn xung quanh nơi này, chỉ có hai người, gió đêm thổi vào người khiến hắn cảm giác lạnh lẽo thấu xương.




"Lệ Phù, nơi này âm sâm quá, hay là chúng ta đổi sang địa phương khác đi." Tiểu mập mạp vừa nói vừa lui lại mấy bước, mà ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.



"Vì sao muốn đổi, một nơi vắng vẻ như thế này, thật thích hợp để giết người diệt khẩu a." Thanh âm âm lãnh của Lệ Phù lần thứ hai vang lên.



Tiểu mập mạp biết đây là một bẫy, không nói hai lời lập tức quay đầu chạy. Bất quá, hắn không chạy được vài bước thì phát hiện đằng trước đã xuất hiện một thân ảnh cao chín thước từ bao giờ.



Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn phát hiện thân ảnh kia không phải nhân loại, mà là dùng thạch đầu (đá) làm thành hình dạng người, hai con mắt huyết hồng, thoạt nhìn thập phần khủng bố.



Tiểu mập mạp kinh hãi kêu lên một tiếng, thân thể chưa kịp di chuyển, đã thấy mình không thể nhúc nhích, rõ ràng đã bị thạch đầu nhân kẹp chặt rồi.



"Không, làm ơn tha cho ta?" Tiểu mập mạp nơm nớp lo sợ nói, xưa nay hắn không chịu học một nghề nghiệp dòng tộc nào, luôn lấy việc nhìn lén nữ hài tắm rửa là mục địch vĩ đại trong đời, hắn lựa chọn cái chức nghiệp đạo tặc, mọi người đều biết. Đạo tặc có giác quan mẫn tiệp cực cao, cần thân hình nhẹ nhàng, mà hắn lại béo như vậy, luyện tập đứng lên ngồi xuống đã là cả một vấn đề, hơn nữa không chịu rèn luyện, hết ăn lại ngủ, đến bây giờ mới chỉ đạt đến tam tinh đạo tặc sĩ, hiện tại thấy thạch đầu nhân cổ quái, còn chưa bị dọa đến tè ra quần là may lắm rồi.



Thạch đầu nhân vươn bàn tay to, bóp lấy cổ tiểu mập mạp, không tốn chút sức lực đem hắn nhấc bổng lên không trung.



Tiểu mập mạp lúc đó đã sợ đến hôn mê bất tỉnh rồi.Một thạch đầu nhân khác đã đi tới, bắt lấy một tay của tiểu mập mạp, kéo mạnh một cái, liền nghe rõ tiếng răng rắc của xướng cốt vang lên. Tiểu mập mạp đã bất tỉnh cũng bị cơn đau truyền đến mà tỉnh lại kêu gào.


nguồn

Thạch đầu nhân nhanh chóng bẻ nát tứ chi của tiểu mập mạp, chắc hắn phải cảm tạ tổ tiên vô cùng khi "chi" còn lại được thạch đầu nhân bỏ qua ( thật thảm mà Y_Y).



Hai thạch đầu nhân ném tiểu mập mạp xuống đất, lui ra phía sau vài bước, còn Lệ Phù giống như bóng ma không biết đã đi tới lúc nào, ném ra một quyển trục Quang Minh ma pháp trị liệu. Tạm thời khống chế vết thương của hắn, sau đó nhìn hắn chằm chằm, lấy ngọc thủ tát mạnh một cái lên mặt hắn.



Tiểu mập mạp yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy Lệ Phù tươi cười mà hắn lại như thấy ác quỷ, trong lòng sợ hãi tột đỉnh, xưa nay luôn si mê nụ cười ấy, thế mà nay đã biến thành sứ giả đòi mạng của Diêm vương, ngay lúc này trong lòng hắn chỉ có một hy vọng, nàng sẽ giữ lại cho hắn một cái mạng hèn nhát này.



"Tha cho ta đi, tha cho ta đi." Tiểu mập mạp mấp máy môi cầu xin.



"Tha cho ngươi? Ngươi có bao giờ nghĩ sẽ tha cho những nữ hài tử bị ngươi chà đạp không?" Lệ Phù lạnh lùng nói, đôi mắt điên tràn ngập sát ý điên cuồng.



Tiểu mập mạp nghe thế thì chết lặng, cúi đầu không dám nói gì.



Lệ Phù chậm rãi vươn cánh tay nhỏ nhắn, một con côn trùng huyết sắc từ tay nàng nhảy tới mặt tiểu mập mạp, sau đó hướng lỗ mũi của hắn chui vào.




"Không, không nên. A A A ...!" cả người tiểu mập mạp run rẩy, nước mắt nước mũi trào ra vô cùng nhếch nhác, khuôn mặt béo tròn thống khổ liên tục vặn vẹo, rất nhanh sau đó ánh mắt của hắn xuất hiện một tơ huyết săc, dáng dấp cực kỳ khủng bố.



Không bao lâu, huyết sắc côn trùng lại từ lỗ mũi hắn chui ra, nhảy trở về lòng bàn tay Lệ Phù. Mà tiểu mập mạp toàn thân đã vô cùng thê thảm, chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.



Lệ Phù vung tay lên, hai thạch đầu nhân tức khắc tiêu thất, mà nàng quay lại nhìn tiểu mập mạp, dường như đang thưởng thức một tác phẩm tâm đắc của mình, một lúc lâu mới thản nhiên cười, khí tức âm trầm đã thu lại, một lần nữa khuôn mặt đáng yếu ngây thơ lại hiện ra.



Quan sát từ vị trí tiểu ảnh khiến Phong Dực vô cùng khiếp sợ, nhưng lớn hơn nữa là sự thương xót ột cô bé đáng yêu hoạt bát. Cho dù có đôi khi hắn nhận thấy được âm khí trong mắt nàng, hắn nghĩ đó là vết thương mất cha vẫn chưa thể phai nhòa trong lòng nàng, ít lâu sau sẽ lành vết thương lòng ấy lại thôi. Nhưng hiện tại hắn biết mình sai rồi, quá sai rồi, bóng ma đã bao phủ hoàn toàn tâm trí Lệ Phù, bắt đầu làm thay đổi tính cách của nàng, bây giờ thế giới của nàng đã không có Quang Minh, mà tất cả đều là Hắc Ám.



Cho dù tiểu mập mạp có đáng chết thế nào, Phong Dực cũng tuyệt không hy vọng kẻ hạ thủ chính là Lệ Phù, cái này, thật sự là một bi kịch tồi tệ nhất. Mà biểu hiện của nàng, hình như là triệu chứng tinh thần đã xuất hiện phân liệt, trước mặt người khác thì ngây thơ, nhưng sau lưng lại trở nên ác độc. Hơn nữa nàng lại lặng lẽ luyện chế ra thạch đầu nhân khôi lỗi, tính chất còn hơn mộc đầu điểu khôi lỗi trước đó không biết bao nhiêu lần, thiên phú luyện chế ma pháp khôi lỗi của nàng khiến hắn cảm thấy giật mình, nếu thiên phú ấy bị kẻ xấu lợi dụng, không chừng trong tương lai sẽ tạo nên một trận tai ương đối với đại lục này.
Thấm thoát, bình minh cũng bắt đầu thay thế đêm tối, bầu trời từ từ hiện ra một màu tráng bạc.

Tiếng trống của Phích Lịch quân đoàn dồn dập vang lên, khắp nơi lại truyền đến hình ảnh thao luyện của các chiến sĩ.

Thân thể mềm mại của Cầm Nhất Tiếu bỗng run lên, đôi mắt mở ra, một kiện xiêm y đang che lên người nàng dấu đi xuân quang đêm qua. Nàng ngó nghiêng xung quanh, bên trong trướng trung chỉ có một mình nàng, mà nàng nhanh chóng nhận ra thân thể của chính mình hoàn hảo, không có bất kì dấu hiệu xâm phạm gì, hơn nữa Cốt ma khí trong cơ thể xác thực đã ít đi rất nhiều, điều này làm cho phẫn hận của nàng đối với Phong Dực cũng thuyên giảm vài phần, nếu trong vòng năm ngày có thể khu trừ toàn bộ ma khí, hy sinh như vậy xem ra rất đáng giá, dù sao đây cũng là lựa chọn của nàng.

Bất quá, nhớ đến câu nói của mẫu thân mà tâm trạng lại trở nên phiền não. Mà hình dạng của nàng giống với thần tộc công chủ Thanh Linh, mà hắn cũng gặp qua Thanh Linh, e là hắn đã có một ít liên tưởng trong đầu rồi. Bất quá, nghĩ đến hắn sẽ không đi nói lung tung, mà có nói người khác cũng chẳng tin. Chỉ là trong lòng của nàng thấy kì quặc, tại sao bí mật lớn nhất của mình đã bị một nam nhân mà mình khinh thường nhìn thấy, vậy mà nàng lại cảm thấy có chút thoải mái, không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa?

Cầm Nhất Tiếu khôi phục lại hình dáng ban đầu rồi đi ra khỏi trướng, thấy Phong Dực trong tay cầm một chén trà ngồi trước cửa sổ không nhúc nhích, đôi mắt đen đang quan sát bầu trời, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nàng bây giờ mới quan sát kĩ gương mắt hắn, khuôn mặt điềm đạm, ngũ quan rõ ràng thập phần anh tuấn.

Cầm Nhất Tiếu ho nhẹ một tiếng, Phong Dực lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Đã dậy rồi à? Dậy rồi thì về đi, nhớ kỹ buổi tối lại qua đây."

"Ngươi" Cầm Nhất Tiếu nắm chặt trường kiếm có khắc đồ đằng hải vũ trụ, trong lòng căm giận bất bình, cảm giác giống mình đang bị sỉ nhục vậy.


Bất quá, nàng rất nhanh ý thức được, Phong Dực chỉ khu trừ ma khí ình, còn lại không có quan hệ nào khác, không lẽ đây là do mình vọng tưởng sao? Nghĩ tới đây, Cầm Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng, khoác hắc sắc áo choàng, bước ra khỏi kim trướng.

Cầm Nhất Tiếu vừa rời đi không lâu, Dương Vân Vũ cùng với An Kì Nhi đã xuất hiện trước mặt Phong Dực.

"Ây cha, Vũ tiểu thư, sáng sớm đến đây có việc gì vậy?" . Phong Dực tươi cười hỏi.

"Tỳ nữ nào dám, đến đây đương nhiên để phục vụ thiếu gia rồi? " Dương Vân Vũ nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng nàng lại tự lầm bầm thêm một câu khó nghe nữa.

"Nghĩ rõ ràng là tốt rồi, thiếu gia ta cũng không phải hạng người không có tình nghĩa, chỉ là ngươi phải hiểu rõ một điều, thị tỳ tự nhiên phải có hình dạng của thị tỳ, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, thiếu gia ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Phong Dực cười nói, nhìn một chút An Kì Nhi, có lẽ tối hôm qua nàng đã khuyên bảo Dương nha đầu này không ít.

"Được rồi, hiện tại bản thiếu gia đói bụng, nhanh đi chuẩn bị điểm tâm đi." Phong Dực ra mệnh lệnh.

"Thiếu gia, đã sớm chuẩn bị xong rồi ", An Kì Nhi cười nói, đi ra ngoài một hồi, lúc quay lại đã bưng theo một cái khay lớn.

"Thiếu gia, xin mời dùng một chút", An Kì Nhi đem khay đặt lên một cái bàn có hoa văn tinh xảo, sau đó hướng phía Phong Dực nhẹ nhàng nói.

"Không sai, có điểm tiến bộ, nhưng hôm nay thiếu gia không muốn tự mình động thủ a." Phong Dực ha ha cười nói, tất nhiên là muốn hưởng thụ một chút hương vị phục vị của hai cực phẩm thị tỳ này rồi.

An Kì Nhi nhàn nhạt cười, gắp một miếng đưa tới miệng Phong Dực.
Phong Dực cắn một cái, sau đó ra bộ dáng ngửi ngửi cổ tay An Kì Nhi, cười to nói: "Ngon, đồ ăn đã ngon lại có được hương thơm mát của người làm!" (đồ ăn ngon, người càng ngon hơn ^^)

An Kì Nhi mặt cười đỏ bừng liếc Phong Dực một cái, dáng vẻ phong tình vạn chủng. Giữa hai người đã có định ước, nàng là thị tỳ, có thể hầu hạ Phong Dực sinh hoạt hàng ngày, nhưng tuyệt không bao gồm cả hầu hạ giấc ngủ, bất quá bị hắn chiếm chút tiện nghi cũng là điều trong dự tính.

"Vũ nha đầu, nước." Phong đại thiếu gia kêu to.

Dương Vân Vũ cầm thìa nước nóng lên đưa tới miệng Phong Dực, bộ dạng không tình nguyện chút nào.

Phong Dực nhướng mày, nói: "Kỳ nha đầu, ngươi nói cho nàng biết thế nào là hầu hạ đi?"

"Vâng, thiếu gia." An Kì Nhi tiếp lấy cái thìa, đưa lên miệng mình thổi thổi, sau đó lại đưa vào miệng Phong Dực.

"Không sai, chính là như vậy, Vũ nha đầu, nhìn rõ rồi chứ ", Phong Dực thản nhiên nói.

Thời gian kế tiếp, Phong Dực hưởng thụ phê đến nỗi quên cả trời đất lẫn thời gian. An Kì Nhi hầu hạ tất nhiên là không cần phải nói, vô cùng thông thạo, tựa hồ đây là chuyên môn của nàng vậy, theo lý mà nói nàng tuyệt đối không thể làm qua việc này bao giờ, bất quá Phong Dực cũng không muốn truy cứu quá nhiều. Mà Dương Vân Vũ dưới sự chỉ bảo của An Kì Nhi, cũng không còn bộ dáng ủy khuất như lúc trước, cũng dần thành thạo công việc, có vẻ nàng đã chấp nhận thực tế này rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận