Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 32: THIÊN KIM TỰ SÁT – KẾT
Tác giả: Luna Wong
Khâu Bối Vận nghe vậy cũng không phản đối nữa. Nàng đọc to phần nha hoàn thiếp thân của Danh Chi: “Nàng ta nói tối hôm đó Danh Chi không cần nàng ta hầu hạ bên người vì vậy nàng ta đi ngủ sớm. Nhưng đến đêm đói bụng thức giấc lại thấy được phòng tiểu thư sáng đèn, sợ tiểu thư làm ảnh hưởng sức khỏe nên mới gõ cửa. Gõ một lúc không người đáp trả mới đẩy cửa, không ngờ đã thấy được Danh Chi treo cổ rồi. Sau một tiếng la kinh hoảng, nàng ta ngất xỉu.”
“Bảo người đưa nha hoàn đó đến đây.” Rõ ràng Danh Chi hoài thai, nàng ta thân là nha hoàn thiếp thân của Danh Chi đương nhiên biết rõ, nhưng ở đây không hề đề cập đến. Vậy nghĩa là che giấu tình lang của Danh Chi, mà người này lại rất có thể là người dẫn đến cái chết của Danh Chi.
Rất nhanh nha hoàn thiếp thân của Danh Chi được dẫn đến. Nàng ta run rẩy nhìn xung quanh, rồi mới quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ Quất Tử gặp qua Tề vương gia, nguyện vương gia kim an.” Nàng cũng không biết Khâu Bối Vận là người nào vì vậy không có hành lễ với nàng ta.
Long Ngự Quân ngồi đó không nói một lúc lâu, sau đó mới trầm giọng hỏi: “Những lời người nói hoàn toàn là sự thật?”
“Vâng.” Âm thanh của Quất tử rất nhỏ nhưng Long Ngự Quân lại nghe được có chút run.
“Thế nhưng pháp y báo lại rằng tiểu thư nhà ngươi hoài thai, ngươi có biết?”
Mặt của Quất Tử thoáng cái từ xanh chuyển sang trắng, hai tay túm chặt nhau, vặn vẹo, đầu cũng không dám ngẩng lên. Chuyện này nàng đương nhiên biết, nhưng tiểu thư không cho phép nàng truyền ra ngoài.
Khâu Bối Vận thấy Quất Tử không có ý tứ muốn trả lời, vội lên tiếng: “Có phải cho lời khai giả sẽ bị bắt vào đại lao dụng hình không, tiểu Quân Quân?” Âm thanh của nàng trong trẻo lại đang xen tiếu ý nửa đùa nửa thật để tim người nào đó đập cực mạnh.
Quất Tử vừa nghe hai chữ dụng hình, lập tức mặt chuyển từ trắng thành trắng bệch, thế nhưng nàng đã thề độc với tiểu thư rồi, nàng không thể làm trái được. Nàng vội dập đầu đầu rất mạnh xuống sàn gỗ: “Vương gia khai ân, vương gia khai ân a! Cái này nô tỳ đã thề với tiểu thư rồi, tuyệt không thể nói ra được. Thế nhưng tiểu thư thực sự là tự sát a.”
“Người ta không muốn nói thì đừng ép người ta nữa, miễn cưỡng không có hạnh phúc đâu.” Vờ trách Long Ngự Quân một câu, Khâu Bối Vận chạy xuống, dừng chân trước mặt của Quất Tử khom người đỡ nàng ta lên, cười đến ngây ngốc: “Ngươi trở về bảo lão gia nhà các ngươi đến mang thi thể của Danh tiểu thư cùng hài tử của nàng ta trở về là được rồi.”
Thở phào nhẹ nhõm của Quất Tử còn chưa thực sự thở hết một hơi, bị câu cuối cùng Khâu Bối Vận khiến cho kinh hồn bạt vía. Thân người được nâng lên một nữa lại phịch một tiếng nặng nề quỳ trở lại, lại tiếp tục dập đầu, “Vương gia, nô tỳ cầu xin người, xin người đừng để lão gia phu nhân biết. Bọn họ không thể biết chuyện này được, nô tỳ van người, cầu ngươi.”
Long Ngự Quân nghe được âm thanh dập đầu rất to, nhưng lại không chút lưu tâm, dung cũng không hề động, chỉ mở miệng lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi nói bổn vương biết, tình lang của Danh Chi là người phương nào.”
Vấn đề hắn hỏi cũng rất trực tiếp. Bởi vụ án của Danh Chi đã kết thúc rồi, chính xác là Danh Chi treo cổ tự xác, hắn gọi Quất Tử đến là để điều tra Huyết Án Cáo Quan của Lã Thảo mà thôi. Hắn cảm thấy hai vụ án này có điểm giống nhau, có thể tình lang của Danh Chi là muốn lợi dụng nàng ta báo thù cho Lã Thảo.
Vì vậy hắn muốn biết lai lịch tình lang của Danh Chi, từ miệng Quất Tử hy vọng tra ra được chút gì. Đương nhiên, vụ án của Danh Chi đã kết thúc, lời khai của Quất Tử cũng không thể viết vào trong bản án.
Lệ trong mắt của Quất Tử như là thác nước trào ra ngoài không biết ngừng, trán cũng bị đập đến sưng đỏ, phỏng chừng đập thêm vài cái nữa là có thể xuất huyết rồi. Nghe hỏi, Quất Tử vẫn không ngừng dập đầu: “Vương gia, nô tỳ cầu xin người, chỉ cần người đáp ứng, nô tỳ biết gì cũng sẽ nói với người. Nô tỳ cầu xin người, đừng nói chuyện này với lão gia phu nhân.”
Long Ngự Quân xưa nay đều không thích bị người uy hiếp, vì vậy, hắn nói: “Làm theo Bối Bối nói đi.” Nói xong, hắn lại cầm trúc giản lên xem như không hề quan tâm nữa.
“Nô tỳ nói nô tỳ nói.” Quất Tử thấy vậy liền khẩn trương, đến âm thanh cũng vội không ít. Tiểu thư làm tất cả cũng vì mặt mũi của lão gia phu nhân, vì mặt mũi của Danh gia, nàng phản bội tiểu thư cũng là vì như vậy mà thôi.
“Là hội hoa xuân năm ngoái, tiểu thư gặp được một vị công tử thì nhất kiến chung tình. Sau này bọn họ thường xuyên qua lại với nhau, mỗi khi vị công tử đó đến, nô tỳ đều sẽ đuổi hết hạ nhân trong phủ ra ngoài, nô tỳ lại được phân phó gác ở viện môn.”
Quất Tử hít hít mũi, tiếp tục nức nở mà kể: “Chỉ là đến một hôm phát hiện tiểu thư hoài thai, nô tỳ đã rất khẩn trương, tiểu thư bảo không cần lo lắng còn buộc nô tỳ thề độc. Đến hôm qua, vị công tử đó vừa rời đi, nô tỳ đã thấy tiểu thư khóc rất nhiều cuối cùng thì quyết định tử vẫn để bảo toàn mặt mũi cho Danh gia.”
“Nói vậy hôm đó ngươi chính mắt thấy được Danh tiểu thư treo cổ tự sát?” Khâu Bối Vận thấp giọng lẩm bẩm. Bởi không biết ở nơi này có người ngoài đột nhiên tiến vào hay không, nên nàng vẫn phải giả ngốc. Thời gian nói câu này, nàng biết không phải là một si nhi có thể nói, vì vậy mới hạ giọng.
“Đúng vậy.” Quất Tử gật đầu xác nhận.
Long Ngự Quân chưa có được câu trả lời bản thân muốn nên sắc mặt hoàn toàn không tốt đẹp. Trúc giản cầm trên tay mạnh để xuống bàn, tạo nên một âm hưởng rất to trong phòng rộng.
Khâu Bối Vận thấy vậy lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi còn chưa nói người kia là người phương nào.”
Môi của Quất Tử run run, cuối cùng mới bật thanh: “Nô tỳ thực sự không biết. Hội xuân năm ngoài một mình tiểu thư lẻn ra ngoài chơi, nô tỳ phải lưu lại phủ giả tiểu thư nên không biết mặt vị công tử kia. Mỗi lần hắn đến, đều một thân hắc y cùng mang đấu lạp, hắc sa của đấu lạp vừa dài vừa dày căn bản nhìn không ra là dáng vóc gì, nô tỳ thực sự không thấy mặt.”
Long Ngự Quân nghe vậy mày hỏi cau lại: “Vậy có cách thức nào liên lạc với hắn không?”
Quất Tử lại lắc đầu: “Bình thường đều là hắn chủ động đến tìm tiểu thư. Tiểu thư nói, hắn là một thư sinh nghèo, hắn hứa thi đậu khoa cử lần này sẽ đến cửa nghênh thú tiểu thư, ai ngờ tối qua hắn đến lại không chịu thú, mặc tiểu thư cầu xin thế nào hắn cũng không động tâm mà rời đi.”
Nhớ lại cảnh tiểu thư nhà mình quỳ xuống ôm chân người kia, Quất Tử lại đau lòng, nước mắt tiếp tục chảy. “Nô tỳ theo tiểu thư bao lâu, tiểu thư chưa từng phải chịu bậc ủy khuất này. Xưa nay chỉ có nam nhân quỳ dưới váy của tiểu thư mà thôi, nào có chuyện tiểu thư cầu xin người bao giờ.”
Khâu Bối Vận nghe vậy hừ đến chẳng đáng một đồng. Loại nam nhân này mang đi làm mồi nuôi cá thì cá cũng không thèm ăn. Nếu là ở hiện đại, chỉ cần phá thai liền có thể có một cuộc sống mới, hoặc là single mom cũng không người dị nghị. Thế nhưng đây là cổ đại, có thể lý giải được Danh Chi lựa chọn tự sát chính là hy sinh và tuyệt vọng cực lớn.
Quất Tử dùng đầu gối đi đến trước mặt Long Ngự Quân, dập đầu trước bậc thang tam cấp: “Vương gia, những thứ nô tỳ biết được đều đã nói hết, xin người bao dung, đừng để lão gia phu nhân bọn họ biết.” Âm thanh xen lẫn tiếng khóc đầy bi ai, để người nghe thương tâm thế mà mặt của kẻ nào đó vẫn là lạnh như băng.
“Được.” Long Ngự Quân nhàn nhạt đáp ứng: “Bổn vương cho người đưa ngươi cùng thi thể của Danh Chi trở về.”
Hắn thừa nhận, bản thân không có tốt đẹp gì. Sở dĩ hắn làm như vậy là vì muốn dụ rắn xuất hang. Nếu người này đã muốn để Danh Chi hoài thai tự sát, vậy nhất định sẽ có bước kỳ tiếp theo, vì vậy hắn chỉ cần đợi mà thôi. Như vậy hắn không cần làm trái lời hứa, cũng không có làm gì thẹn với lương tâm, vừa có thể tìm được người kia, vừa có thể thông qua Danh Hàm ‘đả thương’ Long Ngự Ngôn.
“Đạ tạ vương gia, đa tạ vương gia.” Quất Tử nghe vậy dập đầu thêm ba cái mới quay người rời khỏi Đại Lý tự.
Sau khi Quất Tử rời đi, Khâu Bối Vận chạy đến trước án, hai khuỷu tay chống án, chòm người ra trước, nói với Long Ngự Quân: “Phải rồi, sổ hộ tịch kia, Lã Thảo là độc nữ, không có huynh đệ tỷ muội.”
Long Ngự Quân nhếch môi hiện lên nụ cười mỏng: “Bối Bối càng ngày càng ngoan rồi.” Tay hắn nâng lên chuẩn xác hạ xuống đỉnh đầu của Khâu Bối Vận, xoa xoa. Muội muội của bằng hữu thì sẽ như muội muội của hắn, nàng ngoan như vậy hắn không có đạo lý không nhận vị muội muội này.
Khâu Bối Vận hất tay hắn ra, chạy đến bên kệ lấy trúc giản xuống xem một vụ án khác. Đột nhiên nhớ đến thứ gì đó, nàng cao giọng hỏi: “Phải rồi, Vô Diện đâu?”
“Sau này Bối Bối phải thay hắn một thời gian, đến Đại Lý tự giúp bổn vương.” Long Ngự Quân nói xong, từ hộc tủ lấy ra một lệnh bài bằng đồng, khắc hoa văn tinh xảo, bên trên có ghi ba chữ ‘Đại Lý Tự’ đặt lên bàn: “Sau này ra vào phải cầm theo.”
“Ta mới không cần.” Môi nhỏ của Khâu Bối Vận cong lên thể hiện tức giận. Sáng nàng còn muốn ngủ, lý nào cùng hắn thức dậy sớm như vậy đến đây chứ.
Nhưng nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của Khâu Bối Vận một dạng, Long Ngự Quân lại bổ sung: “Chỉ cần sau khi thức dậy đến đây là được, không cần đến cùng lúc với bổn vương.”
Nghe vậy còn có đạo lý. Khâu Bối Vận không đáp chứng tỏ là đã đáp ứng.
Thân thể nhỏ nhắn của hỏa kỳ lân nép ở bên thân đang nằm sấp dưới sàng của Khâu Bối Vận. Đầu nhỏ cọ cọ lên cánh tay của nàng như là làm nũng vậy. Khâu Bối Vận cũng không lưu ý đến nó, chỉ chăm chú xem trúc giản.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com.vn—–
Luna: Vụ án đầu tiên vậy thôi đó, mọi người thấy sao???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...