Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 21: GỌI MẪU HẬU ĐI
Tác giả: Luna Wong – bão chương 3 ngày liên tục, mọi người xem đã nghiện chưa nè? Sang ngày mai lịch up trở lại bình thường hen. Mùng 3 chúc mọi người vạn sự như ý.
Sáng sớm hôm sau lần đầu tiên Khâu Bối Vận được Long hậu triệu tiến cung. Lúc nhận được tin tức vốn đang dùng điểm tâm thì bị nghẹn đến thở không ra hơi. Nhũ nương ở bên cạnh liên tục thay nàng vỗ lưng, “Tiểu thư a, từ từ mà ăn thôi.”
Nào phải nàng ăn nhanh, là do thụ sủng nhược kinh a! Sao đột nhiên Long hậu lại nhìn trúng nàng như vậy cơ chứ. Hôm đó rõ ràng là đại ác ma mới là người nổi bật nhất cơ mà. Không, từ giờ phải gọi hắn là đại ác ma tẩu tẩu mới đúng.
Sau khi được một lão thái giám mang đến đông cung, Khâu Bối Vận lại bày ra dáng vẻ thiên chân vô đối nửa ngây nửa dại mà vào bên trong. Nếu là họa thì không tránh khỏi, mà huynh trưởng không được triệu kiến cũng không được vào cùng nàng, vì vậy chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
Nàng lại được một tiểu thái giám đáng yêu mặt nộn phấn dẫn đến gặp Long hậu. Sau khi tiến đến, mắt nàng mở thật to nhìn chằm chằm Long hậu một hồi mới ngây ngô cười.
Long hậu lại rất từ ái cùng nhiệt tình, vẻ mặt đầy dụ dỗ hướng nàng vẫy vẫy tay: “Bối Bối cũng đến đây ngồi với bổn cung đi.”
Khâu Bối Vận đương nhiên không từ chối rồi, tuy đó không phải phượng ỷ nhưng cũng là nhuyễn tháp chất liệu tốt, so với phủ đệ của nàng đương nhiên khác xa rất nhiều. Đã là cơ hội tốt thì không nên cự tuyệt mà phải biết hưởng thụ.
Thấy nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Long hậu cười đến mặt mày cong loan, không hề còn uy nghi của một mẫu nghi thiên hạ mà hiện nay chỉ như một từ mẫu mà thôi. Ngọc thủ trắng noãn thon dài nâng lên, vuốt ve búi tóc tiểu oa nhi của Khâu Bối Vận.
“Bối Bối a, lâu như vậy bổn cung không triệu kiến ngươi, ngươi có giận bổn cung không?”
Khâu Bối Vận lắc lắc đầu nhỏ tiện tay cầm một miếng cam ngọt được cắt thật đẹp xếp chỉnh tề trong đĩa vàng trên bàn trước mặt, cho vào trong miệng chậm rãi thưởng thức. Thực sự nàng không có oán hận hay giận hờn gì nàng ta cả, từ lúc xuyên qua đến nay nàng sống rất tốt. Chỉ là từ lúc huynh trưởng cùng đại ác ma tẩu tẩu trở về thì cuộc sống có chút loạn mà thôi.
“Có ngon không?” Thấy Khâu Bối Vận gật đầu Long hậu lại cho người mang thêm vài đĩa trái cây cùng điểm tâm đến. Sau cùng đôi mắt long lanh ngấn lệ tựa như nói với nàng lại tựa như tự thán với bản thân.
“Ai. . .từ lúc phụ mẫu người mất bổn cung cũng rất muốn chăm sóc huynh muội các ngươi. Chẳng qua, chỉ phúc vi hôn kia, nếu là còn quan tâm ngươi như vậy, sợ là Ngôn nhi rất khó tìm được hôn sự tốt. Cũng may hôm gặp hắn, ngươi cũng không còn nhớ chút gì nên mới thuận lợi lui hôn như vậy. Là bổn cung nợ ngươi, nợ mẫu thân của ngươi rồi.”
Trong lòng Khâu Bối Vận không biết cười lăn lộn bao nhiêu lần. Cũng nhờ nàng ta lo lắng nàng bám lấy Long Ngự Ngôn nếu không thì cuộc sống từ khi xuyên qua của nàng cũng không thuận lợi như vậy. Lại nói nguyên chủ là ngốc, nàng mới may mắn thoát khỏi thái tử phi gì đó. Nàng ta cũng là vì tiền đồ của nhi tử, đây cũng không đáng trách.
Long hậu thu liễm vẻ bi thương trên mặt, lấy khăn thấm hết lệ trong hốc mắt rồi lại nở một nụ cười, an cần hỏi Khâu Bối Vận: “Bối Bối không gọi bổn cung sao?”
Khâu Bối Vận nâng đôi mắt to thiên chân của mình lên nhìn chằm chằm Long hậu, đôi môi nhỏ dính đầy nước bọt cùng nước cam kéo ra một nụ cười, “Vương hậu nương nương.” Đây là nàng nghe được mọi người gọi như vậy, một sỏa nhi lâu rồi không tiến cung được nhiên là học theo mọi người gọi rồi.
Ai biết Long hậu khẽ lắc đầu, dùng khăn thay nàng lau đi nước cam trên miệng, “Lúc trước Bối Bối thường học theo Ngôn nhi, giờ cũng gọi như thế đi.”
Cái gì? Nguyên chủ lúc trước chưa gả vào cửa đã gọi thân nương của người ta là mẫu hậu rồi? Đùa nàng cái gì vậy? Nàng không muốn làm nhi tức của nàng ta đâu, gọi mẫu hậu làm gì. Bất quá, người ta đã mở miệng rồi, nàng trang sỏa đương nhiên không tiện rống cố lên mà cãi.
“Ân.”
“Vậy gọi mẫu hậu đi.” Long hậu vui như dỗ tiểu oa nhi, ánh mắt lấp lánh trông chờ nhìn Khâu Bối Vận.
Trong lòng thầm ai oán không thôi, nhưng miệng của Khâu Bối Vận vẫn cười đến ngây dại, “Mẫu hậu.”
“Ngoan ngoan, mẫu hậu thưởng cho ngươi.” Nói xong, Long hậu lại từ trong tay lấy chiếc vòng ngọc mã não màu trà xuống đeo cho Khâu Bối Vận.
Khâu Bối Vận nhìn chiếc vòng đeo vào tay mình hệt như đeo còng tội phạm một dạng, trong lòng mếu máo đến biến dạng mà mặt vẫn phải duy trì nụ cười. Có lộn không vậy, không phải hôm qua hôn ước đã giải trừ rồi sao?
Long hậu ngắm nhìn chiếc vòng ngọc trên tay Khâu Bối Vận vài lần mới chép miệng thán, “Ngươi a, người đẹp đeo thứ gì cũng đẹp.” Cười qua một hồi lại hỏi nàng: “Tề vương với Bối Bối cũng rất thân, phải không?”
Đại ác ma tẩu tẩu? Ủa, liên quan gì đến hắn. Sẽ không phải Long hậu muốn đánh chủ ý gì khác chứ? Nàng chỉ là một sỏa nhi thôi mà, không cần thiết quan tâm như vậy đâu. Bất quá vì nàng sỏa nên không muốn gả nàng cho Long Ngự Ngôn mà muốn gả cho Long Ngự Quân sao?
Sao hoàng thất ‘tốt’ với hắn như vậy a? Chỉ là nhìn dáng vẻ của Long hậu, lại không giống như muốn hại hắn, nói chính xác hơn là cực kỳ quan tâm hắn.
Khoan! Hắn cùng huynh trưởng của nàng có quan hệ không thể công khai ngoài sáng. Rõ ràng bọn hắn là đoạn tụ chi phích còn muốn đẩy nàng vào đó, đây khác nào loạn luân đâu!
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, mắt to lại chớp chớp, phản vấn: “Tề vương?”
“Là. . .tiểu Quân Quân a!” Hôm qua nghe Khâu Bối Vận gọi Long Ngự Quân như vậy. Long hậu đầy mong đợi thấy được nàng ta gật đầu thì lại hỏi: “Vậy hắn. . .hắn thích ăn những thứ nào?”
“Hắn a.” Khâu Bối Vận chu chu môi, đồng tử đẩy lên như vẻ đang suy tư chút gì, cuối cùng lại nhìn Long hậu nói: “Hắn thứ gì cũng ăn.” Lúc đầu, trù sư trong phủ không có mà hắn vẫn cứ một mực muốn lưu lại đó thôi.
Long hậu khẽ gật đầu, khi môi mỏng mở muốn nói gì đó thì đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh của thái giám báo Long Ngự Ngôn tiến vào. Mắt của nàng lại đảo đến đại môn, mang theo tiếu ý nhìn thân ảnh cao to của Long Ngự Ngôn.
Long Ngự Ngôn vừa tiến điện, hắn nhìn mặt mũi đầy nước của Khâu Bối Vận một mắt đã thấy ác tâm muốn nôn, mắt nhanh đảo quỳ một gối hành lễ: “Nhi thần gặp qua mẫu hậu, nguyện mẫu hậu vạn an.”
“Đứng lên đi, nơi này cũng không có người ngoài.” Long hậu hướng hắn nâng tay một cái, thấy hắn ngồi xuống nàng mới nói: “Ngôn nhi, tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, chỉ phúc vi hôn cũng đã giải quyết xong, vậy có phải cũng nên nhanh chóng thành thân rồi không?”
“Mẫu hậu, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này.” Long Ngự Ngôn bày ra chút xấu hổ tránh đi ánh nhìn muốn xuyên thủng bản thân của Long hậu.
Khâu Bối Vận lại ngay lúc này thấy được hoa quế cao đặt ở bên chỗ Long hậu, tay nàng huy động một cái, vỏ cam bay ra khỏi tay nàng, chuẩn xác nằm trên bàn trước mặt Long Ngự Ngôn. Còn nàng chòm người sang chỗ Long hậu, hai tay lấy hoa quế cao, tiếp tục thưởng thức.
Mặt của Long Ngự Ngôn đen thui, hệt như đêm không trăng không sao vậy. Ánh mắt của hắn toát ra mấy tia phận hận, ghim trên người Khâu Vối Vận. Nhưng hắn còn chưa kịp nói đã nghe Long hậu có chút yêu thương khẽ trách: “Bối Bối lần sau không được làm như vậy nữa, để mẫu hậu giúp ngươi lau tay.”
Long Ngự Ngôn lập tức mất đi phong thái há to mồm nhìn Long hậu yêu thương thay Khâu Bối Vận lau tay còn không nói, hai từ ‘mẫu hậu’ kia để hắn khó có thể tiếp thu được. Chẳng phải hôn ước hủy rồi sao, còn mẫu hậu gì ở đây nữa. Cho dù không hủy thì trắc phi há có thể gọi được hai từ ‘mẫu hậu’.
Mắt của Khâu Bối Vận nhân lúc Long hậu tập trung chăm sóc bản thân thì hơi đảo về phía Long Ngự Ngôn. Khóe miệng dính đầy nước cam cực kỳ đắc ý hơi cong lên chỉ là không có người phát hiện mà thôi.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Tiểu kịch trường:
Vị thái tử nào đó: Bổn cung cấm ngươi gọi.
Vị manh manh nào đó: Ta cứ gọi cứ gọi, tức chết ngươi.
Đám nữ chủ rất tốt bụng, đã cầm sẵn điện thoại lên, gõ phím 115, ngón tay còn tri kỷ để lên nút gọi. Chỉ cần vị thái tử nào đó thở không nổi thì lập tức ấn xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...