Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 17: LỜI NÓI NGHỊ THÂN


Tác giả: Luna Wong


Dưới sự bức ép của hai nam nhân, Khâu Bối Vận bị nửa lôi nửa kéo tiến bổn gia. Vốn nổi tiếng là một đứa ngốc nên đối với hành động của nàng đám hạ nhân nhìn đến quen mắt, chỉ là cũng không dám công khai xem thường như trước thôi.


Trên mặt của Khâu Hựu Kình không biết xuất hiện bao nhiêu tia bất đắc dĩ, đối với tính tình của vị muội muội này hắn quả vô pháp ứng phó. Nếu lúc đầu hắn vẫn sẽ đau đầu nhưng hiện biết nàng thực sự không ngốc vậy liền từ từ giáo dục lại thôi.


Khâu Bối Vận kêu la phản đối thế nào cũng vô dụng, hai đại ma trảo trên vai nàng tuy không dùng lực nhưng nàng vẫn thoát không khỏi. Mắt thấy bản thân cũng cách xa đại môn rồi, cho dù thoát cũng chạy không ra, cuối cùng mệt mỏi, từ bỏ hy vọng phản kháng, chấp nhận quy hàng.


“Ca, muội mỏi chân quá, đi không nỗi nữa rồi.” Nàng thả lỏng toàn thân ý định ngồi luôn trên đất.


Khâu Hựu Kình nhanh chóng xoay người, trước khi nàng tiếp đất hắn đã bế được nàng lên. Cau mày không vui, khẽ trách: “Sau này không được tùy tiện như vậy nữa.” Nếu không phải hắn nhanh tay sợ nàng ngồi luôn trên đất rồi.


Long Ngự Quân chấp tay sau lưng đứng ở bên cạnh không nói gì, đến khi Khâu Hựu Kình bước hắn mới bước. Chuyện của Khâu gia hắn cũng có nghe Khâu Hựu Kình nói qua một chút, thế nên đối với người nơi này hắn không có chút hứng thú nào. Chỉ là được mời tiện thể bước đến mà thôi.


Khâu Bối Vận an tĩnh ngồi trong lòng huynh trưởng, mắt nhìn Long Ngự Quân không rời. Lúc nãy người ta bảo mời nàng cùng ca ca cũng không có mời hắn, hắn hào hứng đáp ứng như vậy để làm gì.


Long Ngự Quân cảm nhận được ánh mắt của nàng, hơi nghiên đầu sang hỏi: “Bối Bối có bất mãn gì với bổn vương?” Tuy hỏi nhưng hắn xác định nàng bất mãn hắn từ lần gặp mặt đầu tiên rồi. Thế nên khẩu khí của hắn lúc này có chút tiếu ý rất dễ nhận ra.


Khâu Bối Vận đung đưa chân, ôm hai tiểu thú trong lòng vuốt ve, nhưng mắt lại trừng to đến cực đại: “Đương nhiên rồi, đang yên đang lành lại đốt phủ dọn đến chỗ chúng ta, lại còn đáp ứng vào đây để làm gì?” Toàn là đại ác ma hại nàng cả.



Mắt nàng khép lại một chút rồi đảo đi nhìn phong cảnh của bổn gia. Nơi này so với phủ của nàng to hơn rất nhiều, trang trí cũng đẹp hơn nhưng lại không xa hoa bằng, bởi phủ của nàng đồ vật đều là trân quý, do đích thân Long đế Long hậu ban tặng, không phải ai cũng có thể tùy tiện so sánh.


Không để Long Ngự Quân hay Khâu Hựu Kình đáp lời, đã thấy trước mặt xuất hiện một đám người. Hai hạ nhân dẫn đường nhận thức là người nào, bọn họ lập tức khom người hành lễ: “Nô tài gặp qua lão thái phu nhân, phu nhân, thiếu phu nhân, tam tiểu thư.”


Long Ngự Quân cùng Khâu Hựu Kình lập tức dừng bước, tay thả Khâu Bối Vận xuống, đồng loạt đưa mắt về phía đám người đang đến. Khâu Bối Vận cũng dời đường nhìn đến trước mắt, đích thân nghênh đón a. Đây là bởi vì có Long Ngự Quân nên mới ra tràn diện lớn như vậy đi.


Đi đầu trong đám người là một nữ nhân chừng năm mươi sáu mươi, toàn thân quý khí y phục thanh đạm ưu nhã nhưng lại cầm quải trượng gỗ khắc, không cần nói cùng biết đây là lão thái thái của Khâu gia rồi. Mà ở hai bên đỡ lấy tay nàng còn có hai phụ nhân, tuổi nhìn chừng hai mươi mấy, y phục hoa lệ, đi sau một chút, mà một trong hai người đó chính là Lã thị.


Bên cạnh Lã thị lại có thêm một phụ nhân nữa, tuổi cũng sấp xỉ bọn họ mà thôi. Dung mạo cũng gọi là thanh tú, đầu hơi cúi, miểu bộ sinh hoa được nha hoàn đỡ lấy. Sau lưng bọn họ là một tràng diện nha hoàn bà tử, như là làm nền cho bọn họ vậy.


Lão thái thái dừng bước trước mặt ba người, đám người kia cũng theo đó mà dừng lại. Nàng lập tức khom người hành lễ: “Lão thân gặp qua Tề vương gia, vương gia vạn phúc.”


Đám người kia cũng theo đó mà hành lễ.


Long Ngự Quân nhàn nhạt phất tay, không chút lưu ý nói: “Lão thái phu nhân hữu lễ, mau đứng lên.” Ánh mắt không tiêu cự đặt đứng lên người lão thái thái, nếu có người nào lướt sơ qua nhìn cũng không biết rằng mắt hắn không thể thấy vật.


Khâu Hựu Kình đặt Khâu Bối Vận xuống đất cũng chấp tay hành lễ: “Tôn nhi gặp qua tổ mẫu.” Hắn vẫn còn nhớ vị tổ mẫu này, lúc trước vẫn là tổ mẫu thường xuyên kể chuyện cho hắn nghe, nhưng từ lúc phân chi gặp nạn liền không còn liên lạc nữa.


Lão thái thái cười đến híp mắt nhìn Long Ngự Quân lại nhìn sang Khâu Hựu Kình. Thật không ngờ sẽ gặp lại tôn nhi này, vốn nghĩ tốn không ít công sức mới có thể gọi trở về, giờ đây không những gọi được về còn chiêu thêm một vị đại thần như Tề vương, đúng là quá may mắn rồi. Còn về phần Khâu Bối Vận si ngốc, vẫn là không nên quan tâm đến.

Thấy được ánh mắt phát sáng của lão thái thái, Khâu Bối Vận bĩu môi chẳng đáng, quay mặt sang nơi khác khoanh tay trước ngực, biểu thị bỏ mặc mọi chuyện. Nhưng lại bị huynh trưởng kéo tay, giục: “Bối Bối mau gặp qua tổ mẫu.”



Khâu Bối Vận lại đổi một bộ dáng ngây ngô nhìn đám người trước mặt, đừng hòng nàng hành lễ. Ngoại trừ Lã thị muốn lấy lòng mà đến dụ dỗ nàng ra thì không còn ai đến gặp nàng nữa.


Lão thái thái cười cười, không để ý đến Khâu Bối Vận liền hướng Long Ngự Quân khách khí nói: “Lão thân không biết Tề vương gia đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón, hy vọng vương gia không trách tội.”


“Là bổn vương đến không báo trước, thất kính thất kính, còn thỉnh lão thái phu nhân kiến lương.” Long Ngự Quân nói thì khách sáo, nhưng thắt lưng vẫn rất thẳng. Tay rút chiết phiến ở bên thắt lưng, chỉ nghe phựt một tiếng quạt được mở ra, ưu nhã phe phẩy trước người.


“Vương gia khách sáo a!” Lão thái thái thái lách người nhường ra một con đường, đưa tay làm động tác thỉnh: “Thỉnh vương gia tiến thính.”


“Thỉnh.” Long Ngự Quân gập phiến cũng làm một đồng tác thỉnh với lão thái thái, rồi nhìn sang huynh muội Khâu gia, “Chúng ta cũng vào thôi.”


Sau khi mọi người tiến thính an tọa, lão thái thái ngồi ở chủ vị cười đến ý vị thâm trường, “Hựu Kình ở sa trường nhiều năm nhờ có vương gia chiếu cố mới có địa vị ngày hôm nay, lão thân thay mặt phụ mẫu hắn tạ ân vương gia.”


“Lão thái thái khách sáo, bổn vương cùng Khâu đô thống sinh tử trên chiến trường là tương hỗ lẫn nhau.” Long Ngự Quân ưu nhã đưa tay lấy trản trà trên bàn lên, như là thưởng thức mà nhìn chứ không hề uống.


Khâu Bối Vận nhìn đám nữ nhân kia rất lâu, lòng treo đầy thắc mắc. Còn phụ nhân bên cạnh Lã thị là ai?


Không để Khâu Bối Vận nghĩ ngợi, Lã thị lập tức cười nói giới thiếu: “Hựu Kình, Bối Bối, các ngươi không gặp đã lâu có lẽ nhận không ra rồi a, để ta thay các ngươi giới thiệu một chút.”


Mắt nàng dời đến chỗ phụ nhân mà Khâu Bối Vận đang thắc mắc nói: “Đây là tam cô cô của các ngươi.” Sau đó lại nhìn phụ nhân ngồi gần mình: “Đây là đường đại tẩu của các ngươi.”



Khâu Hựu Kình lần lượt tặng bọn họ một cái gật đầu. Đường đại tẩu này hắn không biết nhưng vị tam cô cô kia thì hắn biết. Trong Khâu gia nàng là người thành thân sớm nhất, nhưng trượng phu chẳng may qua đời nên dọn về đây.


Trong trí nhớ của hắn, nàng có hai nhi nữ, một là đại nữ nhi Tống Lệ Thủy, nhỏ hơn hắn ba tuổi, hai là nhi tử Tống Địch, bằng tuổi muội muội hắn. Lúc nhỏ cả hai hắn cũng không có thân cận, nên giờ nhắc lại cũng cực kỳ bình thường.


Tam cô cô Khâu thị nhìn Khâu Bối Vận cười, mắt phát sáng như thấy được vàng vậy. Nàng hướng Khâu Bối Vận vẫy vẫy tay: “Bối Bối phải không, mau đến đây cho cô cô xem một chút a.”


Khâu Bối Vận liều mạng lắc đầu, bám chặt ghế thái sư sống chết không buông. Ánh mắt của nàng ta khiến nàng bất an trùng trùng, nhất định muốn đánh chủ ý lên người của nàng rồi.


Khâu thị bất giác phì cười, nàng ta đứng lên dịu dàng bước đến trước mặt Khâu Bối Vận: “Không cần sợ, cô cô chỉ là muốn xem ngươi một chút. Cô cô không tiện bước ra ngoài thăm ngươi giờ mới gặp được, thực sự rất nhớ a!”


Bởi một nữ tử vừa gả đi không lâu trượng phu đã qua đời quả thực đã cõng trên lưng một xú danh khắc phu, rất khó bước chân ra đại môn. Nên từ ngày chuyển đến đây, nàng chỉ dạo ở trong phủ chưa từng bước chân ra ngoài.


Khâu Bối Vận ngây ngô để Khâu thị vuốt ve gương mặt nhuận hồng của mình, mắt mở to đến cực đại. Đây lại là một lời nói dối có phải không, nhưng biểu hiện trên mặt nàng ta lại quá chân thật, thật đến nỗi nếu không phải không có thiện cảm với đám người của bổn gia nàng cũng sẽ bị gạt.


“Cô cô, Bối Bối không nhớ được nhiều, chất nhi thay muội muội bồi tội với ngươi.” Tuy Khâu Hựu Kình không biểu lộ ra mặt nhưng trong lòng cũng rất hoài nghi, không biết nên tin hay không.


“Nghĩ đến tuổi của Bối Bối cùng xấp xỉ Địch nhi của ta, nếu là không phải nàng sớm chỉ phúc vi hôn với thái tử, ta cùng phụ mẫu các ngươi sớm đã kết thành thông gia rồi.” Khâu thị đầy thưởng thức nhìn Khâu Bối Vận, cười đến mãn nguyện: “Hôm nay nghe tẩu tử nói hôn ước được giải trừ, ta vốn muốn để Địch nhi đi tìm Bối Bối, không nghĩ đến các ngươi đến rồi.”


Nguyên lai là như vậy! Nhất định là lại nhìn vào tài sản của phân gia nữa rồi. Ai mà không muốn thú một thê tử bình thường vào cửa chứ, nàng ta cũng dám nhét nhi tử của mình vào nhị phòng. Thật đáng hận!


Bàn tay của Khâu Hựu Kình siết lại một cái rồi rất nhanh thả lỏng, ở nơi này không thể để lộ cảm xúc được, hắn ha hả bật cười: “Cô cô nói đùa, Bối Bối vẫn còn nhỏ, chuyện này để sau hẳn bàn.”


“Làm sao gọi là nhỏ, Bối Bối cũng sắp cập kê rồi, chỉ là không người thay nàng cử hành mà thôi.” Khâu thị đứng thẳng thắt lưng, chậm rãi lướt qua Khâu Hựu Kình bước đến chỗ lão thái thái: “Lúc ta cập kê cũng đã xuất giá rồi, phải không, mẫu thân.”


Lã thị cực kình không cam lòng nhưng vẫn phải nén cơn giận xuống. Nàng cùng Khâu thị không có thiện cảm gì, càng không nói đến thân cận. Lần này nàng ta thú Khâu Bối Vận cho Tống Địch ám ý quá rõ ràng rồi.



“Cô cô ngươi nói đúng a.” Lão thái thái gật gù xác nhận, mắt nhìn hướng Khâu Bối Vận nhưng thực chất là đang nhìn hai con tiểu thú trên người nàng. Bọn chúng quá uy dũng quá nổi bật rồi, đến nỗi vừa nhìn qua liền để người sinh ý muốn chiếm đoạt.


Khâu Bối Vận không hề kiêng nể người nào, nàng hừ mạnh một tiếng, quát to: “Nhảm nhí, ta mới không cần.”


Long Ngự Quân nghe từ đầu đến đuôi cũng hiểu được đám người này muốn gì. Khâu Hựu Kình sủng muội chuyện này ắt hẳn đám người bổn gia này biết rõ, mà Khâu Bối Vận lại có được một linh vật kỳ quái chưa biết công dụng nữa, đương nhiên sẽ là miếng thịt ngon cho đám người này chú ý rồi.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Tiểu kịch trường:


Luna nương nhìn đám nam nữ chủ nhận được thưởng tết đều mặt mày hớn hở lục tục xách vali rời nhà chung về quê ăn tết mà thở dài không thôi. Nhìn người ta có quê để về, còn mình thì. . .


Trên TV âm thanh của phát thanh viên truyền tới: “Trên các trạm xe, sân bay lúc này dòng người tấp nập về quê ăn tết. Những vấn nạn ngày tết vẫn phát sinh như mọi năm. VD như kẹt xe, tắt nghẽn đường từ sáng tới chiều hoặc xe khách cố ý để nhiều hàng khách chen nhau vì thiếu chỗ nhưng vẫn bán vé cho khách. Chúng ta theo chân tôi đi phòng vấn vài người.”


Hành khách A: “Em chờ từ sáng tới giờ bị delay, giờ mệt không dám ngủ, đói không dám đi ăn sợ lỡ chuyến bay.”


Hành khách B: “Em không có chỗ ngồi, đứng mãi mỏi chân ngồi luôn xuống sàn xe. Đã vậy còn ngồi kế người bị viêm cánh nữa chứ. Sau chuyến này em nhất định bị viêm mũi.”


Hành khách C: “…”


Luna nương rùng mình, tính toán không có quê cũng rất tốt mà. Còn chưa nhẹ nhõm cảm thán xong, sau lưng nghe được tiếng thét của thái hậu, “Dọn nhà, lau tủ lạnh, chà toilet,…”


Luna nương: Tết chả có gì tốt đẹp, đã thế còn già thêm một tuổi nữa, hừ hừ !!!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận