Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 16: BẤT NGỜ YÊU THỈNH


Tác giả: Luna Wong – lần trước up thiếu hôm nay phát hiện ta chỉnh lại nè.


Do nhai đạo đông người nhưng chỉ toàn là những thứ dân tướng mạo phổ thông, đột nhiên xuất hiện hai nam nhân tuấn mỹ khiến mọi người dừng cước bộ đứng ở hai bên nhìn lom lom.


Khâu Bối Vận ý thức được cái gì đó không đúng, nàng thu lại nụ cười quay người nhìn về phía sau. Chỉ thấy ca ca cùng đại ma vương đang từ từ bước đến, mọi người xung quanh đều tự động dạc sang hai bên chừa ra một con đường to đồng thời nhìn bọn hắn khiến cơ mặt của nàng đông cứng.


Vì sao mỗi lần bọn hắn xuất hiện thì vai nữ chủ của nàng luôn luôn không được tỏa sáng như mong muốn vậy? Đất diễn cùng ánh hào quang đã bị cướp mất rồi, còn diễn cái gì nữa đây.


Xung quanh đầy lời bàn tán ca ngợi bọn hắn cùng hai con tiểu thú khiến nàng càng giận hơn. Cả hai con tiểu thú cũng được xem trọng hơn nàng? Vậy thôi thì mời bọn chúng diễn vai chính đi, nàng từ chức.


Tiếng hừ của Khâu Bối Vận cực nhỏ nhưng Long Ngự Quân lại nghe được rõ ràng, hắn mở thanh hỏi: “Vì sao Bối Bối không vui?” Chân cũng không ngừng bước về phía của nàng.



Khâu Hựu Kình nghe được cũng quan sát sắc mặt của muội muội mình. Bị người mang ra phẩm luận người không vui phải là bọn hắn mới đúng, nàng vì sao lại không vui? Nhưng hắn thấy muội muội nhà mình ngoài thần sắc ngơ ngác ra thì không có gì là không vui, vì sao Long Ngự Quân lại hỏi như vậy?


“Không có.” Khâu Bối Vận dẫm mạnh chân xoay người liền bước. Nàng thực sự muốn tách ra khỏi hai tên này, tự do nho nhỏ của nàng đều bị bọn hắn phá hỏng hết rồi.


Hai con tiểu thú lúc này hối hận vì không để Khâu Bối Vận ôm, bọn chúng cố sức chạy nhanh đến chỗ nàng, kêu tiếng chó tiếng mèo đủ thứ loại để thu hút sự chú ý của nàng. Dù gì bọn chúng cũng biến thành khổ nhỏ như vậy tuy chạy không biết mệt mỏi nhưng rất nhanh sẽ bị lạc nhau mất. Vẫn là được nàng ôm mới tốt.


Đáng tiếc Khâu Bối Vận còn đang giận nên nào chú ý đến bọn chúng. Mặc chúng nhảy xung quay chân nhưng nàng cũng không chút để ý nào.


Ba người đi qua một nhai đạo khác liền thấy được tòa Tề vương phủ to lớn đến nỗi nhìn không hết được bị thiêu rụi không còn sót thứ gì. Khâu Bối Vận mở to mắt không tin tưởng Long Ngự Quân có thể ra lệnh đốt phủ đệ của mình như vậy.


Nàng thấp giọng nghiên người qua Long Ngự Quân bên cạnh nói: “Ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi, ngay cả xác nhà cũng không thấy mà hạ nhân toàn bộ không chết cũng bị thương.”


Long Ngự Quân nhếch môi đáp trả: “Bối Bối tiếc thay bổn vương?” Đây chính là nơi Long đế muốn tra nhược điểm của hắn đương nhiên hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, hắn còn đang hận đốt không chết hết đám nhãn tuyến kia nữa kìa.


Khâu Bối Vận dẩu dẩu môi đứng thẳng người lại, rồi quay sang nói với Khâu Hựu Kình: “Ca, ngươi nói xem, tòa phủ to lớn cứ như vậy bị hủy đi có phải rất đáng tiếc không?”



Khâu Hựu Kình lắc đầu, đưa tay xoa xoa đầu nàng giải thích: “Có một số chuyện Bối Bối không hiểu hết được, nhưng tòa phủ đệ này có thể đổi được rất nhiều thứ, hủy đi nó không có gì đáng tiếc.”


Không có được câu trả lời mình muốn Khâu Bối Vận hừ hừ vài tiếng thể hiện bản thân không hài lòng. Muốn nói gì thì cứ nói trắng ra đi, vậy có phải dễ hiểu hơn không, sao đám cổ nhân này cứ thích đi lòng vòng làm gì không biết nữa. Nói tóm lại, nàng vẫn không hiểu vì sao bọn hắn phải làm như vậy.


Bọn họ lại dạo một chút, đột nhiên bước đến bổn gia. Khâu Bối Vận cùng Khâu Hựu Kình như nhìn không thấy mà lướt đi luôn. Long Ngự Quân không nhìn thấy đương nhiên cũng sẽ không biết.


Chỉ là lúc nãy gia đinh gác cửa từ xa đã thấy được ba người bọn họ, còn chưa kể Khâu Hựu Kình trở về náo nhiệt như vậy bọn họ đương nhiên biết mặt, thế nên rất nhanh có người chạy vào trong thông báo. Ngay khi thấy được huynh muội Khâu gia không hề có ý định bước vào thì một gia đinh khác nhanh chóng chạy đến chặn đường tiến của bọn họ rồi quỳ trước mặt mở miệng chào hỏi:


“Nô tài gặp qua đô thống gia, gặp qua tam thiếu tiểu thư.” Đương nhiên hắn làm thế chỉ để kéo dài thời gian mà thôi. Hắn cũng không biết Long Ngự Quân thế nên xem như không có điểm mặt hắn.


Long Ngự Quân nhíu mày, đôi mắt không tiêu cự lom lom đặt trên người của gia đinh khiến lưng hắn vì hàn khí vô hình kia mà khẽ run lên. Đại não hắn chậm rãi phân tích, nếu đoán không nhầm nơi này là nằm gần bổn gia của Khâu gia.


Khâu Hựu Kình có chút không vui nhưng lại không đáp lời, mắt hắn liếc nhìn đại môn Khâu gia ở phía bên trái một mắt. Nhất định là có người vào trong thông báo rồi. Nghĩ vậy hắn quay đầu nhìn Long Ngự Quân bên cạnh mình.



“Vương gia. . .” Hắn đương nhiên phải hỏi ý kiến của Long Ngự Quân rồi, không lý nào đang cùng đi bỏ lại một mình hắn(LNQ) đi một mình, cũng không có đạo lý không hề có chút chuẩn bị mà hai tay rỗng bước vào bên trong.


Khâu Bối Vận cúi người ôm lấy hai con tiểu thú không chút lưu ý đến gia đinh kia mà chỉ trơ mắt nhìn lom lom đại môn mở rộng của bổn gia. Đầu nàng lập tức xuất hiện câu nói cuối cùng Khâu Trình lưu lại cho hai huynh muội. Tổ mẫu kia cũng chưa từng đến thăm nàng, càng không có triệu nàng đến bổn gia gặp mặt, lễ vật chưa từng tặng, đại phu cũng chưa từng thỉnh cho nàng.


Lùi về sau một bước nàng đưa tay túm lấy ống tay áo hẹp được bó chặt ở cổ tay của ca ca. Không để nàng có động tác tiếp theo, gia đinh lúc nãy chạy vào báo tin đã chạy trở ra, vẻ mặt của hắn đầy mệt mỏi vì độ rộng của phủ, miệng mở to lấy không khí bơm vào phổi.


Chạy đến trước mặt ba người, hắn phịch một tiếng quỳ gối hành qua lễ lại báo: “Lão thái phu nhân cho mời đô thống gia cùng tam thiếu tiểu thư tiến phủ gặp mặt.”


Khâu Hựu Kình lạnh giọng quát to: “Lớn mật, nhìn thấy Tề vương gia cũng không hành lễ, có biết tội gì?”


Hai hạ nhân lập tức xanh mặt, dùng đầu đối đi đến trước mặt Long Ngự Quân liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng. Chúng nô tài có mắt không thấy thái sơn không biết vương gia đại giá quang lâm, vương gia tha mạng!”


Long Ngự Quân lại như không để ý đến hai người đó chỉ là nói cùng hai huynh muội Khâu gia: “Khâu lão thái phu nhân có lời, các ngươi không nên từ chối. Cũng vừa lúc bổn vương mỏi chân khát nước muốn nghỉ ngơi, uống chút trà thấm giọng rồi.”


Khâu Bối Vận giận đến mài răng ken két trừng mắt hắn: “Mỏi chân khát nước muốn ngồi muốn uống trà ngươi liền vào một mình đi, ta mới không vào.” Nếu không có ca ca khải hoàn trở về sợ rằng vị tổ mẫu này cũng không có nhớ đến nàng đi. Nàng mới không cần nghe lời như vậy.



Khâu Hựu Kình nghe vậy liền nói cùng hai gia đinh: “Không nghe vương gia nói gì sao, còn không mau dẫn đường.”


Hai gia đinh được tha lập tức tạ ơn rồi đứng dậy, đầu vẫn cúi lưng vẫn khom bày dáng vẻ hèn mọn thỉnh ba người tiến phủ. Đương nhiên bọn hắn cũng không dám cản Long Ngự Quân chỉ dám nháy mắt cho đám người gần đó vào bẩm báo lão thái phu nhân thôi.


Khâu Hựu Kình nhường ra một phần đường cho Long Ngự Quân, tay làm tư thế thỉnh cho người khác xem: “Vương gia, thỉnh!”


“Ân!” Lười biếng bức ra một chữ, Long Ngự Quân cũng cất bước tiến phủ.


Bọn họ muốn vào thì vào, nàng không vào. Khâu Bối Vận bên này hận hận xoay người có ý định ly khai, chỉ là không thành công. Bởi mỗi bên vai của nàng bị tay của ca ca cùng đại ác ma túm lại kéo vào cùng. Miệng nàng liên tục kêu la không ngừng nhưng cũng không hề có tác dụng gì.


Người bên ngoài thấy như vậy chỉ có lắc đầu thán, một nữ tử có dung mạo tốt như vậy mà não lại không dùng được, quả thật đáng tiếc. Khi bọn họ tiến phủ, đại môn được khép lại thì đám người hiếu kỳ vây xem cũng giải tán.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Luna: Mọi người đã bắt đầu tổng vệ sinh chưa???



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận