Con dao phản xạ ánh sáng khiến hai mắt Nepal nhíu lại, vẻ mặt hắn ngưng trọng hỏi: "Đệ muốn làm
gì?"
"Giết bọn chúng!" Tiếu Ân lạnh lùng nói: "Để tế vong linh của Benson."
"Tế vong linh?" Nepal không hiểu hỏi: "Benson không chết, đệ định nguyền rủa đệ ấy sao?"
Động tác của Tiếu Ân nhất thời cứng lại, con dao cầm trên tay rơi xuống, mạnh mẽ lao về phía Nepal, ôm
lấy Nepal.
Nepal bị hù dọa, trên mặt hắn mơ hồ xuất hiện màu đen, ánh mắt hắn bất thiện nhìn chằm chằm Tiếu Ân,
hỏi: "Đệ làm gì thế?"
Tiếu Ân run run, ôm lấy Nepal, dồn dập hỏi: "Nepal, huynh vừa nói gì? Benson không chết?"
"Đúng thế!"
"Huynh ấy chưa chết?"
"Đúng!"
Tiếu Ân nhìn chằm chằm vào mặt Nepal, dường như muốn tìm ra manh mối trên mặt của hắn. Sau một lát, cuối
cùng Tiếu Ân buông tay, khí lực trong người dường như mất sạch, ngồi bệt xuống dưới đất.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn còn khó coi hơn khóc, thì thào nói: "Huynh ấy còn sống, huynh ấy còn
sống…"
Trong lòng Nepal vốn đang tức giận Tiếu Ân lập tức tan thành mây khói, giờ phút này Tiếu Ân mới giống
một thiếu niên mười lăm tuổi.
Tiếu Ân đột ngột đứng dậy hỏi: "Benson ở đâu?"
"Ở chỗ cũ."
"Huynh ấy ở một mình?" Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến nói.
"Đúng, nhưng đệ yên tâm, ta có bày cấm chế, tuyệt đối không có nguy hiểm gì."
Tiếu Ân chậm rãi gật đầu, hắn tin thực lực của Nepal, nếu hắn đã nói thế thì khẳng định không có nguy
hiểm gì. Nhưng hắn lập tức ngẩng đầu, tức giận kêu lên: "Nếu Benson không chết, sao huynh lại lừa
đệ?"
"Huynh lừa đệ?"
"Đúng vậy, đệ hỏi huynh tình huống của Benson, huynh lắc đầu mà?"
Nepal dở khóc dở cười nói: "Đệ rõ là đần, rõ ràng bản thân đệ lỗ mãng, ngay cả lời của ta cũng
không nghe rõ đã bỏ đi, hiện tại còn muốn trách ta."
Tiếu Ân cẩn thận suy nghĩ, dường như mình đã quá kích động. Trong lòng thầm than một tiếng, không thể
tưởng tượng mình là một kẻ xuyên việt lại phạm phải sai lầm như vậy, thực không thể tha thứ. Nhưng lúc
ấy trong lòng hắn tràn đầy căm phẫn, đau xót, nổi giận, có lẽ đây là bản tính của hắn, khắc sâu vào
trong xương, khó có thể thay đổi.
Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn lên hai tên nằm hôn mê trên mặt đất, Tiếu Ân hỏi: "Nepal, hai kẻ này tính
sao?"
Nepal cười khổ một tiếng hỏi: "Bọn chúng có nhìn thấy mặt đệ không?"
"Không!" Tiếu Ân do dự một chút nói: "Nhưng bọn họ đã thấy qua điểm đặc biệt trong ma pháp của
đệ."
"Cái gì?"
Tiếu Ân đem chuyện nguyên tố triệu hoán hệ có thể được chứa đựng trong ma hạch cho Nepal biết, hơn nữa
còn nói ra việc hắn sử dụng ma pháp biến dị Chiểu Trạch Thuật.
Sắc mặt Nepal biến ảo khó lường, sau một lát mới nói: "Tiếu Ân, không thể lưu bọn chúng lại."
Tiếu Ân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nepal, ánh mắt lộ vẻ do dự. Sau khi biết Benson còn sống, oán hận của
hắn với những tên này giảm đi nhiều. Nếu như không phải vì báo thù cho Benson, nói thật hắn cũng không
muốn động thủ.
Sắc mặt Nepal nghiêm trọng nói: "Nếu đệ sử dụng ma pháp bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng
nguyên tố triệu hoán hệ rất đặc biệt. Trừ khi sau này đệ không sử dụng loại ma pháp này nữa, nếu không
khẳng định sẽ có một ngày bại lộ chuyện hôm nay."
Tiếu Ân khẽ gật đầu, hắn cắn chặt răng, trong mắt bắn ra tia sát khí lạnh lẽo. Dưới trận phục kích,
hắn đã giết chết mười hai người của đối phương, có thể nói đã kết oán thù không chết không ngừng. Mà
thực lực của đối phương hết sức cường đại, chỉ cần có một chút tin tức, phỏng chừng chúng sẽ không
bỏ qua cho hắn.
Nepal thở dài một tiếng, tới bên người Dicara, trên tay cũng xuất hiện một con dao, sau đó đâm thẳng vào
cổ họng của hắn.
Trong trạng thái hôn mê, Dicara không phát ra một âm thanh gì, chết một cách lặng lẽ.
Trong lòng Tiếu Ân cả kinh, kéo Nepal lại trầm giọng nói: "Nepal, cảm ơn huynh, nhưng chuyện này do đệ
làm, để đệ tự giải quyết."
Nepal vỗ vỗ tay hắn, nói: "Đệ cứ để ta…"
Hắn đột nhiên ngừng lại, bởi hắn nghĩ đến việc Tiếu Ân đã giết chết phần lớn nhân mã của đối phương,
thì sao có thể xem là thiếu niên bình thường được.
Nắm thật chắt tay Nepal, mặt Tiếu Ân biến đổi một chút, nói: "Để đệ!"
Nepal than nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Nhặt con dao trên mặt đất, nhìn Ao Bate, trong mặt Tiếu Ân hiện lên một tia sáng kì lạ, cuối cùng một đao
đâm xuống.
Khi con dao cắm vào trong lồng ngực Ao Bate thì trong khoảng khắc đó, dị biến nổi lên, một luồng năng
lượng dao động quỷ dị truyền lên con dao.
Tiếu Ân lanh tay lẹ mắt, phát hiện điều không ổn, hắn quyết định rất nhanh, vứt con dao đi, nhưng luồng
năng lượng dao động dường như nhận biết được Tiếu Ân, chợt lao nhanh, bắn trúng cánh tay Tiếu Ân.
Một tiếng động nhỏ vang lên, hễ y phục bị đạo năng lượng đó chạm phải đều bị vỡ tan ra, sau đó đạo
năng lượng đó dung nhập vào cánh tay Tiếu Ân tạo nên một ấn ký quỷ dị.
Nepal ở bên cạnh nhìn đạo năng lượng đó xuất hiện, ánh mắt hắn nhìn màn quỷ dị vừa rồi, nhất thời
sắc mặt hắn trở nên trắng bệch không có một tia máu nào.
"Nepal, đó là thứ gì?" Mặc dù trong lòng rất kinh hoảng nhưng Tiếu Ân vẫn tỉnh táo hỏi.
Dù là kẻ ngốc cũng biết cái ấn ký đó không phải là thứ tốt lành, nhưng nếu bị thứ đó bám vào rồi,
dù có sốt ruột cũng vô ích.
Nepal nhìn Tiếu Ân vẫn trấn tĩnh như trước, trong mắt hắn hiện lên một tia kính nể.
Hắn cúi xuống lật ống tay áo của Ao Bate lên, nhìn thấy hình xăm kỳ lạ trên tay hắn, một tia hy vọng
cuối cùng liền tan biến.
"Tiếu Ân, chúng ta gây ra họa rồi, tên này là đệ tử trực hệ của gia tộc Leyden."
"Sao lại như thế?"
"Đệ tử thuộc trực hệ của gia tộc Leyden, khi sinh ra sẽ có một hình xăm ma pháp trên cánh tay, hễ ai
giết người của bọn chúng, thì hình xăm này chuyển sang người kẻ đó." Dừng một chút,hắn thấp giọng
nói: "Hơn nữa, người của gia tộc Leyden rất am hiểu thuật truy tìm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...