Bị bắt xuống, hiện tại Hắc Linh cực độ buồn bực, rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì? không thể cử động, nói không ra lời, không mở mắt được, chẳng lẽ là trúng độc? Nhưng trên thế giới có loại độc dược này sao? Nàng cũng không phải là Cổ Thiên Hồn từ đâu tới lợi hại như vậy? Hơn nữa mới vừa bọn họ rõ ràng không có tiếp xúc, huống chi cách xa như vậy. . . . . .
Không thể không nói, Hắc Linh gặp bi kịch.
"Cung Thành chủ." Đại Nhi không để ý tới mọi người đang bàn tán xoay người nhìn về phía Cung Tuyệt Thành đang cau mày.
Cung Tuyệt Thành gật đầu, ý bảo Đại Nhi ngồi ở vị trí đã chuẩn bị. Mọi người thấy Cung Thành chủ cũng đồng ý đều không nói gì. Sau đó đợi chừng hai khắc chuông cũng không có ai muốn lên đài, lúc này mới đi lên đài mở miệng nói:
"Lần này đại hội thần binh bộc lộ tài năng có bảy vị, kế tiếp sẽ tỷ thí theo một ba năm, hai bốn sáu, quy củ giống như trước kia. Về phần vị thứ bảy trực tiếp tham dự cuộc so tài vòng đấu bốn người. Thiết nghĩ các vị cũng không có dị nghị chứ." Cung Tuyệt Thành nói xong lúc này mới xoay người trưng cầu ý kiến của sáu người kia, rõ ràng cho dù bỏ qua, bọn họ cũng không thể so đo với một nữ hài tử như Đại Nhi.
"Cung Thành chủ làm như vậy sợ rằng không ổn đâu, bản tiểu thư cho rằng phải rút thăm quyết định người nào tỷ thí với người nào, rồi sau đó rút được thăm trống trực tiếp tiến vào cuộc đấu kế tiếp, như thế nào?" Đại Nhi cũng không phải cố ý đối nghịch với Cung Tuyệt Thành, chủ yếu là nàng không muốn thắng không rõ ràng, dĩ nhiên, cho dù không rõ ràng cũng không thể để cho người khác nhìn ra, quang minh chánh đại nghiêng về nàng như vậy thật sự làm hư hỏng hình tượng của Đại Nhi.
"Nếu Lâm tiểu thư nói như vậy thì như thế đi." Cung Tuyệt Thành có chút tức giận, mình đã thiên vị bất thường, bây giờ còn bị người ta đáp lại ghét bỏ, chuyện này là thế nào.
Chỉ là. . . . . . Hắn mới vừa nghĩ tới điều gì? Nữ tử kia. . . Họ Lâm. . . . . . muội muội của Lâm công tử, mà Lâm công tử giàu có nhất Lâm gia, muội muội của hắn. . . . . . Muội muội của hắn không phải gả cho Bách Hoàng đế sao? !
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Cung Tuyệt Thành thỉnh thoảng chạy ở trên mặt Lâm Tiểu Bảo và Đại Nhi, sau đó liếc Bách Phi Thần một cái, thỉnh thoảng nhìn nhi tử bảo bối của mình. Hắn nhớ, nhi tử hắn và Thảo Diệp đi kinh thành tham gia náo nhiệt. . . . . . Sau đó trên khuôn biểu hiện vô cùng đặc sắc, nhìn một chút mọi người vẫn hưng phấn bừng bừng hoàn toàn quên sạch sẽ chuyện nàng là ‘muội muội của Lâm công tử’, lập tức thở dài ra một hơi.
Cung Tuyệt Thành biết rõ chuyện này gây động tĩnh quá lớn không tốt nhưng cũng không có lộ ra, trong lòng nóng nảy, trên mặt bình tĩnh hi vọng chuyện này nhanh trôi qua, trở về thẩm vấn đứa con nhà mình.
Rút thăm quyết định ngược lại không có thay đổi quá lớn, Đại Nhi không ngoài ý muốn rút được thăm trống, sáu người khác liền bắt đầu tỷ thí vòng mới.
Dưới lôi đài cách đó không xa, trên một thân cây một vị nam tử mặc hoa phục màu xanh ngọc đứng lẳng lặng, không nhìn kỹ cũng không phát hiện được phía trên cây này còn có một người. Không, là hai.
"Nương nương thật đúng là nóng lòng, chờ chúng ta đến ra tay cũng không muộn." Toàn thân y phục màu tím nhạt, khăn lụa mỏng màu trắng che kín Triển hồ ly nheo ánh mắt giảo hoạt nhìn xa xa.
Lúc bọn họ chạy đến Đại Nhi đã giằng co với Hắc Linh, hôm nay nếu Ôn Ngọc không đến, không thể nghi ngờ là không sáng suốt, bảy người chỉ chừa một người, hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng Đại Nhi không có xảy ra chuyện gì, nếu không hắn không chắc chắn mình sẽ làm ra chuyện gì.
Ôn Ngọc ngước đôi con ngươi đầy nước khó chịu nhìn vẻ mặt giảo hoạt tươi cười của Triển Phong Hoa, trong lòng thầm than sớm biết như thế cũng không khôi phục thân nam nhi rồi, lại bị con hồ ly chết tiệt này để mắt tới. Nhưng giở chỉ số thông minh cũng không chạy thoát khỏi Triển Phong Hoa, làm hại hắn lên đường muộn mấy ngày, mới bắt kịp. Không, điều này cũng không thể nói là bắt kịp, là vuột mất mới đúng.
"Không cần lo lắng, thủ đoạn của nương nương ngươi cũng không phải không có lĩnh giáo qua, vật mà nàng muốn cho tới bây giờ chưa từng không chiếm được, ngươi nhìn thấy nàng bị thua thiệt chưa." Triển hồ ly an ủi người, bộ dáng thật lòng làm cho người ta nhìn muốn đánh hắn, so với nói châm chọc, bộ dáng này của hắn càng thêm đáng hận.
Ôn Ngọc cũng nhíu mày, mặc dù tiểu sư muội dụng độc lợi hại, đối phó những người đó không đáng kể, nhưng Cung Thành chủ lại trơ mắt nhìn tiểu sư muội hồ đồ như vậy sao?
Hiển nhiên cho đến bây giờ hắn còn chưa biết Cung Bắc Thiếu chính là nhi tử của Cung Tuyệt Thành, không, phải nói hắn căn bản cũng không biết Nhị Sư Huynh nhà hắn tên gì. Từ lần trước gặp một lần, sau đó hắn vẫn sống ở bên cạnh Hinh Tuyết đánh cắp thông tin, sau đó thay thế cho Đại Nhi đi khỏi cũng chưa có gặp mặt lần thứ hai, vẫn liên lạc chỉ một mình Đại Nhi, nên lo lắng cũng khó trách.
Dường như Triển hồ ly căn bản cũng không có tính nói cho hắn biết những thứ này, ánh mắt nhìn về phía lôi đài cũng là liếc về phía vị trí bên cạnh Cố Hinh Tuyết.
Thật đúng là Âm hồn không tan, lúc đầu bởi vì Vinh Vương gia cầu cạnh Hoàng thượng cũng không nhẫn tâm, ngược lại để lại mối họa rồi.
Bách Phi Thần biết thủ đoạn dụng độc của Đại Nhi rất cao, nhưng không biết cao đến mức đó. Nhưng người khác đã có phòng bị lần sau tất nhiên sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy. Độc dược nào cũng cần thời gian, nếu đối phương vừa lên liền cạn tào ráo mán Đại Nhi nhất định không thể lẩn tránh, ít nhất hắn biết Đại Nhi không biết khinh công, không biết công phu ngoại kình, nói không chừng bị ăn thiệt thòi.
Cao thủ tỷ thí sai một ly, nội lực, kỷ xảo, kinh nghiệm, thiếu một thứ cũng không được. Không tới hai khắc chuông ngắn ngủi, vòng thứ hai cũng đã phân định thắng bại.
Liễu Y Bạch vẫn còn trong đó, chỉ là vết thương tương đối nhiều. Nhưng đều là vết thương ngoài da. Một người khác là một lão giả, tuổi hơi lớn, động tác cũng rất bén nhọn, nhìn như bén nhọn mạnh mẽ nhưng bên trong trầm ổn. Còn có một người Nam Việt tay cầm lưu tinh tiên, thêm Đại Nhi nữa tổng cộng là bốn người.
"Vòng thứ hai đã phân thắng bại, tiếp theo rút thăm quyết định đối thủ vòng kế tiếp, sau khi bốc thăm xong các vị có thể điều khí một khắc đồng hồ." Cung Tuyệt Thành cũng xem như là khoan dung, tuy nói muốn kết thúc nhanh chóng nhưng cũng không thể không nghỉ ngơi, làm như vậy khẳng định tiểu nha đầu họ Lâm lại có ý kiến.
Nghĩ đến Đại Nhi, Cung Tuyệt Thành lại đau đầu, đứa con nhà mình thích ai không được, cố tình thích vị này.
Từng người bốc thăm xong và bắt đầu điều tức, để cho mình tận lực giữ vững trạng thái cao nhất. Đại Nhi vẫn không có việc gì, chỉ đành nhìn chằm chằm đối thủ của mình không hề chớp mắt, chính là sát thủ Liễu Y Bạch.
Con người rắn rỏi rất phù hợp hình tượng trong lòng Đại Nhi, dáng dấp không tuấn mỹ cũng rất có hương vị. Cứ nhìn hắn chòng chọc ước chừng một khắc đồng hồ, sau khi biết Cung Thành chủ ngỏ lời có thể bắt đầu mới chớp một cái hoàn hồn.
Nhìn Bách Phi Thần nghiến răng, nhìn chăm chú nhập thần như vậy, chẳng lẽ vóc người của hắn tốt hơn mình sao? Dung mạo của hắn tuấn mỹ hơn mình sao? Không có ! Trong lòng tính toán, đợi lát nữa nhất định phải giáo huấn Đại Nhi cái gì gọi là nữ nhân có phu quân.
Trận đầu là Đại Nhi và Liễu Y Bạch. Không ngoài dự đoán, Liễu Y Bạch không có nương tay, chiêng trống vừa vang lên trực tiếp vung tiên tới, Đại Nhi di động bước chân phản ứng coi như không chậm, trường tiên trong tay phải cũng không vung ra, đồng thời tay trái vẫy ra mấy cây ngân châm phóng vào mắt, ngực, cổ họng của Liễu Y Bạch.
Mặc dù Liễu Y Bạch bị thương nhưng tốc độ phản ứng cũng không chậm, theo tay phải ra tiên, đạo lực cơ thể hơi nghiêng về phía trái né tránh ba cây ngân châm dưới chân vừa dùng lực cấp tốc vọt tới Đại Nhi lần nữa, lần này tiên trong tay đánh tới gương mặt. Tránh ra sau tiên sẽ thuận thế đánh cho phần ngực bị thương, tránh bên trái hoặc bên phải thì nhất định sẽ thương tổn bả vai, chỉ vì một kích này sức lực, phương hướng, góc độ quá mức hoàn mỹ.
Đại Nhi biết, cho dù liều mạng bị thương Liễu Y Bạch tuyệt đối cũng không sẽ bỏ qua cơ hội lần này, bởi vì nàng mới vừa thu thập Hắc Linh một chiêu quá mức nhẹ nhàng, để cho hắn không thể không phòng bị sâu hơn chính là dùng thương đổi thương.
Lúc này trường tiên trong tay phải của Đại Nhi đột nhiên xuất ra với tốc độ cực nhanh, trầm xuống quét về phía hai chân Liễu Y Bạch, chẳng biết tại sao tốc độ của Liễu Y Bạch hơi chậm lại, mũi chân điểm chếch xuống đất, đồng thời tiên trong tay vẫn không thay đổi phương hướng hoặc giảm sức lực. Nhưng so với trong dự tính ban đầu đành chậm mấy phần.
Vốn định ra một tiên sẽ làm Đại Nhi bị thương nhưng bởi vì chậm lại mấy phần đã bị tránh khỏi, kế tiếp chính là tình huống không thể tưởng tượng nổi, Đại Nhi né tránh chuyển đến sau lưng Liễu Y Bạch, tay đánh ra một chưởng, rõ ràng có thể tránh thoát Liễu Y Bạch lại cứng ngắc không kịp phản ứng, thật sự nhận một chưởng này, sau đó trực tiếp ngã xuống đất.
Kết quả này thật sự quá ngoài dự liệu của mọi người, cứ. . . . . . thắng như vậy sao? Vì sao lúc đối chiến người khác hắn đánh rất kịch liệt, vừa đến phiên tiểu cô nương này liền hời hợt như thế? Nếu như không phải Liễu Y Bạch mới vừa vung ra tiên cuối cùng, thậm chí mọi người cảm thấy có phải bọn họ đã thông đồng hay không.
Không có ngoài ý muốn, lần này Đại Nhi thắng lợi. Liễu Y Bạch cũng biệt khuất giống như Hắc Linh, rõ ràng tất cả cảm giác đều ở đây, nhưng không nhúc nhích được, không mở miệng được, không mở mắt được.
Mọi người cảm thấy thất vọng, chỉ đành phải gửi hy vọng vào trận kế tiếp. Lúc này Đại Nhi đã rất thoải mái ngồi ở vị trí, nâng cằm lên nhìn lão giả và Lưu Tinh tiên Nam Việt đánh nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...