Hình ảnh trong gương đồng phản chiếu rõ rệt.
Cung nữ mặc cung trang màu hồng, cúi đầu xoay người giơ tay lên giúp nữ tử chỉnh lại trang phục.
Than vẽ mày đen quét qua đuôi lông mày, phác hoạ nên một đường cong tinh xảo.
Hoa điền màu vàng được dán giữa mi tâm tạo nên một vẻ ngoài cao quý.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, mặt trời ấm áp chiếu lên người rất thoải mái và dễ chịu.
Sở Ngọc Lang tuỳ ý cầm chiếc quạt tròn cán dài hình lục giác trên bàn, đứng lên đi ra ngoài với khuôn mặt có phần mệt mỏi lười nhác.
Trong cung không có phi tần, người dưới sợ nàng nhàm chán nên thỉnh thoảng thường hay đưa mèo chó hay chim chóc tới. Sở Ngọc Lang giữ lại một con mèo hoa hoạt bát hiếu động và một con chim sáo lười biếng.
Con chim sáo này khá thú vị, bình thường lờ đờ nhưng lại thích học tiếng mèo kêu. Những con chim khác kêu chiêm chiếp, còn nó lại kêu “Meo meo…”
Mèo hoa nhỏ thường thích thú vồ chim sáo, nhảy lên nhảy xuống rất náo nhiệt.
Hai con này được gửi tới từ một nơi, người dưới thấy cả hai con này là thiên địch của nhau nên mới muốn trả một con về.
Sở Ngọc Lang lại giữ chúng lại, thâm cung cô đơn lạnh lẽo, có những con vật này sẽ thú vị hơn nhiều.
Dưới mái hiên dài màu đỏ có những chậu cây dành dành. Một số đã nở hoa, một số chỉ mới chớm nụ. Nhưng dù là thế thì hương thơm vẫn lan tỏa khắp nơi.
Trường Dung và Tô Chỉ theo sau lưng. Tô Chỉ có rất nhiều điều muốn nói, nhịn cả một đêm, cuối cùng vẫn không kìm lòng được: “Nương nương, ngài không biết đâu, bên ngoài đều đang ghen tị với ngài đấy ạ, bây giờ mấy lời này đều truyền vào cung của chúng ta rồi.”
Sở Ngọc Lang đưa tay vuốt ve nụ hoa dành dành non mềm, không để lời họ nói trong lòng, chỉ lơ đãng đáp: “Ghen tị thì ghen tị đi, bên ngoài nói vậy là bình thường mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu một ngày nào đó không nghe được thì mới là bất thường đấy.
Trường Dung nói: “Hôm qua Ngu phu nhân đưa thẻ bài muốn vào cung thỉnh an nương nương, nương nương có muốn đồng ý không ạ?”
Đúng lúc Sở Ngọc Lang đang nhàm chán nên đương nhiên đồng ý. Nàng cũng biết mục đích của Ngu gia là gì, nhưng thấy bộ dạng sợ hãi những nữ tử muốn vào cung kia của Tư Mã Tĩnh thật sự rất thú vị.
Ngu gia là nhà ngoại của Bệ hạ, nhưng lại nhiều lần bị Sở gia chèn ép thì sao gia chủ Ngu gia có thể nuốt trôi cục tức này được. Không ít kẻ muốn giật dây các bộ hạ cũ, nghĩ cách thúc giục hắn nạp thiếp trên triều.
Thế nhưng, tính khí của Tư Mã Tĩnh sao những người này có thể kiểm soát được chứ? Thế nên, không thiếu kẻ muốn tranh chấp đôi câu.
Đại sự triều đình, xen vào vài câu thì thôi. Vậy nhưng, những người này lại để mắt tới bảo tọa Hoàng hậu, nhốn nháo muốn đưa nữ nhi vào cung để mang lại tương lai cho nhà mình.
Theo Tư Mã Tĩnh, triều đình này toàn là một đám hám lợi.
Chỉ có nhà ngoại mình là tốt thôi, Tư Mã Tĩnh rất kính trọng ngoại tổ phụ từng dạy bảo mình từ nhỏ. Ngu gia là một trong số ít người mà hắn xem trọng.
Trong Ngự thư phòng, nhóm tiểu thái giám cúi đầu, lẳng lặng hầu hạ chủ tử.
Tư Mã Tĩnh cầm một cuốn tấu chương đưa cho Ngu lão thái gia: “Đây là tấu chương được dâng lên hôm nay. Trẫm xem thấy khá thú vị, người xem thử đi?”
Ngu lão thái gia cung kính tiếp nhận tấu chương bằng hai tay. Ông trịnh trọng lật tấu chương, tự hỏi không biết là tấu chương gì mà có thể khiến Bệ hạ - người chưa bao giờ nói một lời tốt đẹp nào - lại tán dương nó như vậy.
Ông lật tấu chương, đang phỏng đoán liệu có phải là một vĩ nhân nào đó có cao kiến trị quốc gì hay không. Tuy nhiên, khi lật xem, ông lập tức cau mày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net . Chap mới luôn có tại ﹎ T 𝒓𝖴mT𝒓uy𝘦n.𝑣n ﹎
Đâu phải vĩ nhân hay cao kiến trị quốc nào, trên sổ con chỉ có những thứ vớ vẩn về Lĩnh Nam do một tiểu quan trình lên nhằm giới thiệu về phong thổ Lĩnh Nam. Bình thường những sổ con thế này sẽ không được đưa đến trước mặt Bệ hạ.
“Bệ hạ?” Ngu lão thái gia hơi nhíu mày, không hiểu sổ con này có gì hay ho.
“Lĩnh Nam là nơi sản xuất dâu tằm tốt nhất.” Tư Mã Tĩnh mỉm cười nói: “Hôm qua Hoàng hậu đọc thoại bản, thần tiên trong thoại bản có ngũ sắc tiên y, thiên y vô phùng. Trẫm cho rằng những thứ đó chỉ do con người tưởng tượng ra, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy ở đây.”
Ngu lão thái gia hiểu ra ông lại bị ép ăn cẩu lương đầy miệng, nên sắc mặt sa sầm.
Nghĩ đến tôn nữ nhà mình vẫn là khuê nữ đang đợi hứa hôn, ông không khỏi đau lòng. Vốn dĩ ông muốn giành ngôi vị Hoàng hậu này cho cháu gái mình, nhưng ai ngờ vị Bệ hạ này lại hoang đường và không đáng tin đến vậy, cưới nữ nhi Sở gia thì cũng thôi, thậm chí còn không cần hậu phi.
Càng nghĩ càng giận, lúc này ông mới khom người thi lễ kèm theo vẻ mặt nghiêm túc: “Bệ hạ, lão thần có mấy lời vốn dĩ không nên nói. Nhưng nghĩ bụng nếu giờ phút này không nói, lỡ như sau này lão thần rời bỏ nhân gian sẽ không còn ai dám nói với người những câu này nữa.”
Tư Mã Tĩnh nhíu mày nhìn ông: “Tổ phụ muốn nói gì cứ nói đi.”
“Bệ hạ thành hôn đã ba bốn năm, Hoàng hậu lại không hề có quả.” Ngu lão thái gia khom người nói: “Bệ hạ nên biết, long tử có liên quan đến quốc vận. Bây giờ trong hậu cung chỉ có Hoàng hậu, Hoàng hậu vất vả là thật, nhưng trong cung lại không có phi tần khác, cho nên lão thần nghĩ...”
Còn chưa dứt lời, bằng mắt thường thôi ông cũng có thể thấy sắc mặt bệ hạ chùng xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...