Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

“Việc nhà của trẫm liên quan gì tới người?”

Tư Mã Tĩnh bỗng khựng lại một lát, trong đôi mắt kiêu ngạo hiện một nét cười giễu cợt. Hắn quay người đi đến bậc thềm đại điện biểu tượng cho quân quyền rồi nhìn xuống tổ phụ mình, người mà hắn kính yêu từ khi còn nhỏ, chỉ cảm thấy hết sức lạ lẫm.

“Bệ hạ!”

Ngu lão thái gia vội quỳ xuống, tóc ông đã hoa râm, khuôn mặt già nua, động tác chậm chạp và cứng nhắc. Tư Mã Tĩnh đã sớm miễn cho ông không cần hành lễ, nên khi ông quỳ xuống như vậy, Tư Mã Tĩnh tất nhiên sẽ muốn đỡ ông dậy.

Nhưng Tư Mã Tĩnh lại không, thậm chí hắn không có hành động nào khác, chỉ đứng trên bậc thang cao vời vợi, mắt phượng nhìn xuống ông với vẻ trào phúng và lạnh lùng, như thể hắn đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé đó của ông.

Đầu gối Ngu lão thái gia cứng ngắc quỳ dưới điện, ông nắm chặt tay, ở tuổi này ông đã lâu không quỳ rồi. Giờ phút này, ông quỳ gối dưới điện, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ròng ròng sau lưng.

Ông nhìn Tư Mã Tĩnh hiện đang nổi giận, đây là điều xưa nay chưa từng xảy ra. Lúc trước, Tư Mã Tĩnh rất xem trọng nhà ngoại Ngu gia, bởi vì tuổi nhỏ mất mẹ nên hắn vô cùng coi trọng Ngu lão thái gia và luôn coi ông như một vị tổ phụ bình thường.

Nhưng giờ phút này, dường như đã có thứ gì đó khác xưa. Ngu lão thái gia biết ông đã chạm đến ranh giới của đứa cháu ngoại này.

Thế nhưng, điều này là vì cái gì chứ!

Cho tới bây giờ, khi Tư Mã Tĩnh còn là Thái tử, Hoàng tộc và thế gia đấu tranh không ngừng, Ngu gia lợi dụng việc là người nhà ngoại của Thái tử để củng cố quyền lực nhưng chưa từng thấy Tư Mã Tĩnh tức giận. Bây giờ, ông chỉ muốn đưa vài người vào hậu cung thôi mà Tư Mã Tĩnh lại tỏ thái độ như vậy, chẳng lẽ muốn Sở gia một mình độc chiếm sao?

Ngu lão thái gia nhắm mắt, dứt khoát mặc kệ cái mặt mo này. Ông không còn nhiều thời gian nữa, cần phải mưu cầu tiền đồ cho hậu bối Ngu gia thôi.

Nhìn Ngu lão thái gia nặng nề dập đầu xuống đất, vẻ mặt Tư Mã Tĩnh khẽ động: “Người đang làm gì vậy?”

“Bệ hạ, từ sau khi nữ nhi Sở gia làm Hậu, Sở gia làm việc ngày càng phách lối. Trước đây, Sở gia là địch nhân của Ngu gia, nhưng ít ra Ngu gia có Bệ hạ đứng sau, thế mà bây giờ ngay cả ngài cũng đứng sau lưng Sở gia rồi...” Ngu lão thái gia nghẹn ngào: “Lão thần không còn nhiều thời gian nữa, chỉ cầu Bệ hạ nể mặt mũi tiên Hoàng hậu, đừng để Sở gia lại phách lối giẫm lên đầu Ngu gia làm mưa làm gió nữa.”

Sau khi ông nhắc đến Hoàng hậu đã mất, sắc mặt Tư Mã Tĩnh đột nhiên sa sầm. Những năm qua nể tình mẫu hậu, hắn luôn mắt mở mắt nhắm với những chuyện mà Ngu gia đã làm.

Hắn luôn nghĩ ngoại tổ phụ nhân hậu, yêu thương mình chứ không như những người khác coi hắn là Thái tử để xu nịnh hùa theo chỉ muốn lấy được lợi ích nào đó từ hắn. Vì mẫu hậu qua đời nên ông đành chuyển hết tình yêu thương dành cho mẫu hậu qua hắn, một mực đối xử với cháu ngoại ruột thịt này như máu mủ thân thiết nhất.

Bây giờ, trong tình huống này, Ngu lão thái gia lại đề cập đến mẫu hậu, chẳng khác nào lấy mẫu hậu ra ép buộc hắn.

“Người lui ra đi.”


Giọng Tư Mã Tĩnh đã bình tĩnh hơn, kèm theo đôi chút mệt mỏi khó nhận ra. Hắn rời mắt đi, không nhìn người đang quỳ dưới kia thêm nữa.

“Sau này không có sự tuyên triệu của trẫm, ngoại tổ phụ đừng vào cung.”

Ngu lão thái gia những tưởng ông đã nói đến mức này thì Tư Mã Tĩnh hẳn sẽ không kiên quyết nữa, nhưng lúc này lại chỉ nhận được câu trả lời như thế khiến ông không khỏi có đôi phần kinh hãi.

“Bệ hạ…”

“Đừng gọi ta nữa, lui ra đi.” Tư Mã Tĩnh liếc nhìn sang Hữu Hỉ đang đứng một bên: “Đưa ngoại tổ phụ về đi.”

Hữu Hỉ nhanh chóng khom người đỡ lấy Ngu lão thái gia. Thoáng liếc thấy Bệ hạ quay người một mình rời đi, y thở dài thườn thượt nhìn Ngu lão thái gia già nua trước mắt, rõ ràng Bệ hạ coi trọng ngoại tổ phụ nhất, sao lại phải nghĩ quẩn muốn ép buộc Bệ hạ nạp phi chứ, đây không phải đang buộc Bệ hạ xa cách với mình sao.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vậy nhưng, Ngu lão thái gia vẫn chưa nhận ra điều này, nhân danh nữ nhi qua đời từ lâu của mình, ông đã thu được quá nhiều lợi ích từ đứa cháu ngoại Tư Mã Tĩnh trong bao năm qua.

Ông vịn cánh tay Hữu Hỉ đứng lên, trong đầu vẫn đang ngơ ngác nghĩ cách vãn hồi Thánh tâm, để Bệ hạ nạp thêm người vào hậu cung. Rồi nhờ vào đó đưa nữ nhi Ngu gia lên để làm vững chắc địa vị của Ngu gia tại triều đình.

Có lẽ trong lòng ông, Tư Mã Tĩnh luôn là Hoàng tộc chứ không phải là cháu ngoại của ông. Là gia chủ Ngu gia, ông phải luôn bảo vệ Ngu gia.

-

Tư Mã Tĩnh đến cung Phượng Nghi, thoáng nhìn thấy nữ tử trong bộ cung trang màu tím nhạt đang lười biếng dựa vào xích đu được dựng trong hoa viên.

Cung trang rộng rãi, lộ ra một cánh tay ngó sen trắng ngần đang tuỳ ý ôm một con mèo đang kêu ư ử. Một người một mèo chợp mắt trong ánh tà dương hây hẩy man mát.

Cung nữ thấy bệ hạ, muốn hành lễ nhưng bị Tư Mã Tĩnh ngăn lại.

Lang Nhi đang ngủ, không thể làm ồn đến nàng.

Tư Mã Tĩnh ngồi ở bàn đá đối diện xích đu, một tay chống cằm, một tay vân vê chén ngọc trên bàn, lẳng lặng nhìn Sở Ngọc Lang.


Hôm nay, hắn bị triều chính phiền nhiễu và ngoại tổ phụ hiền từ lại lấy mẫu hậu ra thúc ép hắn.

Tư Mã Tĩnh không khỏi mệt mỏi, nhưng lúc này ngồi trước bàn đá trong cung Phượng Nghi nhìn Sở Ngọc Lang đang uể oải dựa vào xích đu chợp mắt, hắn lại cảm thấy lòng chợt yên tĩnh lại.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Lang Nhi vẫn ở đây.

Sở Ngọc Lang ngủ không sâu, âm thanh vẩy nước quét nhà vốn có của các cung nữ đột nhiên biến mất, xung quanh chìm vào im ắng. Trong lúc mơ ngủ, nàng không khỏi nhận ra có vẻ không đúng, lòng cảnh giác xưa nay khiến nàng ung dung tỉnh lại.

Thấy Sở Ngọc Lang đang ngủ đột nhiên ngồi thẳng dậy, Tư Mã Tĩnh vội hỏi: “Sao vậy? Nàng gặp ác mộng à?”

Thấy Tư Mã Tĩnh, Sở Ngọc Lang mới hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi bất đắc dĩ.

Lại không gọi nàng dậy.

Con mèo trong lòng khẽ cựa quậy, bị Sở Ngọc Lang thả xuống, nó nhìn qua Tư Mã Tĩnh, bất mãn rầm rì kêu hai tiếng với Sở Ngọc Lang rồi chạy tới bụi cỏ gần đó tìm cái ổ thoải mái dễ chịu tiếp tục đánh giấc.

“Không mơ thấy ác mộng.” Sở Ngọc Lang đứng dậy, dịu dàng hỏi: “Bệ hạ xử lý xong chính sự rồi ạ? Có muốn dùng điểm tâm không?”

Nàng nhìn gương mặt nhuốm vẻ mỏi mệt của Tư Mã Tĩnh, cảm thấy hơi thú vị, Tư Mã Tĩnh có khi nào cảm thấy mệt mỏi đâu chứ.

“Trẫm muốn ăn món Lang Nhi nấu.” Tư Mã Tĩnh đứng dậy đưa tay ôm nàng vào lòng, cằm nhẹ nhàng đặt giữa tóc nàng. Trong lồng ngực mềm mại, mái tóc tỏa hương thơm ngát.

Hắn cao hơn Sở Ngọc Lang một cái đầu, tựa vào nhau thế này trông quả thật hòa hợp.

Xa xa, cung nữ nhìn thấy bèn nhốn nháo e lệ cúi thấp đầu, trong bụng cảm thán tình cảm giữa Đế Hậu sâu đậm, khó thể chứa thêm được ai.

Sở Ngọc Lang hơi không quen lắm, khẽ cựa mình nhưng lại bị ôm chặt hơn. Nàng có phần bất đắc dĩ, muốn thoát khỏi nhưng nghe âm thanh thì thầm đầy mệt mỏi của Tư Mã Tĩnh trên đỉnh đầu, nàng lại đâm ra mềm lòng.

“Bệ hạ không buông tay, sao thần thiếp làm điểm tâm cho chàng đây?”


“Nàng đồng ý rồi?” Đồng tử đen như mực của Tư Mã Tĩnh khẽ sáng lên, hắn buông tay ra.

Vui vẻ vậy sao?

Sở Ngọc Lang buồn cười hỏi: “Bệ hạ muốn ăn gì?”

“Tôm hấp, canh trứng gà, bánh bơ giòn...”

Đây là những món Sở Ngọc Lang tự tay làm cho “Sở Trĩ” khi còn ở Sở gia. Sau này thay đổi cơ thể, Tư Mã Tĩnh không còn được ăn nữa.

Thậm chí, lúc đầu Sở Ngọc Lang còn bảo hai tỳ nữ kia làm điểm tâm đánh lừa hắn.

Nghĩ tới đây, Tư Mã Tĩnh sợ Sở Ngọc Lang muốn lặp lại chiêu cũ, bèn quyết định đích thân đi xem Sở Ngọc Lang nấu.

Sở Ngọc Lang:...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ở một bên, nhìn Bệ hạ và nương nương kéo nhau vào bếp nhỏ, Trường Dung không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác ra chiều không đành lòng nhìn tiếp nữa.

Tô Chỉ lại bĩu môi, nhíu mày tự nhủ: “Bệ hạ thật sự không biết săn sóc gì cả, có nhiều người vậy còn muốn nương nương tự tay làm. Không được, ta phải vào hỗ trợ nương nương!”

Một tay giữ chặt nàng ấy, Trường Dung bất lực nói: “Ngươi đừng gây thêm phiền nữa.”

Bệ hạ và nương nương ân ái, sao lại không có mắt chạy vào đó đứng chễm chệ ở giữa như cái sào trúc chứ, không thấy mình cản đường người ta à.

-

Tư Mã Tĩnh cho tất cả hạ nhân trong bếp lui ra, bảo muốn tự mình nhóm lửa.

Sở Ngọc Lang đang trộn bột mì làm bánh bơ giòn, không để ý trên mặt đã bị dính ít bột.

Tư Mã Tĩnh vốn đang thổi lửa nhưng hắn lại không nhúc nhích, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn Sở Ngọc Lang rồi bất giác nở nụ cười.

Hắn chưa từng thấy một Sở Ngọc Lang như thế này. Trong trí nhớ của hắn, Sở Ngọc Lang luôn tao nhã và phóng khoáng, duy trì phong thái quý tộc.


Tuy nhiên lúc này, Sở Ngọc Lang - trên mặt đang dính bột mì - không biết hình tượng hiện giờ của mình, vẫn đang cau mày nghiêm túc cúi đầu nhào bột.

Nắm bột trên tay nhanh chóng thành hình, ngẩng đầu chợt thấy đôi mắt đượm ý cười của Tư Mã Tĩnh, Sở Ngọc Lang hơi khựng lại: “Bệ hạ, đã nói chàng không biết nhóm lửa rồi, để ở đó cho cung nữ vào làm là được rồi.”

“Ai nói ta không biết?” Không biết tại sao, Tư Mã Tĩnh không muốn nhắc nhở Sở Ngọc Lang và cũng không định sẽ lau giúp nàng. Khóe môi nhếch lên thật cao, đồng tử đen láy cũng nhuốm nét cười. Hắn không nhìn nàng nữa, mà quay đầu thêm củi vào trong bếp lò.

Sở Ngọc Lang nhìn bộ dạng vui tươi của hắn, tưởng rằng đây là lần đầu tiên hắn làm những chuyện có cảm giác mới mẻ và vui vẻ này nên không ngăn cản nữa. Nàng đứng một bên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cũng muộn rồi, ngoài những món này ra, nàng sẽ nấu thêm vài món, lát nữa sẽ có thể dùng cơm rồi.

Tư Mã Tĩnh cho quá nhiều củi vào nên đã vô tình làm tắt lửa trong bếp, lúc này lửa còn chưa lớn lắm. Hắn nhìn nước đang sôi trong nồi sắt rồi lại nhìn củi trong tay, chưa từ bỏ ý định bèn tiếp tục dùng rơm dẫn lửa và cứ thế thêm rơm vào.

Ngoài ra còn có ống bễ để thêm gió, Tư Mã Tĩnh kéo ống bễ lên, khiến ngọn lửa đột nhiên bùng lên thổi một luồng gió nóng vào mặt hắn.

Tro trong lòng bếp bay ra phủ đầy mặt hắn.

Sở Ngọc Lang quay lại nhìn Tư Mã Tĩnh đang luống cuống bên bếp lò, không khỏi cảm thấy buồn cười, đường đường là Cửu Ngũ Chí Tôn mà trông hệt như một đứa trẻ con.

Thấy đồ vật không biết tên kia lặng lẽ lỏng ra, Sở Ngọc Lang đến gần xem xét mới thấy mặt Tư Mã Tĩnh dính đầy tro bếp.

Sở Ngọc Lang đột nhiên cảm thấy khóe môi nhưng nhức, chạm vào mới phát hiện mình đã nhoẻn cười từ lúc nào.

Ừm, nàng không phải đang cười bộ dáng hài hước lúc này của Tư Mã Tĩnh đâu.

-

Cho tới bây giờ, Sở Ngọc Lang chưa từng nghĩ mình sau khi thành hôn sẽ là như vậy.

Nàng từng tưởng tượng đến rất nhiều cảnh tượng, ví như nàng ngồi trên Phượng vị cao xa, mỉm cười nhìn phi tần ngồi dưới tranh đấu với nhau.

Trước mặt Bệ hạ, nàng sẽ cười nhạt ung dung chơi tâm cơ và thủ đoạn, đùa bỡn Đế tâm trong lòng bàn tay.

Thỉnh thoảng, nàng sẽ dùng lời lẽ để khiêu khích hậu cung phi tần, cân nhắc lợi ích thế gia.

Nhưng nàng chưa từng ngờ tới sẽ là thế này.

Tư Mã Tĩnh ngước gương mặt đầy tro bếp lên, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ giấy chiếu rọi mảng trắng mảng đen trên gương mặt thanh nhã trắng trẻo của hắn, càng nhìn càng buồn cười.

Sở Ngọc Lang nín cười, nghĩ thầm may mà Tư Mã Tĩnh đã đuổi những cung nữ kia ra ngoài rồi, nếu không bộ dáng luôn kiêu ngạo khoe khoang của Bệ hạ sẽ bị vạch trần trước mắt mọi người, anh danh một đời sẽ bị huỷ hoại mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận