Đẩy ngã nam chính thanh thủy văn

Chương 6: Anh cho rằng là kiểm duyệt mã hóa thành dấu **, nhưng thật ra lại là bạn tri kỉ để khóa trinh tiết
Editor: Gluhwein
 
Từ nam chính Tấn Giang chuyển sang làm việc ở PO18, thật ra thì cũng không dễ như tưởng tượng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải viết đơn, nộp lên rồi phải xét duyệt, được duyệt thì mới có thể đi vào trong sách để thử việc. Sau khi hết thời gian thử việc thì trở thành nhân viên chính thức, một năm bắt buộc phải nhận ba nhiệm vụ trong sách, hơn nữa, phải hoàn toàn làm theo cốt truyện, không được phép phá vỡ thiết lập nhân vật.
 
Thật ra, trước đây không lằng nhằng như vậy, ngày xưa, chỉ cần nộp đơn xin là có thể được phê duyệt ngay lập tức. Mãi cho đến một ngày, có một nam chính là người đầu tiên nộp đơn xin làm nam chính truyện 18+.
 
Mỗi lần đi vào trong sách, toàn bộ nhân vật nữ đều ngủ một lần với anh ta. Anh ta lại tự cho là đúng cứ tưởng rằng mình đang mở rộng hậu cung, kết quả là, những người đó chỉ coi anh ta như gậy mát-xa. Anh ta không phân việt được trong sách và ngoài sách. Sau khi cốt truyện kết thúc, anh ta còn coi những nhân vật nữ kia như tài sản riêng trong hậu cung của mình, cứ sấn vào dây dưa không dứt, cuối cùng bị báo cáo lên cục quản lý.
 
Lúc này, cục quản lý mới phát hiện ra, người này hoàn toàn không hề làm theo cốt truyện. Truyện ngọt sủng 1 với 1 mà bị anh ta biến thành truyện tên đàn ông xấu xa đi ngoại tình. Truyện NP thâm tình bị ham muốn chiếm hữu và lòng đố kị của anh ta biến thành ngoại trừ anh ta ra thì người trong sách đều chết sạch sành sanh.
 
Thậm chí, trong thế giới anh ta làm nam phụ, anh ta lại chạy đi kết hôn với thiên kim nhà giàu, sau đó đi ở rể nhà người ta, hãm hại chiếm đoạt công ty của nam chính, làm hại truyện tổng tài biến thành truyện điền văn xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
 

Kể từ đó về sau, việc đổi nghề của người giấy trở nên vô cùng nghiêm khắc, thậm chí, lý do đổi nghề phải hợp tình hợp lý thì mới có thể phê duyệt cho người đó.
 
Lúc điền đơn, Ngu Mính cứ luôn chỉ chỉ trỏ trỏ: “Cứ điền là anh muốn được nếm thử trái cấm! Nếu không, cuộc sống khổ sở quá mà!”
 
Nhân viên ở cục quản lý đẩy mắt kính: “Nhưng theo tôi được biết, thiết lập nhân vật của anh ấy không ham chuyện chăn gối cho lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không ham thích không có nghĩa là không thể có! Chẳng lẽ anh muốn làm trai còn trinh cả đời à?! Đám người ở Tấn Giang cũng đáng thương quá đi mất!”
 
Nhưng anh ta lại cười cười: “Cô đã thử bao giờ chưa? Xem ra cô còn chưa biết nhỉ, nam chính ở Tấn Giang cũng không phải là không thể làm chuyện chăn gối, cũng không bị ảnh hưởng ở bên ngoài cốt truyện. Chỉ có điều, giả thiết của bọn họ khiến bọn họ chỉ có thể có duy nhất một bạn tình trong suốt cuộc đời. Vì thế, bọn họ sẽ lựa chọn càng cẩn thận hơn, nếu như anh ấy không quyết tâm muốn làm chuyện chăn gối với cô thì sẽ xuất hiện tình huống bị kiểm duyệt mã hóa thành dấu **.”
 
Ngu Mính nhìn về phía Lâm Vọng: “Thế tóm lại là do anh không muốn làm tình với em à?”
 
Lâm Vọng im lặng suy ngẫm một lát: “Lúc ấy, trong tình huống đó… chúng ta mới gặp nhau lần đầu, quả thật là vô cùng đường đột…”
 
“Nhưng mà hôm nay, “thằng nhỏ” của anh vẫn bị mã hóa thành dấu **!”

 
Lâm Vọng thở dài: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tìm hiểu từ từ thôi.”
 
Sau khi điền đơn xong, Ngu Mính kéo Lâm Vọng về thẳng giường, không nói hai lời lại bắt đầu cởi quần của anh.
 
“Anh nhìn đi, anh nhìn đi! ** lớn như vậy! Có phải anh không muốn lên giường với em không?!”
 
Lâm Vọng định làm cô bình tĩnh lại: “Tôi đã nói rồi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tìm hiểu nhau trước đi, sau đó lại nhắc tới chuyện quan hệ xác thịt…”
 
Tôi không muốn tìm hiểu, tôi chỉ muốn có quan hệ xác thịt với anh thôi!
 
“Rõ ràng chúng ta đã tìm hiểu nhau suốt ba tuần rồi!”
 
“Đúng vậy, mới được ba tuần thôi.”
 

Mắt Ngu Mính đã mất đi ánh sáng: “Đối với anh mà nói thì mới chỉ có ba tuần ngắn ngủi, nhưng đối với em mà nói thì đã dài đằng đằng như ba đời ba kiếp.”
 
Ba tuần, cho dù cô có làm tình với người khác thì vẫn không cảm thấy sung sướng như ngày xưa. Tựa như trước mặt bạn có một con tôm hùm Boston cỡ lớn, nhưng bạn lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, sau đó đành phải đi ăn tạm tôm sông cỡ nhỏ cho đỡ thèm. Nhưng mà từ đầu tới cuối, trong lòng bạn chỉ nhớ đến con tôm hùm cỡ lớn kia của mình thôi.
 
Lâm Vọng cảm thấy dáng vẻ tủi thân bất mãn đó của cô rất đáng yêu, so sánh với dáng vẻ gợi cảm quyến rũ lúc ban đầu thì bây giờ có vẻ càng có sức sống hơn.
 
Anh vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
 
“Em đang nghĩ tới tôm hùm của em.”
 
Ngu Mính nhìn chằm chằm vào anh, hạ quyết tâm: “Em không tin anh không muốn ngủ với em.”
 
Khuôn mặt xinh đẹp kia của Ngu Mính lại trở nên quyến rũ, cô chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt anh, trong mắt là sự dụ dỗ trắng trợn không thèm che giấu.
 
Hôm nay, cô mặc váy ngắn chiết eo màu trắng, cổ áo trễ nãi bị cô kéo một cái đã lộ ra hơn một nửa bầu ngực trắng nõn mềm mại. Cô không mặc áo lót, thò tay vào rồi trực tiếp kẹp lấy quả anh đào đỏ mọng, để nó càng lộ rõ ở trước mặt Lâm Vọng.
 
Chân váy bị cô vén lên tận chỗ bụng nhỏ, quần lót lọt khe màu trắng bằng ren kiểu dây rút nên chỉ cần giật nhẹ một cái đã cởi ra. Ngu Mính chăm chú nhìn anh, nói: “Anh Lâm Vọng ơi, anh nhìn nước ở phía dưới em này, tất cả đều là vì nhìn thấy anh nên mới chảy ra đó.”
 

Lâm Vọng bất đắc dĩ nhìn ra chỗ khác: “Sao cô lại thế rồi?”
 
Không có lúc nào là cô không muốn dụ dỗ anh, kết quả là, cứ mỗi lần dụ được là cô lại nổi giận vì phát hiện không thể “ăn” được. Anh thở dài: “Tôi rất bất lực.”
 
Lần này, Ngu Mính không định tha cho anh, cô giạng hai chân ra, để cho phía dưới lộ rõ mồn một ở trước mắt anh: “Sao anh lại có thể nói là mình bất lực chứ? Nơi này của Mính Mính đã sẵn sàng để gậy thịt của anh cắm vào rồi.”
 
Cho dù mắt không nhìn thấy thì lỗ tai vẫn nghe được.
 
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc khi tự vuốt ve mình của cô, còn có tiếng nước khi ngón tay cắm vào trong hoa huyệt non mềm ướt nhèm nhẹp.
 
Lúc trước, cứ tới bước này là Ngu Mính sẽ thất vọng mà dừng tay lại. Nhưng hôm nay, cô còn lắc mông, dùng một ngón tay xoa xoa hạt châu nhạy cảm, ngón tay còn lại thì cắm vào trong động yêu ướt đẫm nước sướng sau đó không ngừng ra ra vào vào. Cô vừa tự sướng vừa gọi tên của anh: “Hu hu hu chết mất… anh Lâm Vọng ơi, anh nhìn Mính Mính đi. Mính Mính muốn cắm chết mình luôn nè, đều tại anh Lâm Vọng không chịu cắm vào Mính Mính ấy. Em đành phải tự mình đâm mình. Hu hu hu hu ngứa quá, kém xa chày thịt to của anh.”
 
Lời nói bậy bạ trắng trợn lọt vào tai, phía dưới Lâm Vọng đã phồng lên thành hình túp lều, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nhìn cô một cái. Thấy gò má cô ửng hồng, ánh mắt mơ màng, môi đỏ thốt lên tiếng rên rỉ kèm theo tên của mình, anh biết rõ là cô đang cố ý dụ dỗ mình, ý đồ quá rõ rệt. Nhưng khi miệng cô gọi tên của anh tới mức lên đỉnh, tim Lâm Vọng vẫn run bần bật vì mất kiểm soát.
 
Sau khi lên đỉnh, đuôi mắt của Nghu Mính đỏ hoe, cô dí sát vào anh, bôi hết toàn bộ dâm dịch trong tay lên môi anh: “Anh ơi… Anh thật sự không muốn cắm vào trong em à?”
 
Dấu ** trên “thằng đệ” của Lâm Vọng đã biến mất rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận