Đạo Chu

Nghe hai thanh âm.Bất Nhạc đang nửa mê nửa tỉnh, tinh thần liền rung lên, cũng may là xương hàm của hắn không bị trẹo khớp, miễn cưỡng ngưng tụ một ít hồn lực, hô:"Lão Nga, Thiên Nhai. Ta ở chỗ này."

Hai thanh âm chợt dừng lại, theo sau tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh, hai đạo thân ảnh đi tới trước mặt Bất Nhạc.

"Ngươi, ngươi là Bất Nhạc? Nam tính nam nhân không dám tin hỏi, dưới ánh trăng có thể thấy rõ, người này thân hình cao lớn, bả vai rộng rãi rắn chắc,đầu tóc dài mặc dù có chút rối loạn, nhưng hơi thở mang theo vài phần cuồng dã. Làm người khác chú ý nhất là ánh mắt của hắn, đó là một đôi mắt nhỏ đến cực hạn, nhỏ đến tựa hồ như chỉ có một kẽ hở.Nếu nhìn thẳng mặt, rất khó nhìn ra, đến tột cùng là mắt hắn mở to hay là nhắm, hơn nữa mi mắt trũng xuống. càng dễ dàng làm cho người ta quên đi ưu điểm của hắn, chỉ riêng điểm này, đã phá hư mất hoàn toàn chất giọng nam nhân hoàn mỹ của hắn.

"Bất Nhạc, ngươi như thế nào biến thành bộ dáng này?"Liền đó một gã nhanh chóng đi tới bên người Bất nhạc, mặc dù trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng. Nhưng ngoại mạo của hắn so với Bất Nhạc, nhìn ra cũng đều có dáng vẻ bỉ ổi như nhau. Đơn giản mà nói. ngoại trừ mái tóc coi như bình thường.còn lại cơ bản không còn chỗ nào bình thường nữa.

Cả người gầy đến tựa hồ chỉ còn lại có đầu khớp xương, con mắt rất lớn,con ngươi mắt màu vàng lóe ra âm quang. Hai cái khoé miệng giật giật mỗi khi nói chuyện, nếp nhăn ở khoé mắt thậm chí có thể ép chết cả một con ruồi. Hai người xuất hiện trước mặt Bất Nhạc, nhìn qua thì tuổi đều không sai biệt lắm so với hắn, lúc này hai người đã thu hồi vẻ cười đùa, nét mặt ngưng trọng lại.

Tên nhỏ gầy bay nhanh đến bên người Bất Nhạc, trong miệng thỉnh thoảng tuôn ra vài câu chửi tục, cặp mắt vàng khè đã thêm vài phần màu đỏ. " Thủ đoạn thật là sắc bén, Bất Nhạc lần này thảm rồi. tứ chi các đốt ngón tay xương đều gẫy rời không nói.Ngay cả xương sườn cũng có bốn cái gẫy, đốt sống cổ gãy mấy chỗ. không có mấy tháng là không khôi phục được. nặng nhất chính là.Thứ đó của Bất Nhạc….…chín."


"Chín? Thiên Nhai, cái gì….. chín?" Gã được gọi là lão Nga thanh âm mang vẻ kinh hãi.

Gã nhỏ gầy dáng vẻ hèn mọn-Thiên Nhai cười khổ nói: "Ngươi không ngửi được mùi gà chín sao? lần này Bất Nhạc ăn điểm thua thiệt quá lớn, đầu khớp xương thì còn khôi phục được, chứ còn gà gà thì ……….."

Vừa nói đến đây Thiên Nhai giơ tay phải lên,một đạo lục quang lăng lệ lóe ra, một lưỡi dao sắc bén đã xuất hiện trên tay hắn, đồng thời xuất hiện còn có năm hồn hoàn. Một trắng, hai vàng, hai tím, mặc dù hồn hoàn thuộc tính bình thường. nhưng đã là một gã Hồn Vương ngoài năm mươi cấp.

Lưỡi dao sắc bén trong tay hắn cũng là một thanh đoản nhận(đao ngắn có mũi nhọn). Đao nhận bề rộng chừng bốn ngón,thân đao dài một thước hai tấc. chuôi dài tám tấc, toàn thân lục quang lóe ra. Hiển nhiên chính là Khí vũ hồn của một Chiến hồn sư.

"Bất Nhạc, xin lỗi,nếu không cắt bỏ nhanh, sợ rằng càng thêm nghiêm trọng." Người nam nhân tiếc nuối thở dài.


Lục quang chợt lóe. Tay cầm đoản nhận, phốc một tiếng. tựa hồ có vật gì rơi xuống trên mặt đất. Quỷ dị chính là, Bất Nhạc cũng không có phát ra một tia thanh âm. Chỉ là trong nước mắt chảy ra kèm theo một tia oán nhục.

Bất Nhạc căm giận nghiến răng mở miệng nói: "Ta muốn báo thù. Ta muốn báo thù. Ta muốn để cho bọn chúng sống không bằng chết."

Mấy ngày nay, Vũ Vô Cực rảnh rỗi đều chỉ dậy cho Đái Mộc Bạch. Cuộc sống lại bắt đầu chuỗi ngày học tập, từ ngày mấy người len lén trộm đi ra ngoài đối phó với gã Bất Nhạc bỉ ổi. Vài ngày tiếp theo chuyện này cũng dần dần quên lãng. Ngoại trừ Mã Hồng Tuấn, mấy người đều không biết gà gà của Bất Nhạc bị nướng chín. Mã Hồng Tuấn cũng bởi vì chuyện này mà thu liễm rất nhiều.Vài ngày này hắn cũng không có đến Tác Thác thành. Đái Mộc Bạch không khỏi vì mập mạp mà lo lắng vì vậy mua cho hắn một cái *m vật giả để cho Mã Hồng Tuấn tự giải quyết.

Nhìn cảnh này, Vũ Vô Cực quả thực che mắt không biết phải nói như thế nào cho phải. Bất đắc dĩ hắn trầm mặc một chút như suy tư điều gì đó rồi gật đầu một cái. Lúc này hắn trực tiếp quyết định đi tìm được Mã Hồng Tuấn đang trong lúc ăn cơm.


Mọi người lại ngồi ăn với nhau, Mã Hồng Tuần thi thoảng đánh ánh mắt đưa tình về phía Đái Mộc Bạch. Trong bữa ăn, hắn thường nháy mắt với Đái Mộc Bạch làm cho Mộc Bạch có vài phần ghê tởm. Dường như Đái Mộc Bạch không hiểu ý của hắn, Mã Hồng Tuần cười khoái trá nói: “Đại đại ca, cảm ơn ngươi. Nếu như không có *m vật giả của Đái đại ca đưa cho, ta còn chịu khổ thật nhiều. Tà hoả bây giờ cũng bớt rồi!”

“Cút đi!” Đái Mộc Bạch tức giận liếc trắng mắt nói: “Ta không có phẩm vị thấp kém như ngươi, mập mạp!”

“Tên mập chết bầm này!” Thiên Thủ Cương Thủ đang ăn trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi có biết ngươi làm cho người khác cảm giác buồn non lắm không. Nếu như ngươi còn như vậy nữa, ta không ngại khiến cho ngươi câm miệng đâu!” Bàn tay nàng đưa lên nắm lại nắm tay phát ra rôm rốp. Âm thanh ghê rợn làm mập mạp co rụt đầu lại. Mấy nữ nhân cũng theo đó gật đầu đồng ý.

Thiên Thủ Cương Thủ vừa dứt lời xong thì người nói chuyện lại là Vũ Vô Cực: “Không có cách nào, biến dị võ hồn của mập mạp quả thực có vấn đề lớn!” Tiếng thở dài phát ra, ánh mắt mang theo thương tiếc nhìn về phía Mã Hồng Tuấn: “Mập mạp, tà hoả ngươi dường như sử dụng *m vật giả đem chúng tiết ra nhưng đối với võ hồn của ngươi không tốt đâu. *m vật giả không thể nào so sánh với nữ nhân. Ở cơ thể nữ nhân có được âm nguyên chi khí mà võ hồn người tràn ngập dương cương chi khí chỉ sử dụng âm dương điều hoà nếu không tu luyện sau này của ngươi sẽ xảy ra vấn đề!”

“Chồng yêu, chàng thật là bất lịch sự đấy!” Diễm Linh Cơ khẽ liếc mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Chàng nói chuyện nữ nhân ở lúc này thực sự thích hợp chứ?” Giọng nói tràn đầy ngọt ngào và mị hoặc.

“À thì... đúng là có chút không hợp thật!” Vũ Vô Cực hơi nhún nhún vai và xấu hổ gãi gãi múi. Con mắt khẽ đảo qua nhìn về phía mập mạp nói: “Tên mập mạp này ta nhìn còn vừa mắt. mặc dù tính tình chẳng ra sao nhưng còn khá nghĩa khí. Ta định giúp hắn giải quyết biến dị võ hồn của mình!?”


“Vô Cực đại ca...” Nghe được lời này con mắt Mã Hồng Tuấn mở ra hết cỡ, hắn mang theo cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói... ngươi nói võ hồn của ta có thể giúp ta giải quyết vấn đề võ hồn!?”

“Ân... muốn nghe sao?” cằm Vũ Vô Cực hơi hất lên, mập mạp ngay lập tức liên tục gật đầu xuống. Vũ Vô Cực lại nhún nhún vai nghiêng đầu cười nói: “Võ hồn của mập mạp ngươi có biến dị, tà hoả ứ đọng, dương khí quá nhiều khiến cho xung động ngươi cực kỳ mạnh mẽ. Bất quá ta có hai hướng phương pháp giải quyết cho người. Trong tay ta có một cây tiên thảo có thể giải quyết vấn đề của ngươi khiến võ hồn của người được tinh lọc. Sau này ngươi không sợ lo lắng tà hoả vấn đề nữa. Còn phương pháp thứ hai ta đó là ta truyền cho ngươi công pháp đặc biệt của Thiên Địa tông chúng ta, ngươi bằng vào công pháp này sẽ khiến tốc độ tu luyện của ngươi tăng lên mười phần, ngươi cũng không cần lo lắng vấn đề của võ hồn nữa.”

“Phương pháp thứ nhất đó chính là một loai tiên thảo trong tay ta. Bằng vào tiên thảo này, ngươi có thể tinh lọc võ hồn khiến có hồn trở nên tinh khiết. Tốc độ tu luyện ngươi sẽ tăng cao hơn nhưng ngươi cũng đánh mất năng lực hiếm có kia! Nhưng tiên thảo từ trước đên nay cực kỳ quý hiếm, ta muốn đem nó cho ngươi cũng cần trải qua sự đồng ý của tông môn!” Ngón tay Vũ Vô Cực đưa lên sau đó ngón tay thứ hai đưa lên: “Cách thứ hai chính là truyền thụ ngươi công pháp. Cách này chính là thượng chi thượng so với tiên thảo cao cấp hơn gấp bao nhiêu lần. Bằng vào công pháp này, tốc độ tu luyện của người tăng với tốc độ không biết bao nhiêu lần. Ta e răng bằng loại công pháp này, ngươi hồn lực sẽ sớm vượt qua tất cả mọi người ở đây. Tất nhiên công pháp này chỉ truyền cho đệ tử bản môn.”

Mã Hồng Tuấn nghe được có thể giải quyết vấn đề võ hồn thì còn vui mừng nhưng nghe thấy được Vũ Vô Cực nói thì thân hình lại héo lại. Chiếu Mỹ Minh mở miệng châm chọc nói: “Mập mạp, chỉ cần ngươi gia nhập vào Thiên Địa tông trở thành đệ tử tông môn chẳng phải mọi việc đều giải quyết rồi sao?”

“Đúng vậy!” Đái Mộc Bạch ngồi bên vỗ vai Mã Hồng Tuấn: “Mập mạp, ta nhớ ngươi còn chưa có gia nhập tông môn nào đi. Nếu không ngươi có thể gia nhập Thiên Địa tông thử xem!”

“Ta...” Mã Hồng Tuấn trầm mặc một chút rồi mở miệng nói: “Ta muốn đi hỏi viện trưởng một tiếng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận