Đạo Chu

Oanh! Thân thể hèn mọn của Bất Nhạc bị đấm bay ra xa như pháo đạn. Hắn cảm giác được thân thể mình đã hoàn toàn mất đi chi giác. Bụng truyền đến cảm giác lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo. Cơ thể hắn chỉ dừng lại khi bắn vào một căn tường gần đó phát ra.

Thân mình Mã Hồng Tuấn co rụt lại mở miệng hỏi: “Chị Cương Thủ sẽ không giết hắn thật chứ?” Cú va đập này đảm bảo không tàn cũng phế.

“Dám đùa bà à...” Thiên Thủ Cương Thủ trực tiếp nhảy vào bên trong đám bụi. Theo đó từng âm thanh phát ra. Âm thanh dang dội đến mức đám người nhắm một mắt lại sau đó lại mở ra. Họ không dám nhìn về phía cảnh này.

Thân hình Cương Thủ từ trong đám đổ nát đi ra, cả người nàng bê bết be bét máu. Bàn tay nàng đưa lên lắc lắc cổ tay cười nói: “Lâu rồi không được đánh người, thật là thoải mái quá đi!”

“Cương Thủ!” Đái Mộc Bạch lo lắng chỉ vào một đống đổ nát nói: “Cô không giết chết hắn rồi đấy chứ?”

“Yên tâm!” Thiên Thủ Cương Thủ thoải mái vươn người, bộ dáng lười biếng này quả thực khá hấp dẫn ánh mắt của nam nhân ở đây. Nàng mở miệng bình tĩnh cười nói: “Ta ra tay có phân tấc. Sẽ không tổn thương bêt trong hắn. Nhiều nắm chỉ là tổn thương ngoài da mà thôi. Bất quá, phỏng chừng hắn không nằm trên giường ba tháng không được. Ta cũng tính toán kỹ rồi, các đốt khớp xương trên người hắn đều bị ta làm trật ra, một thời gian nữa, chỉ sợ hắn muốn tự sống cũng không thể."


Đái Mộc Bạch có chút buồn bực nói: "Chúng ta tới đây là để đánh nhau, mà ngươi đem hắn đánh ra nông nỗi này, chúng ta làm bù nhìn hả. Bất quá, nắm đấm của ngươi đúng quả thực là uy mãnh a!”

Áo Tư Tạp bổ sung nói: "Mấu chốt là thuấn thân của ngươi quá sức biến thái, loại hồn kỹ tự nghĩ ra này quả thực làm người đau đầu. Trong khoảng cách gần như vậy muốn chạy cũng khó. Còn nữa, kỹ năng này có thể liên tục sử dụng được ư? Không phải ngưng tụ hồn lực sao?”

Thiên Thủ Cương Thủ bình phàm đưa tay đáp trả: “Hồn lực ta cùng Tiểu Y là chung nhau. Dù sao ta cũng là võ hồn của nàng ấy. Một người thì lượng hồn lực khôi phục tốc độ cũng như cung ứng là dư sài. Nếu như hai người chiến đấu cùng một lúc, lượng hồn lực tiêu hao quá nhanh ngưng tụ chậm lại nói một cách khác!” Tiểu Y đứng ở đó cũng gật đầu đồng ý.

“Cương Thủ!” Vũ Vô Cực che mặt cười khổ nói: “Sau này có thể hay không đừng dùng cách dụ dỗ người đó!”

“Ta biết rồi!” Thiên Thủ Cương Thủ không cho là đúng chỉ mở miệng đáp lại một câu. Sau đó thân ảnh nàng hoá thành một đạo ánh sáng trực tiếp bắn về phía trước sau đó dung nhập vào cơ thể Tiểu Y. Võ hồn trên cơ thể Tiểu Y cũng thu lại. Hồn hoàn theo đó biến mất.

Đái Mộc Bạch phất phất tay, nói: "Tốt rồi, chúng ta đi thôi. Mập mạp, hắn so với ngươi còn thảm hơn nhiều, coi như ngươi đã trả thù được rồi nhé."


Mã Hồng Tuấn dù sao cũng chưa phải chính mình ra tay, lúc này còn chưa hết giận, chạy đến bên người Bất Nhạc, nhấc chân dùng sức đạp hắn vài cái, vừa đạp vừa hét: "Ngươi dám đánh ta này, đánh nữa đi.Dám nói gà của ta nhỏ hả……. A, được rồi." Tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc. "Các ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ lập tức đuổi theo"

Đái Mộc Bạch nhíu mày, nói: "Đừng đùa quá, hắn mặc dù đánh ngươi,dù có không phải loại tốt lành gì, nhưng tội chưa đến mức chết. Làm nhanh lên một chút."

"Biết rồi." Mắt thấy Đái Mộc Bạch, Vũ Vô Cực, Tiểu Y, Áo Tư Tạp bốn người khuất dạng ở góc đường, trên khuôn mặt Mã Hồng Tuấn toát ra một nụ cười quái dị, giơ tay phải lên, một đạo hoả diễm tử hồng sắc từ trong lòng bàn tay xuất ra,ánh mắt của hắn, lại hướng về hạ thân của Bất Nhạc: "Tên biến thái, không phải ngươi chê đại bàng của ta nhỏ hay sao? Được thôi, để ta biến ngươi thành gà nướng rồi xem."

"A…"

Bốn người Vũ Vô Cực còn chưa đi quá xa, chỉ nghe một âm thanh thảm thiết không giống tiếng người truyền đến, bốn người liếc nhau, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Rất nhanh, mập mạp hưng phấn đuổi đến, không đợi mọi người đặt câu hỏi, đã chủ động nói: "Yên tâm, ta không làm hắn chết đâu. Chị Cương Thủ nói rất đúng, giết hắn chỉ làm ô uế tay chúng ta. Tiểu Y, hôm nay đa tạ ngươi, sau này nếu cần ta cứ nói, chỉ cần ta làm được, quyết không chối từ."


Tiểu Y chỉ hơi nhướng mày nhìn Mã Hồng Tuấn sau đó lắc lắc đầu. Ý bảo là không có gì. Vũ Vô Cực có chút tư lự nói: "Kỳ thật, chúng ta làm như vậy không được."

"Không được? Vô Cực, không phải ngươi mềm lòng đấy chứ?". Đái Mộc Bạch nghi hoặc nhìn Vũ Vô Cực. Mặc dù Vũ Vô Cực bình thường rất trầm ổn, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống người dễ mềm lòng. Hắn còn nhỡ rõ bộ dáng khi Vũ Vô Cực ra tay, ngay cả Triệu Vô Cực cũng phải nếm khổ đầu. Vô Cực theo lý không phải người mềm lòng.

Vũ Vô Cực lắc đầu, nói: "Ta muốn nói, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân đến lại mọc ra."

"A?" Mấy người còn lại nhìn Vũ Vô Cực, ánh mắt có chút biến hoá. Bọn chúng mặc dù đều là hồn sư thiên tài, nhưng dù sao cũng chỉ mới có hơn mười tuổi, nói giết người, e rằng cũng chỉ có Đái Mộc Bạch có thể tiếp nhận một chút. Không ai nghĩ tới Vũ Vô Cực lại nói ra những lời này.

Vũ Vô Cực chưa bao giờ quên những điều ghi trong Huyền thiên bảo lục tổng cương. Đường môn Huyền thiên bảo lục tổng cương, điều thứ ba, khi đã xác định đối thủ là địch nhân, chỉ cần có cơ hội xuống tay, thì không được hạ thủ lưu tình, nếu không sẽ tự gây phiền phức cho mình.

"Lần này cái gã đại thúc hèn mọn Bất Nhạc không chết, e rằng sẽ không từ bỏ định trả thù. Hắn dù sao cũng có hồn lực ngoài bốn mươi cấp, nếu đem người tới đây trả thù, mập mạp ngươi cũng nên cẩn thận. Mặc dù hắn bị đánh cho mơ hồ, thính lực cũng vậy, nhưng lúc trước hắn và ngươi xảy ra xung đột, khẳng định có thể đoán được là ngươi dẫn người đến trả thù." Vũ Vô Cực bình tĩnh giải đáp. Tiểu Y ở một bên cũng hơi gật nhè nhẹ đầu phụ hoạ.

Lúc trước nếu không phải Đái Mộc Bạch nói một câu vô ích là Bất Nhạc tội không đáng chết, Vũ Vô Cực đã ra tay rồi. Bây giờ cũng chỉ là nhắc nhở Mã Hồng Tuấn một câu, tránh cho hắn sau này gặp nạn. Mã Hồng Tuấn nuốt một ngụm nước bọt: "Không nghĩ tới, Vô Cực ngươi lại tàn nhẫn như vậy a! Xem ra, có thể đắc tội với ai chứ không thể đắc tội với ngươi."


Vũ Vô Cực nhoẻn miệng cười: "Lúc nãy ngươi xưng hô với ta không phải như vậy mà."

"Ách… được rồi, ba vị đại ca, còn có chị Tiểu Y, lần này rất cám ơn, mong mọi người giữ bí mật giùm anh em cái nha." Mã Hồng Tuấn nuốt một ngụm nước bọt gian nan nói.

Đái Mộc Bạch vỗ nhẹ lên đầu mập mạp: "Đã là anh em, nói nhiều như vậy để làm gì? Mau trở về thôi. Ngày mai chúng ta còn có huấn luyện nữa đấy." Vừa nói hắn hơi liếc mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực, bản thân Vũ Vô Cực còn đồng ý với việc dạy hắn hồn kỹ đây.

Bất Nhạc xụi lơ nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, lúc này hắn đã từ trong hôn mê tỉnh táo lại, đây đã là lần thứ ba hắn tỉnh lại. Hai lần tỉnh trước đó trong nháy mắt toàn thân bị đau nhức mãnh liệt khiến hắn lại rơi vào trạng thái mê man. Cắn răng cố nén sự thống khổ, Bất Nhạc miễn cưỡng đem con mắt mở ra, mùi ẩm mốc không ngừng đánh sâu vào khứu giác của hắn, nhưng điều làm hắn tuyệt vọng nhất chính là không có cảm giác gì ở hạ thân. Hắn biết, cả đời này e rằng không xong rồi. Hắn muốn động đậy, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhúc nhích, tứ chi hoàn toàn bị sai lệch, ngay cả các khớp tay và khớp chân cũng bị rời nhau, xương sườn có ít nhất năm chỗ gãy, xương sống có ít nhất hai nơi sai vị trí.

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên. đang từ từ đến gần. " Lão bản nói Bất Nhạc mang theo bé gái đi hướng bên này. Hắn sẽ không ăn một mình đấy chứ..." Một thanh âm hùng hậu vang lên,đúng là giọng nói tiêu chuẩn của nam nhân, nếu chỉ là nghe thanh âm, sợ rằng ngay cả những nữ nhân ngoài ba mươi tuổi sẽ không ngăn cản được lực hấp dẫn.

"Hắn không nên một làm một mình chứ, bây giờ còn muốn bắt chúng ta tìm hắn. Lão Nga, lần này hắn đến địa phương này không tồi chút nào, nhất là cô em gái đó đó, chỉ nhìn là đã khiến cho kẻ khác nhỏ nước miếng." Nếu nói thanh âm người thứ nhất vô cùng nam tính, vậy thanh âm người thứ hai lại hoàn toàn trái ngược,khàn khàn như vịt đực. Hơn nữa kiểu giọng nói hèn mọn bỉ ổi, nhất thời làm cho người khác có cảm giác chán ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận