Dạo Bước Phồn Hoa

Mắt Hoàng đế dường như muốn phun ra lửa.

Ép hắn, tất cả mọi người đều đang ép hắn.

Hoàng đế nói: “Nếu như Trẫm không đồng ý thì sao?”

Thọ Vương thở dài một hơi: “Tiên hoàng giao dòng họ hoàng thất vào trong tay lão thần, chỉ cần lão thần còn sống một ngày, thì phải cố gắng hết trách nhiệm. Lão thần không phải những Ngự sử đại phu kia, chỉ có thể lấy thân tương gián.”

“Vậy khanh cứ quỳ đi,” Hoàng đế lập tức đứng lên, “Trẫm xem xem khanh có thể quỳ tới khi nào.”

Hoàng đế đi ra khỏi Cần Chính Điện, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài khiến cho hắn choáng váng, bên tai toàn tiếng u u.

“Hoàng thượng,” Thường An Khang thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ, “Nô tài đỡ người đi nghỉ một chút!”

Hoàng đế cười một tiếng: “Ngươi có phải cũng đã sớm biết rồi không?”

Thường An Khang ngẩn ra, sau đó lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, tấm lòng trung thành của nô tài nhật nguyệt chứng giám, nếu như nô tài đã sớm biết, làm sao lại trơ mắt nhìn Hoàng thượng trọng dụng Bùi Khởi Đường.”

“Bùi Khởi Đường,” Trên mặt Hoàng đế hiện lên một nụ cười quỷ dị: “Cái tên này lấy hay lắm, Tề Đường, Bùi Khởi Đường… Hắn dám quang minh chính đại đứng ở trước mặt Trẫm lật lại bản án cho Khánh Vương như vậy. Trẫm còn coi hắn là trọng thần, giao quân quyền cho hắn, sai hắn đi tây lộ Quảng Nam. Hắn lừa Trẫm như vậy, phụ sự tín nhiệm của Trẫm.”

“Còn có Bùi gia,” Hoàng đế giống như một con sư tử điên, “Nếu như không phải là Ninh Vương làm loạn, Trẫm lập tức sẽ giết bọn chúng. Bùi gia, đúng còn có Cố gia, là Cố thị ở trước mặt Trẫm giả thần giả quỷ, che giấu thay Bùi Khởi Đường.”

Như vậy xem ra lời của Hứa thị có thể là thật.


Nhưng vì sao Tôn Chân nhân kia phải tự sát?

Đều không phải thứ tốt đẹp gì, một bên là người của Ninh Vương, một bên là người của Khánh Vương.

Trong mắt Hoàng đế hiện đầy tia máu đỏ, lảo đảo đi về phía trước, Thường An Khang không dám sơ xuất lập tức tiến lên đi theo.

Lưu Cảnh Thần đi nhanh vào Trị Phòng, Lục Anh đang cúi đầu viết văn thư lập tức đứng dậy.

“Bị ngươi nói đúng rồi,” Ánh mắt Lưu Cảnh Thần thẫm lại, “Khánh Vương muốn mượn cớ Ninh Vương mưu phản để khôi phục thân phận.”

Lục Anh để bút lông trong tay xuống, xoay người rót một ly trà cho Lưu Cảnh Thần.

Lưu Cảnh Thần nói: “Là ta xem thường bọn chúng, cho rằng bọn chúng không dám chó cùng rứt giậu, không ngờ... bọn chúng lại mời được Thọ Vương giúp đỡ.”

“Chưa chắc là Thọ Vương giúp đỡ,” Lục Anh nói, “Bây giờ chiến loạn ai ai cũng nguy hiểm, Thọ Vương cũng không muốn nhìn cục diện hỗn loạn, bất đắc dĩ mới đứng ra, chọc thủng tầng giấy này.”

Lưu Cảnh Thần nôn nóng: “Vậy ngươi nói bây giờ phải làm thế nào?”

Lục Anh nói, “Chỉ có thể ổn định thế cục trước, lúc này Hoàng thượng không thể động thủ với Bùi gia và Cố gia, nếu không có thể sẽ khiến kinh thành hỗn loạn.” Qua trận này sẽ như thế nào, cũng không ai biết. Mặc dù Bùi gia và Cố gia bây giờ không đáng ngại nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ bình an. Thông qua chuyện lần này, Hoàng thượng nhất định căm hận Bùi Khởi Đường, Lang Hoa là thê tử của Bùi Khởi Đường, lúc nào cũng có thể rơi vào trong nguy hiểm.

Lưu Cảnh Thần có chút mất mát: “Xem ra Từ gia cũng đứng ở phía Cố gia.” Từ gia gặp sơn phỉ, nhà trong kinh lại bị đốt, Từ Chính Nguyên bị trọng thương, lão phu nhân lại mất đi cháu trai. Từ gia bị thiệt hại nghiêm trọng như vậy, nhưng Từ Tùng Nguyên lại không biết trở về tẫn hiếu, vẫn ở cạnh Cố Lang Hoa. Chỉ một điểm này ông ta cũng vô cùng thất vọng đối với Từ Tùng Nguyên, học sinh ông ta khổ tâm dạy dỗ nhiều năm, lại dễ dàng bị Cố Lang Hoa mê hoặc, có thể thấy Cố Lang Hoa là một yêu nữ.


Lưu Cảnh Thần nghĩ tới đây nhìn Lục Anh: “Ngươi đừng qua lại với Cố gia nữa, Cố Lang Hoa đã gả cho người ta rồi, các ngươi chính là người trên hai con đường, sẽ không có khả năng ở bên nhau, huống hồ nàng ta còn là bè đảng của Khánh Vương.”

Lục Anh cúi đầu: “Học sinh biết.”

“Đợi chuyện này qua đi,” Lưu Cảnh Thần nói, “Ta sẽ đến Mẫn gia đề nghị kết thông gia cho ngươi, danh tiếng của Đại tiểu thư Mẫn gia không tệ. Mẫn Tử Thần kia lại là bạn tri kỷ của ngươi, chỉ một Mẫn Hoài, cũng không tính là chuyện gì.”

Mấy ngày nay Mẫn Tử Thần luôn cùng Lục Anh giúp đỡ khắp nơi ở kinh thành, từ sau chuyện lần trước, Mẫn Tử Thần liền giận dỗi rời khỏi Mẫn gia. Mẫn phu nhân lo lắng trong lòng, nhưng vướng Mẫn Hoài không dám qua lại với con trai, Lục Anh luôn thầm sai người đưa tin tới Mẫn gia.

“Người không cần lo lắng cho học sinh nữa,” Lục Anh nói, “Nếu như không phòng thủ được kinh thành, nào còn có những chuyện này.”

Lưu Cảnh Thần gật gật đầu, Lục Anh luôn có thể nói đến điểm mấu chốt: “Nói như vậy, nếu như Hoàng thượng lại hỏi ta, ta chỉ có thể tán thành Thư Vương, thật không ngờ, mạch Khánh Vương lại trở lại rồi.”

Lưu Cảnh Thần vừa dứt lời, nội thị đã tới truyền lời: “Lưu tướng, Hoàng thượng mời ngài và Lễ bộ Thượng thư đến thư phòng nghị sự.”

Hoàng thượng bị ép không còn đường để đi, chỉ đành làm theo lời Thọ Vương.

Lưu Cảnh Thần thở dài, Khánh Vương sắp trở lại rồi, án Khánh Vương mưu phản mười mấy năm trước chẳng những không khoét đi được tâm phúc tai hoạ của Hoàng thượng, ngược lại càng khiến cho bọn chúng cắm rễ sâu hơn.

Bây giờ dùng Bùi Khởi Đường đối phó Ninh Vương, tương lai nên đối phó với Bùi Khởi Đường thế nào?


Ánh mắt Lục Anh lóe lên cúi đầu xuống.

...

Thái tử chết rồi.

Bùi Đại nãi nãi nghe được tin tức này, trái tim hoảng sợ nhảy không ngừng, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu nàng ta, ngay cả Bùi Đại gia trở lại phòng, nàng ta cũng không phát hiện ra.

Khoảng cách của Ninh Vương với hoàng vị lại gần thêm một bước, Bùi Đại nãi nãi ngẩng đầu lên, đây chính là thời cơ nàng ta muốn đợi.

“Nàng định đi làm gì thế?”

Bùi Đại gia thấy Bùi Đại nãi nãi đứng lên khỏi đệm hương bồ, phủi phủi y phục, định đi ra cửa phòng.

Bùi Đại nãi nãi quay đầu: “Thiếp đến phòng Thái phu nhân nói chuyện.”

Mặt Bùi Đại gia liền biến sắc: “Thái phu nhân kêu nàng ở trong phòng chép kinh phật, không cho nàng ra ngoài.”

Bùi Đại nãi nãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Đó là trước kia, bây giờ không như thế nữa.”

“Cái gì không như thế nữa.” Bùi Đại gia tiến lên ngăn lại thê tử, “Nàng đừng bị ma quỷ ám ảnh nữa, lại xảy ra chuyện gì không ai bảo vệ được nàng nữa đâu.”

“Đại gia từng bảo vệ thiếp sao?” Bùi Đại nãi nãi hỏi, “Sau khi biết Chu gia mưu phản, Đại gia đến nói cũng không nói với thiếp, sợ lỡ Chu gia bị triều đình bắt, sẽ liên luỵ đến tiền đồ của Đại gia.”

Mặt Bùi Đại gia căng đỏ lên: “Nàng nói xằng bậy gì thế.”


Bùi Đại nãi nãi nói: “Từ sau khi Cố thị gả vào, khắp nơi chống lại thiếp, nhưng Đại gia chưa hề nói giúp thiếp thân, thậm chí trơ mắt nhìn Bùi Khởi Đường khiển trách người chị dâu này, hắn dựa vào cái gì? Đại gia không giành lấy một con đường cho thiếp, thiếp sẽ tự tính toán cho mình.”

Bùi Đại nãi nãi nói xong, cũng không quay đầu lại ra khỏi cửa, để lại Bùi Đại gia mặt đầy lo lắng.

Bùi thái phu nhân ngồi ở trên giường mềm nhìn Bùi Đại nãi nãi, trước khi Lang Hoa vào nhà, Bùi Đại nãi nãi xử lý Bùi gia cũng coi như tận tâm tận lực, nhưng bây giờ cái gì cũng thay đổi rồi.

Suy cho cùng là lợi ích động lòng người.

“Có lời gì cháu cứ nói đi.” Bùi thái phu nhân nói.

Bùi Đại nãi nãi đáp một tiếng: “Tổ mẫu có nghe nói tin tức Thái tử đã mất rồi không?”

Hoá ra là vì chuyện này, Bùi thái phu nhân gật gật đầu: “Cũng vừa biết được.”

“Thái phu nhân,” Bùi Đại nãi nãi nói, “Cháu dâu có một việc không biết có nên nói hay không.”

Bùi thái phu nhân phất phất tay: “Cháu nói đi.”

Bùi Đại nãi nãi mới nói: “Cục diện bây giờ, sợ rằng cũng không đoán được cuối cùng là kết quả gì, may mà Chu gia và Bùi gia không trói chung một chỗ.”

Bùi thái phu nhân nhìn Bùi Đại nãi nãi: “Cháu dâu cả, không cần vòng vo, cháu cứ nói cho tổ mẫu, ý cháu là gì?”

Bùi Đại nãi nãi nhuận nhuận môi: “Nếu như Ninh Vương thắng, cháu dâu bằng lòng lấy danh nghĩa Chu gia viết một phong thư cho Ninh Vương, bảo vệ được Bùi gia. Nếu như Hoàng thượng thắng, cũng xin Bùi gia che chở cho Chu gia và cháu dâu. Thái phu nhân từ trước đến giờ nói một không hai, nếu như thái phu nhân có thể đồng ý, cháu dâu cũng có thể yên tâm rồi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui