Dạo Bước Phồn Hoa

“Thi thể Thái tử đang ở đâu?”

Giọng lão Thọ Vương mặc dù khàn khàn, nhưng bây giờ lại mang theo mấy phần uy thế ổn định đại cuộc.

Lưu Cảnh Thần nói: “Ngay tại cửa cung.”

Lão Thọ Vương nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng dù sao cũng phải đi xem xem.” Rất nhiều chuyện là thật hay giả, phải chính mắt nhìn mới biết, nhất là chuyện lớn như vậy, không thể nhờ người làm hộ.

Hoàng đế đứng lên, Thọ Vương nói có lý. Thái tử là con nối dõi duy nhất bây giờ của hắn, sống chết của Thái tử liên quan đến chính cuộc bây giờ. Hắn nhất định phải làm cho rõ ngọn nguồn cả chuyện mới có thể quyết định tiếp đó phải làm thế nào.

Hoàng đế và đám người Thọ Vương ra khỏi đại điện, Thường An Khang đích thân đến cửa cung bưng đầu của Thái tử lại.

Mặc dù Hoàng đế đã có chuẩn bị nhưng lúc nhìn thấy đầu người tay chân vẫn nhũn ra, một tia hy vọng cuối cùng cũng biến mất hết.

Là Thái tử.

Một điểm này tuyệt đối không sai.

Thọ Vương sai người đỡ, lảo đảo đi lên trước, chỉnh lý đoan trang mới quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, Thái tử mất rồi.”

Đám người Lưu Cảnh Thần rối rít quỳ theo.


Không biết có phải là bị đầu của Thái tử dọa không, các cung nhân đều nhỏ giọng thút thít.

Môi hở răng lạnh.

Thái tử đã bị Ninh Vương giết rồi, ngày Ninh Vương phá thành cũng là ngày giỗ của bọn họ.

“Hoàng thượng, người vẫn là xem mật báo Vinh Quốc Công đưa tới đi!” Thọ Vương nhỏ giọng nhắc nhở.

Lưu Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn Thọ Vương, Thọ Vương luôn không để ý tới chính sự, hôm nay tiến cung như vậy, nhất định là có đại sự muốn trao đổi với Hoàng thượng.

Hoàng đế hồi lâu mới ổn định được tâm trạng, phân phó Thường An Khang: “Mời thiên sư của Tử Kim Quan đến làm tang sự cho Thái tử, thả hết người trong phủ Thái tử ra đi!”

Thái tử đã chết, giam những người đó cũng vô dụng.

Hoàng đế giống như bỗng chốc già yếu đi không ít, bước chân cũng hơi lảo đảo.

Trở lại Cần Chính Điện, mở mật thư ra, sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi.

Lưu Cảnh Thần đi lên trước: “Hoàng thượng, có phải có tin tức gì không, Vinh Quốc Công lúc nào có thể tới kinh thành.”

Tất cả mọi người đều đang mong đợi viện quân, nếu như Vinh Quốc Công có thể đưa tin về, vậy thì đại biểu cho việc viện quân cách kinh thành đã không xa.


Trong chớp mắt, trên trán Hoàng đế đầy mồ hôi, sắc mặt không ngừng biến ảo, cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi đập mật thư lên bàn: “Kim quốc lại cấu kết với Ninh Vương.”

Nghe lời này, tóc gáy Lưu Cảnh Thần dựng lên, chuyện ông ta lo lắng vẫn xảy ra rồi: “Vậy Vinh Quốc Công…”

Hoàng đế nó: “Vinh Quốc Công mang binh mã đến Chân Định rồi, dựa theo quy củ mà Cao Tông lập, đến Chân Định đóng ải.”

Cũng là nói Hàn Chương sẽ không tới kinh thành cứu giá nữa.

Vinh Quốc Công làm sao có thể…

Trong lòng Lưu Cảnh Thần suy nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra. Đại địch trước mặt, nếu như lại để cho Kim quốc đánh chiếm được Chân Định, vậy thì Đại Tề sẽ thật sự không giữ được nữa.

“Theo lão thần thấy thì Vinh Quốc Công làm đúng,” Thọ Vương thở gấp mấy cái, “Lúc nội loạn không thể lại dẫn tới ngoại địch, Vinh Quốc Công nếu như có thể phòng thủ biên cương, cũng coi là lập được công lớn cho Đại Tề, nhưng cục diện trước mắt phải phá thế nào mới được.”

“Ninh Vương nhất định sẽ lấy chuyện của Thái tử làm ngụ ý, quan viên địa phương nói không chừng sẽ bị lừa gạt, tạm thời án binh bất động.”

Thái tử chết rồi, Hoàng đế lại không có con nối dõi thứ hai, bản triều giống như mất đi nửa giang san. Ninh Vương lại đè tử tội giết chết Thái tử lên người Bùi Khởi Đường, cái cớ vào kinh “cần vương” này càng thêm giống thật.

Hoàng đế cau mày.


Lưu Cảnh Thần nhìn mặt Thọ Vương không chút gợn sóng, trong lòng đột nhiên động một cái, lập tức hiểu Thọ Vương rốt cuộc muốn làm gì, nhưng bây giờ ông ta muốn ngăn cản cũng đã không kịp rồi.

“Hoàng thượng,” Thọ Vương đã nói, “Tại sao không viết chiếu thư, sai người suốt đêm ra khỏi kinh thành, khôi phục thân phận của Khánh Vương, lệnh Khánh Vương vào kinh cứu giá.”

Giống như tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu.

Lời này khiến cho mắt Hoàng đế nhảy lên, kinh ngạc nhìn qua: “Khanh nói cái gì?”

Thọ Vương nói Khánh Vương dĩ nhiên không phải Khánh Vương đã chết, mà là... Bùi Khởi Đường.

Hoá ra bọn họ đều biết, bọn họ sớm đã biết rồi.

Hắn còn tưởng rằng tất cả mọi người đều chẳng hay biết gì, thật ra thì người không nhìn rõ tất cả chỉ là hắn thôi.

Thọ Vương bình tĩnh: “Bây giờ cũng chỉ có Bùi Khởi Đường có thể phân cao thấp với Ninh Vương. Hoàng thượng khôi phục thân phận của Bùi Khởi Đường, lệnh hắn khởi binh từ Quảng Nam, những lời nói dối kia của Ninh Vương sẽ chưa đánh đã tan, hơn nữa… có Thế tử của Khánh Vương, Ninh Vương cũng sẽ không còn là Vương gia duy nhất của Tiên hoàng.”

Cũng chính là nói, cho dù kinh thành bị công phá, Hoàng thượng bị Ninh Vương giết chết, Ninh Vương cũng không phải là người duy nhất có thể kế thừa hoàng vị. Quan viên địa phương muốn ủng hộ Ninh Vương, cũng thêm một phần đắn đo.

“Hoàng thượng, kẻ địch bây giờ của người chỉ có Ninh Vương, kẻ địch của Ninh Vương lại có hai người, đó chính là Hoàng thượng và Khánh Vương, cứ như vậy Ninh Vương sẽ lập tức rơi vào tình thế xấu.”

Thọ Vương vừa dứt lời, Lưu Cảnh Thần lập tức nói: “Thọ Vương gia làm sao biết, đây không phải là đang dẫn sói vào nhà…”

“Chúng ta có thể không làm như vậy,” Thọ Vương giãn giãn tay áo, “Căn cơ của Ninh Vương đã sâu, đạt được sự ủng hộ cũng chính là chuyện nhất thời, đến khi Ninh Vương binh giỏi lương thực đủ, Lưu tướng có kế phá địch khác sao? Chúng ta cũng không thể luôn tử thủ kinh thành không ra.”


“Qua mấy ngày nữa viện quân của Định Viễn Hầu sẽ đến,” Lưu Cảnh Thần nói, “Định Viễn Hầu…”

Lưu Cảnh Thần khó mà tiếp tục, chỉ dựa vào Định Viễn Hầu là có thể đánh lui quân phản loạn của Ninh Vương sao? Ai cũng không dám nói như vậy. Nếu như thêm Bùi Khởi Đường, tướng sĩ thủ kinh thành cũng sẽ có thêm một tia hy vọng.

Tay Hoàng đế từ từ khép lại, dường như muốn ép vỡ nát Ninh Vương.

Lời của Thọ Vương rất có lý, Bùi Khởi Đường không chỉ có thể giải trừ tình thế khẩn cấp trước mắt, nếu như hắn ta lại liều mạng lưỡng bại câu thương với Ninh Vương, như vậy tương lai Hoàng đế có thể ngư ông đắc lợi. Huống hồ gia quyến của Bùi Khởi Đường còn ở kinh thành, Hoàng đế lúc nào cũng có thể dùng bọn họ làm điểm yếu uy hiếp Bùi Khởi Đường.

Nhưng nếu làm như vậy thì đồng nghĩa với việc hắn phải thừa nhận thân phận của Bùi Khởi Đường, viết Bùi Khởi Đường vào gia phả hoàng thất để mạch của Khánh Vương kia tiếp tục kéo dài.

Trước mắt Hoàng đế hiện lên vẻ mặt Khánh Vương.

Hắn không dễ dàng gì mới nhổ cỏ tận gốc, bây giờ lại phải huỷ đi kết quả mình vất vả mới có được, bảo hắn làm sao có thể cam tâm.

Con trai của hắn chết rồi, nhưng con trai của Khánh Vương lại vẫn sống.

Chỉ cần nghĩ tới đây, trái tim hắn giống như là bị dầu nóng dội lên.

Hắn là vua của một nước, còn phải xin Bùi Khởi Đường tới cứu giá. Cứ như vậy, chẳng khác nào hắn tha thứ cho tội khi quân của Bùi gia, chuyện cũ trước kia, tất cả sai lầm đều xoá bỏ toàn bộ, bảo hắn phải nuốt cục tức này thế nào. Bùi gia vốn nên trung thành với hắn, lại âm thầm nương nhờ vào Khánh Vương, chứa chấp nghịch tử của Khánh Vương… Hắn vốn nên tru di cửu tộc Bùi gia, vốn nên khiến cho tên tạp chủng Bùi Khởi Đường không thấy được ánh sáng đó chết không có chỗ chôn, nhưng bây giờ hắn phải đích thân sắc phong Bùi Khởi Đường, không… là Tề Đường.

Hoàng đế cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một luồng nóng bỏng cuồn cuộn trong bụng.

“Xin Hoàng thượng sớm ngày hạ quyết định, nếu không trong kinh sợ rằng cũng có biến.” Thọ Vương một lần nữa run rẩy quỳ trên đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận