Dạo Bước Phồn Hoa

“Người đâu rồi?”

Vương Đàn nhíu mày: “Làm sao ngay cả một bà lão cũng không bắt được.”

Thuộc hạ mặt đầy thất vọng: “Đột nhiên nhảy ra một đội thương binh, chúng ta nhất thời sơ ý...” Bọn họ không ngờ được những thương binh kia lại lợi hại như vậy, nhất là cái kẻ cầm đầu đó, mất một cái cánh tay, nhưng cương đao trong tay đâu ra đó, những người này không chỉ liều mạng lại còn xảo trá...

Thuộc hạ nuốt nước bọt: “Thường ngày chúng ta cũng không coi bọn chúng ra gì.”

Những kẻ đó lảo đảo trong Dưỡng Tế Viện, bộ dạng sống dở chết dở, nhưng vừa rồi đều giống như nổi điên vậy, khiến cho bọn họ tổn thất không ít nhân thủ.

“Người Cố gia thừa cơ chạy mất, trong nháy mắt đã chẳng biết đi đâu, bây giờ trên đường loạn như vậy, cho dù chúng ta chịu bỏ sức đi tra, chỉ sợ cũng không có thời gian như vậy.”

“Đại nhân, chúng ta làm thế nào đây?” Trời đã sáng rồi, viện quân của Hoàng đế cũng sắp đến rồi.”

Vương Đàn nói: “Viện quân của Hoàng đế vào từ cửa nam, chúng ta vừa đánh vừa lui, từ cửa đông ra ngoài vừa hay tụ tập với Khương Tòng Văn.”

Nhiệm vụ hàng đầu của cấm quân là bảo vệ Hoàng đế, từ cửa nam vào hoàng cung là gần nhất, bọn họ không thể cứ nghênh đón như vậy. Ngược lại đông thành toàn là đạt quan hiển quý, nếu như đạt quan hiển quý đều hoảng loạn lên, trong thành nói không chừng sẽ có biến cố.

“Thả huynh đệ Vương Hổ vào, nói với bọn chúng trước khi đại quân chưa tới, bọn chúng cứ tùy tiện cướp, chỉ cần phá thành lập được công lớn, tương lai bọn chúng cũng không cần chiếm núi làm vua nữa.”


Thuộc hạ đáp một tiếng: “Ngài yên tâm, Vương Hổ những kẻ đó cần tiền không cần mạng, cho dù chúng ta không nói, bọn chúng cũng sẽ đến.”

Kinh thành loạn thành như vậy, ai cũng không quan tâm được đến ai, những hộ vệ trong nhà đại hộ kia nhìn thì được nhưng không dùng được, huống chi bây giờ đã là chim sợ cành cong, gặp phải Vương Hổ những kẻ đó chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

“Cướp xong rồi phóng hoả,” Vương Đàn nói, “Như vậy bọn chúng sẽ không có cách nào tử thủ kinh thành.”

...

“Nghỉ một chút đi!” Hàng thị nhận lấy vải trong tay Lang Hoa: “Con đã cố hết sức rồi.”

Ánh mắt Lang Hoa nhìn chằm chằm Từ Tùng Nguyên, Từ Tùng Nguyên mặc dù hô hấp yếu ớt, nhưng cũng may chịu đựng được. Vết thương đã khâu lại nếu như hiệu quả, hẳn rất nhanh sẽ cầm được máu.

“Thuốc đã nấu xong rồi.” Cố Thế Hoành bưng thuốc tới.

Cố lão thái thái nói: “Theo khóe miệng đút vào, cho dù uống vào được một ngụm cũng tốt.”

Lang Hoa định nhận lấy chén, nhưng tay lại hơi tê dại, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.


“Để ta,” Hàng thị nói, “Ta từng hầu hạ ngoại tổ phụ của con, biết nên làm như thế nào.”

Ánh mắt Hàng thị trầm tĩnh khiến cho trái tim Lang Hoa dần dần bình tĩnh lại.

Không sao, nhất định sẽ không sao, thời điểm khó khăn nhất đã chịu đựng được rồi.

Trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, từ từ đuổi bóng tối ra ngoài, trong lòng Lang Hoa cũng dâng lên hy vọng vô hạn.

Bùi Tư Thông nói: “Bên ngoài cũng không rối loạn nữa rồi, cổng thành phía nam đã đóng lại, cấm quân đều lên tường thành rồi, Vương Đàn những kẻ đó đều đã đi về đông thành.

Nam thành gần hoàng cung, viện quân của Ninh Vương hẳn sẽ từ hai bên đông, tây vào thành. Vương Đàn phải tiếp ứng viện quân của Ninh Vương, đương nhiên phải điều đội ngũ đi phía đông hoặc là phía tây, cho nên phía nam bây giờ an toàn nhất.

Bùi Tư Thông nhìn xung quanh: “Viện này là các con đã sớm mua sao?”

Lang Hoa nói: “Đây là Thư Vương gia để lại, trước khi rời kinh Thư Vương gia nói với con, lỡ có chuyện gì có thể tới viện này để trốn.”

Bùi Tư Thông kinh ngạc: “Thư Vương đến Thái Nguyên đón Thái tử, vậy... phủ Thư Vương...”


“Sau khi Thư Vương gia và Thế tử đi, chỉ còn lại Thư Vương phi, vừa rồi con sai người đi hỏi, tông thất đều tụ tập ở trong viện của Thọ Vương,” Lang Hoa nói rồi dừng một chút, “Đều nói long mạch của Đại Tề chúng ta chính là ở phủ Thọ Vương, lão Thọ Vương đã thọ hơn chín mươi tuổi rồi. Mặc dù là mạch của Cao tông nhưng dù sao vẫn là cửu tộc của bản tông, cho dù là Ninh Vương đánh vào kinh thành, cũng sẽ không làm khó lão Thọ Vương, càng không huỷ hoại long mạch của Đại Tề.”

Dòng họ hoàng thất cũng từng gặp thay đổi hoàng quyền, đều rất thông minh, biết phải tự bảo vệ như thế nào.

“Con nghe nói kinh thành loạn lên, liền nghĩ đến viện này của Thư Vương, nếu đã đáp ứng được nhu cầu khẩn cấp, thì bên trong hẳn sẽ chuẩn bị sẵn lương thực và dược liệu,” Lang Hoa nói rồi dừng một chút nhìn Bùi Tư Thông, “Có điều cũng chỉ là tiếp ứng được hai ngày, nếu như kinh thành bị bao vây, sợ rằng những thứ này không thể đủ, chúng ta phải sớm tính toán mới được. Lúc đại chiến Trấn Giang có thể dựa vào lương thực tích trữ của mấy hương thân đại hộ để chống đỡ, nhưng kinh thành thì khác…”

Bùi Tư Thông hiểu ý của Lang Hoa, Hoàng thượng định tử thủ kinh thành, cổng thành đóng lại, tất cả mọi người bên trong thành chỉ có thể dựa vào lương thực dự trữ mà sống, Đại Tề phồn hoa nhất chính là đô thành, cũng chính là nói người trong kinh rất nhiều, cần lương thực lớn, một khi không có ăn, bên trong thành sẽ sinh loạn.

Bùi Tư Thông trầm giọng nói: “Nhân lúc này chúng ta phải cố gắng rất lấy được lương thực ngoài thành để dự trữ, còn có tiệm gạo của kinh thành, cũng không thể để cho đám người Vương Đàn ra tay trước,” Nói rồi ông đứng lên, “Ta sẽ dẫn người đi làm.”

Bùi Nhị gia có chút lo lắng: “Phụ thân… sắp đánh trận rồi, chúng ta bây giờ ra ngoài liệu có... nếu như có thể ra khỏi thành, tại sao chúng ta lại không đi...”

“Có thể đi bao xa? Gặp người của Ninh Vương chúng ta phải làm thế nào? Kéo nhiều người nhà đi như vậy, làm sao có thể chạy nhanh hơn kỵ binh. Lại nói, làm sao có thể không đánh mà chạy,” Bùi Tư Thông nói rồi đứng lên, “Nếu biết đã sắp khai chiến rồi, chúng ta nhất định phải dự tính cho tốt, tương lai mới không bị người dắt mũi dẫn đi. Gần bến sông bên ngoài có mấy căn nhà, thương nhân dùng để gửi lương thực vận chuyển. Nếu như thuận lợi, nửa giờ là chúng ta có thể trở lại trong thành, không đến nỗi gặp binh mã của Ninh Vương.”

Lang Hoa cũng biết chuyện này nguy hiểm, nhưng nếu như không thừa dịp loạn lạc mà đi làm, sợ rằng tương lai sẽ càng khó khăn hơn. Hơn nữa bọn họ ở lại kinh thành, còn là vì chờ Bùi Khởi Đường.

“Ngô Đồng có thể mở cổng thành,” Lang Hoa nói, “Nếu như ở đó nhìn thấy binh mã của Ninh Vương, phụ thân đừng đánh nhau với bọn chúng, phải nhanh quay lại thành.”

Bùi Tư Thông gật đầu: “Ta biết rồi.”


Bùi Tư Thông phân phó Tiêu Ấp: “Chăm sóc tốt trong nhà, điều động thêm nhân thủ ở bên ngoài viện.”

Cố Thế Hoành tiễn Bùi Tư Thông quay về: “Ta vào cung xem tình hình.” Ông cũng phải nói chuyện ngoài cung cho Thái hậu, để Thái hậu suy nghĩ.”

Hai người chia nhau đi làm.

Bỗng chốc không ít người đi, trong phòng càng yên tĩnh.

Lang Hoa nhìn Hàng thị: “Mẫu thân đi nghỉ một chút đi, con ở đây với phụ thân.”

Sắc mặt Hàng thị thật sự rất không ổn, chỉ là đang cố gắng chống đỡ thôi.

Lang Hoa đưa tay ra định kéo cổ tay Hàng thị: “Con kê cho mẫu thân một liều thuốc an thần nhé.”

“Ta không sao,” Hàng thị không biến sắc thu tay vào tay áo, “Chiến tranh loạn lạc, vốn dĩ không đủ dược liệu, cứ giữ lại dùng chỗ khác đi.”

“Vậy thì đi chậm một chút,” Cố lão thái thái nói, “Nghe lời Lang Hoa đi, nếu như con cũng ngã bệnh, Lang Hoa phải làm thế nào.”

Hai mắt Hàng thị lập tức đẫm lệ, không ngờ Lang Hoa sẽ nhận bà và lão gia vào lúc này. Cố gia cũng ngầm thừa nhận cách làm của Lang Hoa, bà không biết là nên vui hay nên buồn nữa.

“Được rồi,” Hàng thị nói, “Ta đi nghỉ ngơi một lát.” Bây giờ bà có thể làm chính là chăm sóc cho mình thật tốt, không trở thành gánh nặng của Lang Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui