Dạo Bước Phồn Hoa

Hàng thị mới vừa đứng dậy, lập tức cảm thấy choáng váng, người vẫn chưa đi tới cửa trước mắt đã tối sầm lại không có tri giác.

Lần nữa tỉnh lại, bà đã nằm ở trên giường rồi.

“Đứa bé này,” Cố lão thái thái nở nụ cười, “Làm sao mang thai cũng không nói một tiếng, thật là doạ lão thái bà ta hết hồn.”

Hàng thị vừa định nói, liền cảm thấy trên đùi nóng hầm hập.

“Đừng động,” Cố lão thái thái kéo tay Hàng thị, “Lang Hoa đang châm cứu cho con, có thể sẽ có chút không thoải mái, một lát nữa sẽ ổn thôi.”

Hàng thị ngước mắt lên, quả nhiên thấy Lang Hoa đang bận rộn: “Lang Hoa vất vả như vậy, con lại thêm phiền...”

“Đây là chuyện vui, mọi người sẽ chỉ cảm thấy vui mừng,” Cố lão thái thái cười nói, “Theo ta thấy đây là điềm tốt, nói không chừng cứ như thế, Tùng Nguyên cũng sẽ khoẻ lại.”

Một câu “Tùng Nguyên” của Cố lão thái thái suýt nữa khiến cho nước mắt của Hàng thị rơi xuống.

Cố lão thái thái chẳng những tiếp nhận bọn họ, còn coi bọn họ thành đứa trẻ của nhà mình, ân tình như vậy bảo bọn họ phải báo đáp thế nào.

Hàng thị dùng sức siết chặt tay Cố lão thái thái, sau này bà phải coi Cố lão thái thái như mẫu thân.

“Rất lâu không có thêm người rồi,” Cố lão thái thái nói, “Tùng Nguyên đã biết chưa?”


Hàng thị lắc lắc đầu: “Con vẫn chưa kịp nói cho lão gia.” Không ngờ đột nhiên lại biến thành thế này.

“Phụ thân sẽ biết,” Lang Hoa cất kim đi, trên mặt lộ ra nụ cười: “Khải Chi cuối cùng không phải nhỏ nhất nhà nữa rồi.”

Trong bầu không khí thoải mái, trái tim co thắt của Hàng thị cũng buông lỏng xuống.

“Ngủ đi,” Cố lão thái thái nói, “Bây giờ không có việc của con, bên chỗ Tùng Nguyên có ta và Lang Hoa chăm sóc, bên phía Hàng gia con cũng yên tâm, đã cho người đi đưa tin tức rồi.”

Hàng thị gật gật đầu, Cố lão thái thái và Lang Hoa thật sự một lòng suy nghĩ cho bà, đời này có thể bà chưa làm quá nhiều chuyện đúng, nhưng có thể ở cùng Cố gia và Lang Hoa, chính là lựa chọn chính xác nhất.

...

Từ Chính Nguyên cảm thấy cẳng chân mình không ngừng run rẩy, chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy toàn là khói đen cuồn cuộn, không biết lúc nào sẽ cháy tới Từ gia.

“Những kẻ đó nghe nói là sơn phỉ Sơn Tây bên kia, thấy người liền giết, thấy đồ liền cướp, những nhà khác đã bày tiền của ngoài cửa, chỉ mong bọn chúng lấy rồi sẽ không làm hại người nữa.”

“Quan binh không quản sao?” Từ Chính Nguyên nói, “Người trong nha môn đều đang làm gì? Ân Tri phủ nói thế nào? Thị Vệ Ti và cấm quân đều đi bảo vệ Hoàng thượng, bọn họ cũng phải phái người đến bên này chứ, nhà đạt quan hiển quý trong kinh đều ở gần đây, nếu như nhà nào xảy ra chuyện, vậy phải làm sao mới được.”

Quản sự buồn rười rượi: “Tiểu nhân chưa gặp được Ân Tri phủ, Ân gia không chịu mở cửa, những nha sai kia cũng không chịu truyền đạt cho tiểu nhân.” Bởi vì có quá nhiều người chen chúc ở đó, danh thiếp của Nhị lão gia quá không nổi bật, cũng chỉ có thể đưa danh thiếp của Đại lão gia qua thôi.


Từ Chính Nguyên trợn mắt: “Bọn chúng lại...” Nói rồi nhíu mày, “Thường ngày kêu đại ca đi ra ngoài xã giao nhiều chút, đại ca không nghe, cho nên xảy ra chuyện mới không có ai giúp đỡ.”

Trong đáy lòng Từ Chính Nguyên mắng Ân Tri phủ kia, thường ngày cũng không thiếu quà biếu cho hắn.

“Nhị lão gia,” Quản sự nói, “Bằng không, chúng ta cũng dâng tiền của đến cửa đi, chỉ cần bọn chúng không tiến vào, cho dù tổn thất chút cũng đáng giá.”

Đáng giá cái gì.

Từ Chính Nguyên nói: “Ngươi làm sao biết bọn chúng lấy bao nhiêu sẽ rời đi?” Ông ta vốn dĩ đã nghĩ xong rồi, chỉ cần người của Ninh Vương tiến vào, ông ta sẽ khai ra Từ Sĩ Nguyên, dù sao phu thê đại ca đã bị bọn họ đuổi ra ngoài, chắc hẳn Ninh Vương cũng sẽ không bắt lấy bọn họ không thả.

Hoàng thượng thắng rồi, bọn họ đương nhiên sẽ vững vàng bảo vệ hoàng phái.

Nhưng bây giờ tới là những sơn phỉ kia.

“Đều là vật ngoài thân,” Từ lão phu nhân nói, “Chỉ cần có thể bảo đảm bình an, những thứ đó đều không đáng giá gì cả, đến kho của ta lấy ít đồ để bên ngoài, tiễn ôn thần đi đi!”

Lúc loạn lạc mạng người rẻ như cỏ rác, bất luận là ai đều như nhau.

Từ Chính Nguyên ngây ra: “Lấy… lấy những gì.”


“Ta có một hộp nam châu, một hộp vàng lá, còn có ít bạc nén, bày ở cửa đi, lại điều người qua đó, để bọn chúng biết muốn đi vào cũng phải phí chút khí lực, không bằng cầm đồ đi đi, dẫu sao đông thành vẫn còn những nhà đại hộ khác.”

Những thứ này cộng lại không ít tiền bạc.

Từ Chính Nguyên thấy ma ma quản sự mở hộp nam châu ra, bên trong toàn là ngọc tròn, bình thường gom góp hai ba chục viên đã giỏi lắm rồi, bây giờ hẳn đầy một hộp.

Đây khả năng là đồ Từ lão phu nhân tích góp cả đời, bây giờ sắp phải đưa cho những kẻ đó, trong miệng Từ Chính Nguyên đắng ngắt.

“Của đi thay người, không tiếc không tiếc, không đưa đi cũng không đổi được bình an,” Từ lão phu nhân phất phất tay: “Đi đi.”

“Con trai sẽ đi lo liệu.” Từ Chính Nguyên tiến lên nhận lấy hộp, từ từ lui ra ngoài.

Ra khỏi viện của Từ lão phu nhân, Từ Chính Nguyên lập tức bước nhanh đến phòng khách, lôi Từ Nhị thái thái sang một bên: “Đi nhanh, lấy những thứ châu ngọc của ta đến đây.”

Từ Nhị thái thái ngẩn người ra: “Người… muốn làm gì?”

Từ Chính Nguyên mở hộp ra, thoáng cái nam châu chiếu sáng mắt Từ Nhị thái thái.

“Mẫu thân định bỏ những thứ này cho bọn cướp, dù sao cũng phải bỏ, không bằng trộn lẫn mấy thứ ngọc rẻ kia của ta. Thường ngày đặt ở trong cửa hàng bán, những người đó cũng chưa chắc đã biết, chứ đừng nói là sơn phỉ, bọn chúng thấy sẽ vui vẻ mà cầm đi, đâu để ý là ngọc gì.”

“Đó là ngọc rẻ gì chứ,” Từ Nhị thái thái hạ thấp giọng, “Người nói là những thứ ngọc giả... mua cùng Lễ bộ viên ngoại lang kia...”

Từ Chính Nguyên chỉ muốn lập tức che miệng Từ Nhị thái thái lại, việc mua bán này ông ta đã thua lỗ mấy ngàn lượng bạc, lần này không dễ dàng gì mới có cơ hội để cho ông ta thay đổi cục diện: “Đừng có làm hỏng chuyện của ta.”


Từ Nhị thái thái không dám nói gì nữa: “Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì chứ,” Từ Chính Nguyên nói, “Nếu là ta thì ngay cả tiền bạc cũng sẽ không cầm ra ngoài, là mẫu thân nhát gan mới như vậy, chỉ nói một hộp vàng lá kia đã đủ để đuổi những kẻ đó đi rồi.”

“Đi nhanh...” Từ Chính Nguyên nhét cái hộp cho Từ Nhị thái thái, “Còn kéo dài nữa không kịp đâu.”

Từ Nhị thái thái giữ hộp vội vàng xoay người đi ra ngoài, không lâu sau Từ Nhị thái thái đã đổi xong châu ngọc: “Chỉ có tầng phía trên này là thật, phía dưới đều là... giả.”

Từ Chính Nguyên vô cùng hài lòng.

“Lão gia, những kẻ đó tới rồi...” Quản sự đến báo.

Tim Từ Chính Nguyên đập loạn lên, lập tức đưa cái hộp trong tay qua: “Cho bọn chúng, đuổi bọn chúng đi.” Nếu không phải loạn lạc, bọn họ làm sao lại phải uất ức mua mạng với sơn phỉ như thế.

Mấy cái hộp mở ra, trên mặt sơn phỉ lộ ra nụ cười, người đại hộ này, ai ai cũng rất biết điều, không trách Vương đại nhân nói, đây là chuyện tốt.

Cho dù chết một ít huynh đệ, cũng coi như tấm vé, cướp đồ rồi, giết người rồi, quan phủ chẳng những sẽ không tiêu diệt bọn họ, nói không chừng tương lai còn có thể lĩnh công.

“Lấy đi.” Sơn phỉ phất phất tay.

Trong chốc lát vàng lá liền đến tay, hắn lắc lắc, trên mặt đen thui lộ ra nụ cười. Thủ hạ lại đưa trân châu tới.

Nụ cười của sơn phỉ càng sâu hơn: “Coi như các ngươi biết...” Hắn lắc lắc trân châu trong tay, nhưng nhíu mày lại, giơ tay gạt nam châu phía trên ra, móc một viên phía dưới bỏ vào trong miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận