Sắc mặt Hàng thị giống như bị lửa thiêu vậy, vừa đỏ vừa nóng, một cảm giác tức giận không áp chế được, lập tức tràn ra.
“Mẫu thân làm sao có thể như vậy,” Hàng thị nói, “Bây giờ chính là lúc người một nhà chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu không làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn.”
“Tẩu nói nghe nhẹ nhàng quá,” Từ Chính Nguyên nói, “Nếu đây là con gái của đệ gây họa ở bên ngoài, tẩu có còn độ lượng như vậy không? Không nói đệ, đứa nhỏ Cẩn Du cũng không phạm phải tội tày trời gì, tẩu còn không tha cho nó, trừng phạt nó.”
Chuyện của Từ Cẩn Du và Cố Lang Hoa như đâm vào trái tim Từ lão phu nhân, Từ lão phu nhân nhìn Hàng thị càng không thoải mái.
Từ Chính Nguyên nói rồi dừng một chút: “Thật ra đệ cũng biết tâm tư của tẩu, chúng ta không phải là không muốn giúp đỡ, chỉ là cả Từ gia không thể dính dáng đến chuyện này được. Năm đó lúc đại ca bị điều tra, chúng ta đồng cam cộng khổ. Nhưng bây giờ là mưu phản, chúng ta không giúp được, cháu trai cháu gái của tẩu còn chưa thành người, cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng xảy ra chuyện…”
Hàng thị nói: “Cho nên kế bây giờ, chính là phân lão gia và ta ra. Như vậy, nếu quả thật xảy ra chuyện, mọi người vẫn có thể thoái thác, đúng không?”
Từ lão phu nhân nhướn mày: “Con đường này đều là các ngươi tự chọn.”
Sau khi rơi nước mắt, trên mặt Hàng thị ngược lại hiện lên vẻ tươi cười: “Lỡ Lang Hoa bị oan, kẻ thật sự mưu phản chính là Ninh Vương, thì chẳng phải mẫu thân và Nhị thúc đứng sai chỗ rồi sao.”
Trái tim Từ lão phu nhân trầm xuống, ánh mắt Từ Chính Nguyên lóe lên.
Tình hình như vậy cũng không phải không thể xảy ra.
Nhưng Từ lão phu nhân lại lạnh lùng nói: “Từ gia chúng ta mấy đời trung lương, một lòng trung thành với triều đình và Hoàng thượng, không có gì để nói đứng hay không đứng về phe nào cả, Tùng Nguyên có thể có ngày hôm nay, cũng là ta khổ tâm dạy dỗ. Nếu như trong lòng nó trong sạch cũng sẽ biết phải làm thế nào, không thể bởi vì Cố Lang Hoa có thể là con gái của các ngươi, trong lòng liền thiên vị. Nó làm sai ta sẽ không bảo vệ nó, tương lai vinh hoa phú quý ta cũng sẽ không cầu đến trước mặt nó. Con người sống phải đi đứng ngồi ngay, mới không làm nhục tổ tiên, nếu không trong tộc cũng không dung nổi các ngươi.”
Nói cho cùng vẫn là lấy tộc Từ thị ra ép bọn họ.
Hàng thị yên tĩnh chốc lát mới nói: “Cho dù mẫu thân nói thế nào con dâu vẫn sẽ đến Cố gia, Cố gia từng có ân với con dâu, lại nuôi dưỡng Lang Hoa lớn lên. Bất kể tương lai Lang Hoa có tội danh gì, người mẹ ruột là con đây cũng sẽ chịu tội chung với nó, còn như tách ra… Nếu không có nhà rồi tự nhiên sẽ không cần phân ra, nếu như chuyện này qua rồi, nên đi nên ở, chúng con tự nhiên sẽ làm theo.”
Trong lòng Từ Chính Nguyên vui mừng, mẫu thân đương nhiên sẽ không thể đi theo phòng lớn, nói tách ra thật ra chính là phân phòng lớn ra mà thôi.
“Cầm tới đây.” Từ lão phu nhân phân phó ma ma quản sự.
Ma ma quản sự lập tức bê một cái tráp đến.
Hàng thị không khỏi kinh ngạc, không ngờ lão phu nhân đã sớm chuẩn bị xong.
“Từ gia chúng ta có thể cho các ngươi cũng chỉ có những thứ này, tương lai các ngươi tự thu xếp ổn thỏa, phải tự mình chống đỡ một mảnh trời,” Từ lão phu nhân nhàn nhạt nói, “Lời này ta vốn dĩ không nên nói, dẫu sao Tùng Nguyên không có ở nhà... có điều phu thê các ngươi là một… nói với ngươi cũng như thế.”
Trong lòng Hàng thị lạnh như băng, nếu như lão gia ở nhà, lão phu nhân chưa chắc sẽ nói như vậy, bây giờ lão phu nhân chẳng khác nào đặt tội lỗi tách ra lên đầu bà.
“Lời đã nói hết,” Từ lão phu nhân phất phất tay, “Ngươi muốn đi thì đi đi, có điều ngươi phải biết, cửa Từ gia chúng ta, không dễ dàng mở ra như vậy.”
Hàng thị đứng lên, ma ma quản sự bên cạnh lập tức đưa cái tráp vào lòng bà. Nhìn Từ lão phu nhân và Từ Chính Nguyên lạnh nhạt, Hàng thị mím mím môi xoay người rời khỏi phòng.
Bóng lưng Hàng thị biến mất trước mắt, Từ Chính Nguyên lập tức nói: “Tẩu tử đi như vậy sẽ không sao chứ!” Bên trong cái tráp đó cũng không biết đựng thứ gì, lỡ đi ra bị người ta cướp, thì chẳng phải là không có gì cả sao.
“Đó là chuyện của nó,” Từ lão phu nhân lạnh nhạt nói, “Đợi Hàng thị rời đi thì đóng cửa lại, phòng vệ trong nhà sẽ giao cho con, chú ý những đạt quan hiển quý trong kinh, phải trao đổi tin tức với bọn họ. Nếu kinh thành thật sự có động tĩnh gì, chúng ta không thể tử thủ ở chỗ này.”
Lời này đã nói đến đáy lòng Từ Chính Nguyên: “Mẫu thân yên tâm, chuyện này cứ giao cho con trai làm đi.”
...
“Đi mau.”
Bóng người loạng choạng vụng về di chuyển trong bóng tối, mật đạo vô cùng chật hẹp cần khom người mới có thể đi qua.
Hoàng đế không khỏi thầm hối hận, mật đạo này sau khi Khánh Vương chết liền hoàn thành qua loa, bởi vì hắn cảm thấy đã không có ai có thể lay động vị trí của hắn nữa.
Nếu theo suy nghĩ trước đây, mật đạo này phải thông với bến sông Ngự Hà trong kinh thành, nhưng giờ con đường này chỉ có thể đến ngoại thành, còn cách kinh thành ba bốn dặm.
“Hoàng thượng, Triệu Liêu tới cứu giá.”
Giọng Triệu chỉ huy sứ truyền tới, trên mặt Hoàng đế tràn đầy mừng rỡ, mở miệng định nói, nhưng nghĩ tới thân phận của mình liền ho khan một cái, kêu Thường An Khang đỡ đi ra.
Triệu Liêu quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, vi thần cứu giá chậm trễ…”
Triệu Liêu không mặc quan phục, trường bào trên người bị xé ra cột vào ngang hông, trên mặt còn có vết máu bắn tung toé, nhìn vô cùng nhếch nhác. Tuyệt đối không ngờ tới Vương Đàn thường ngày làm việc quy quy củ củ sẽ khởi sự, lúc thị vệ hoảng hốt bẩm báo, ông ta đang ở nhà ôm con trai thứ tư mới sinh không lâu cười nói. Trong cơn kinh ngạc, ông ta suýt nữa làm ngã đứa bé xuống đất, căn bản không kịp thay quần áo, cầm lệnh bài và kiếm liền chạy đi.
Thái hậu cũng từ trong mật đạo đi ra: “Trong kinh thế nào rồi?”
Triệu Liêu nói hết tình hình mình biết ra: “Thị Vệ Ti vẫn tốt, trừ Vương Đàn ra, binh mã đều ở trong tay vi thần. Tả tướng Chỉ huy sứ của Bộ Quân Ti phản loạn, Mã Quân Ti tình thế không rõ, bọn họ chậm chạp không tới cứu giá chỉ sợ cũng... Theo vi thần thấy, nhất định là Xu Mật Viện xảy ra chuyện, nếu không không thể điều động nhiều binh mã như vậy.”
Từ triều đại này, Hoàng đế nắm quân quyền trong lòng bàn tay, tất cả quan viên của cấm quân đều là trọng thần thiên tử tín nhiệm, thường ngày canh phòng kinh thành. Cho nên năm đó Huệ Vương ngụy tạo chiếu thư của tiên đế khởi sự cuối cùng cũng khó trốn được cấm quân bao vây.
Lần này bởi vì chuyện của Quảng Nam điều không ít cấm quân đi, Tuyên Uy Tướng quân Đào Dị và Trung thư của Xu Mật Viện đều không ở kinh thành, mới bị người ta nhân cơ hội này nắm quyền.
Thường An Khang không nhịn được nói: “Vậy... còn có thể trở về cung không?”
Triệu Liêu còn chưa lên tiếng, Hoàng đế đã nói: “Trẫm nhất định phải quay về, ấn ngọc truyền quốc còn ở trong cung, để cho những thứ loạn thần tặc tử kia lấy được hạ chiếu lệnh khắp nơi, quan viên văn võ địa phương còn tưởng Trẫm đã thoái vị rồi.”
Mấy câu nói này của Hoàng đế không khỏi làm đám người Triệu Liêu dâng lên kỳ vọng.
Thái hậu cũng không thể không bội phục Hoàng đế, chuyện khác có lẽ Hoàng đế hồ đồ, nhưng hắn đã đặt tất cả trí tuệ ở trên ngôi vị Hoàng đế. Đây chính là lý do vì sao Huệ Vương mưu phản thất bại, bởi vì nó xem thường chấp niệm của Hoàng đế đối với Hoàng vị.
Triệu Liêu nói: “Thần sẽ tập kết cấm quân, dọn dẹp quân phản loạn của Vương Đàn, lập tức trở lại kinh thành.”
“Hoàng thượng.” Tiếng hô hoán truyền tới, Hoàng đế quay đầu nhìn thấy Lưu Cảnh Thần.
Lưu Cảnh Thần dẫn người tới hành lễ với Hoàng đế: “Hoàng thượng, lão thần tới rồi.”
Vua tôi gặp nhau, trong lòng Hoàng đế một mảnh buồn bã, trước đây bọn họ vẫn còn nghị sự ở hành cung, nhưng bây giờ lại suy bại đến bước này.
“Hoàng thượng, chúng ta đã chuẩn bị thuyền bè ở bến sông Ngự Hà, Hoàng thượng muốn vào kinh, chỉ cần đi thuyền là được.”
Hoàng đế nghe lời này ánh mắt sáng lên.
Lưu Cảnh Thần nghiêng người nói: "Là Lục Bí Thư Lang nghĩ đến ạ. Vì Hoàng Thượng đi hành cung ở tạm nên đã an bài sẵn để bảo đảm không có sơ suất gì."
Hoàng đế xem qua, chỉ thấy bên người Lưu Cảnh Thần đứng một quan viên tuổi còn trẻ, quan viên tiến lên hành lễ: "Vi thần Lục Anh, khấu kiến Hoàng thượng."
Bên cạnh, Thái hậu cẩn thận nhìn Lục Anh, cái tên này làm cho bà cảm thấy rất quen thuộc.
Trình nữ quan tiến lên nói nhỏ hai câu, Thái hậu mới mỉm cười, nguyên lai là hắn, con cháu Lục gia từng có hôn ước với Lang Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...