Dạo Bước Phồn Hoa

Hoàng đế gật gật đầu, trong lòng còn có mấy phần nghi ngờ: “Sao khanh lại nghĩ đến phải chuẩn bị thuyền?”

Tình thế trước mắt như vậy không thể tùy tiện tin tưởng bất kỳ một ai.

Lục Anh khom người nói: “Thần đọc văn thư trước kia, phát hiện mỗi lần cấm quân đến biên cương thay phiên canh gác, trong ngoài kinh thành đều sẽ có chút sắp xếp, mặc dù lần này không phải thay phiên canh gác, nhưng tình hình không sai biệt lắm, cho nên vi thần mới đề nghị như vậy với Lưu tướng.”

Trong mắt Hoàng đế lộ ra vẻ khen ngợi: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận, ngược lại là Trẫm sơ suất rồi.”

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi thôi!”

Thị vệ dắt xe ngựa tới, cung nhân lập tức hầu hạ Hoàng đế và Thái hậu lên xe.

Hoàng đế phân phó Lưu Cảnh Thần: “Lưu tướng cũng qua đây, Trẫm có lời muốn nói với khanh.”

Lưu Cảnh Thần ngồi ở trên xe, Hoàng đế lập tức nói: “Sai người viết thư cho Đào Dị kêu hắn lập tức dẫn người hồi kinh cứu giúp triều đình, Ninh Vương muốn làm Hoàng đế, trừ phi giết được Trẫm.”

Trên mặt Hoàng đế lúc này đầy vẻ cương nghị và ung dung, rất có dáng dấp của vua một nước.

“Vi thần có chút lo lắng Thái hậu nương nương,” Lưu Cảnh Thần thấp giọng nhắc nhở, “Liệu có đứng về phía Ninh Vương không.”

Thái hậu và Hoàng thượng xưa nay bất hòa, Lưu Cảnh Thần luôn cho rằng Thái hậu ngoài sáng trong tối đều sẽ ủng hộ Ninh Vương, nhưng lần này Ninh Vương chết giả, Thái hậu nương nương sai người tra án, lại đuổi đến hành cung nhắc nhở Hoàng thượng, nhìn thế nào cũng không giống đang giúp Ninh Vương.


Nếu không Thái hậu nên động thủ ở hành cung, trong ứng ngoài hợp với Ninh Vương, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng trốn ra được như vậy.

Thái hậu rốt cuộc đang nghĩ gì?

Lưu Cảnh Thần nói: “Nếu như Thái hậu là thật lòng giúp Hoàng thượng, những lão huân quý trước đây hẳn cũng sẽ giơ tay giúp đỡ, Ninh Vương sẽ càng không dễ dàng thuận lợi.”

Hoàng đế nói: “Mặc dù bây giờ Thái hậu không nghiêng về Ninh Vương, nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác, phải sai người nhìn kỹ Thái hậu.”

Lưu Cảnh Thần gật gật đầu, dù sao Thái hậu cũng chấp chính nhiều năm như vậy, thủ đoạn trị quốc thậm chí còn cao minh hơn Hoàng thượng, trong chớp mắt là có thể dấy lên sóng gió, ông ta cũng không tin trong lòng Thái hậu không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Thái hậu ngồi ở trong xe ngựa, nhắm mắt lại dưỡng thần.

“Thái hậu nương nương người uống chút trà nhuận giọng đi!” Trình nữ quan nói, “Mặc dù trà này không ngon, nước cũng không nóng, bây giờ lấy được những thứ này, cũng không dễ dàng gì.”

Thái hậu lắc lắc đầu: “Cũng không biết Lang Hoa có nhận được tin tức không, liệu Ninh Vương có mai phục giữa đường không? Hoàng thượng sai viện quân hồi kinh, Bùi Khởi Đường ở Quảng Nam cũng không dễ đánh trận.”

Nếu quả thật để Ninh Vương soán vị, tương lai Bùi Khởi Đường muốn đối phó với Ninh Vương, sợ không dễ dàng. Bọn họ suy cho cùng vẫn chưa có nhân mã, bây giờ vội vội vàng vàng nghênh địch chính diện, sẽ chịu thua thiệt lớn.

Cục diện hôm nay nếu như chậm ba năm nữa thì tốt rồi, trong lòng Ninh Vương rất rõ ràng, bây giờ là thời cơ động thủ tốt nhất, nếu không tương lai sẽ có thêm một đối thủ nhìn chằm chằm như hổ đói.

Đối với Bùi Khởi Đường mà nói cũng là như vậy, chờ thời cơ, chẳng bằng trước hết nghĩ đủ cách để làm mình lớn mạnh, cho nên bọn họ muốn đi Quảng Nam, bà cũng không ngăn cản.


Thời thế tạo anh hùng, phải thích ứng với thời cuộc bây giờ, mà không phải là chờ đợi thời cuộc thích hợp với mình.

Trình nữ quan bóp chân cho Thái hậu: “Bùi Tứ nãi nãi thông minh như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”

Thái hậu nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Hy vọng Bùi gia, Cố gia đều có thể bình an.”

...

Lúc Từ Tùng Nguyên đến Cố gia, hạ nhân Cố gia đều cầm gậy gộc bắt đầu tuần tra trong viện.

Trước khi Lang Hoa và Cố Thế Hoành đi, an bài người Bùi gia đến nhà giúp đỡ, cho nên thoạt nhìn không hề thiếu nhân thủ.

Trên thực tế, trước đó vài ngày Cố Tam lão gia, Cố Tứ lão gia đã trở về Hàng Châu, Cố gia từ trên xuống dưới chỉ còn lại một mình Cố lão thái thái chủ sự.

Từ Tùng Nguyên vào phòng thỉnh an Cố lão thái thái.

Cố lão thái thái vội hỏi: “Có nghe ngóng được tin tức ngoài kinh không.”

Từ Tùng Nguyên lắc lắc đầu: “Không có, Ninh Vương mưu phản nhất định sẽ bắt đầu từ kinh thành, những nơi khác hắn sẽ không có thời gian mà chú ý đến.” Đây cũng là cách giải thích để tự an ủi mình, Ninh Vương cho dù không thể động thủ với Quảng Nam, nhưng có thể sai người đối phó với Lang Hoa ở Quảng Nam, bây giờ chỉ có thể kỳ vọng Lang Hoa bình an vô sự.


Cố lão thái thái thở dài: “Bà già ta đây chẳng giúp được gì, Từ đại nhân có lòng thì nghe ngóng chút tin tức của Lang Hoa.”

“Lão thái thái không thể nói như vậy,” Từ Tùng Nguyên nói, “Trong lòng Lang Hoa lo lắng nhất chính là lão thái thái. Lang Hoa nghe được tin tức rất có thể sẽ trở lại kinh thành, cho nên trong nhà không thể rối loạn.”

Cố lão thái thái gật gật đầu: “Làm khó con lo lắng cho Cố gia rồi.”

Mặt Từ Tùng Nguyên đỏ lên: “Đều là điều con nên làm,” Nói tới đây ông nhìn ra ngoài cửa, “Con sợ người của Ninh Vương sẽ trực tiếp tới Cố gia bắt người. Trừ Hoàng thượng và Bùi gia, Cố gia hẳn là nơi bè đảng của Ninh Vương muốn đối phó nhất... Cho nên tách ra như vậy, chẳng bằng mọi người tập hợp lại một chỗ, như vậy nhân thủ cũng sẽ không bị phân tán.”

Bùi Tư Thông cũng ở kinh thành, nói không chừng rất nhanh sẽ tới đón Cố lão thái thái.

Cố lão thái thái nói: “Con nói có lý, ta ở đây mọi người cũng lo lắng, không bằng nghe an bài của mọi người, cũng tránh cho mọi người phải để tâm đến ta.”

Đang nói chuyện, hạ nhân tới bẩm báo: “Từ phu nhân tới rồi.”

Từ Tùng Nguyên không ngờ Hàng thị sẽ tới đây.

Hàng thị vào nhà, nhìn thấy Từ Tùng Nguyên, ánh mắt không khỏi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền áp chế tâm tư của mình, khom người hành lễ với Cố lão thái thái: “Con cũng qua xem xem, có cần giúp đỡ gì không.”

“Có ta ở đây là được rồi,” Từ Tùng Nguyên phân phó hạ nhân, “Đưa phu nhân trở về đi.”

Hạ nhân muốn nói lại thôi không nhúc nhích.

Nước mắt Hàng thị rơi lên mu bàn tay.


“Làm sao vậy?” Cố lão thái thái nhìn ra manh mối trước tiên.

“Không sao,” Hàng thị vội nói, “Con chỉ là… có chút sợ hãi, bên ngoài loạn hết cả lên, những bọn trộm cắp kia cũng thừa cơ làm loạn.”

Dáng điệu Hàng thị nhìn một cái chính là đang nói dối.

Trong lòng Cố lão thái thái hiểu ra: “Có phải Từ lão phu nhân lại làm khó con không?”

“Không ạ.” Hàng thị vội vàng chối.

Ma ma quản sự bên cạnh Hàng thị cuối cùng không nhịn được: “Lão phu nhân đột nhiên nói muốn tách ra, viết văn thư tách ra ném cho phu nhân, còn nói phu nhân ra khỏi Từ gia đừng trở về nữa.”

Lúc này tách ra vì cái gì không cần nói cũng biết.

Từ Tùng Nguyên rất kinh ngạc, không ngờ mẫu thân sẽ làm đến nước này.

“Không sao,” Từ Tùng Nguyên an ủi Hàng thị, “Đây là chuyện sớm muộn thôi, trong lòng chúng ta đều biết.” Trong chuyện của Lang Hoa, bọn họ luôn làm trái lại với Từ lão phu nhân.

Hàng thị biết đạo lý này, bà lau sạch nước mắt, bây giờ quan trọng nhất là cùng Cố gia cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Trước đây Cố lão thái thái không quá thích Từ Tùng Nguyên, luôn cảm thấy Từ Tùng Nguyên làm người quá mức bảo thủ, trên người có khí tức cổ lổ sĩ mà người nhà quan lại mới có, bất luận chuyện gì cũng bảo sao nghe vậy với Từ lão phu nhân, nhưng bây giờ bà nhìn Từ Tùng Nguyên lại cảm thấy thuận mắt hơn.

“Tới rồi,” Quản sự chạy vào phòng, “Lão thái thái, Từ lão gia, Từ phu nhân, quân… quân đội sắp tới rồi..., đạt quan hiển quý trong kinh đều thu dọn đồ đạc, muốn theo cửa tây ra khỏi thành rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận