Dạo Bước Phồn Hoa

Sau loạt mưa tên, một trậm “ầm ầm” vang lên, đá lăn từ giữa núi xuống.

Cây lớn gãy đổ, lộ ra xe ném đá phía sau.

Chu Diễm trợn tròn mắt, Bùi Khởi Đường bố trí những thứ này ở đây, ông ta lại không hề phát hiện ra, ông ta thậm chí còn không biết Bùi Khởi Đường đến nơi này.

Ông ta phái Tử An, Tử Kiến ra ngoài, trông nom quan ải Quảng Nam, theo dõi những người Tào Gia đó.

Theo phán đoán của ông ta, Bùi Khởi Đường bây giờ hẳn đang ở Phúc Kiến hoặc là đang mượn binh những quan thổ ty kia, như vậy mới có thể thay đổi chiến cuộc, không thể ngờ được Bùi Khởi Đường lại xuất hiện ở trước mắt ông ta.

“Quốc Công gia, hay là ngài vào trong khoang thuyền tránh đi.” Tiếng phó tướng truyền tới.

Chu Diễm rút kiếm ra chém đứt một mũi tên vừa bắn tới, đẩy phó tướng định bảo vệ ông ta ra, mặc dù tuổi ông ta không nhỏ, nhưng thanh kiếm trong tay vẫn còn linh hoạt như cũ, có thể bảo đảm sẽ không bị tên bắn trung.

“U u u.” Tiếng kèn lệnh từ bên Giao Ly truyền tới.

“Giao Ly,” Phó tướng nói, “Có phải Giao Ly xuất binh rồi không.”

Mọi người nhìn bờ sông bên kia, chỉ thấy thuyền của Giao Ly vẫn không nhúc nhích.

“Bọn họ là đang giục chúng ta tấn công.”

Ngực Chu Diễm quay cuồng, bọn họ đã đánh nhau với Bùi Khởi Đường, nhưng người Giao Ly vẫn thúc giục không ngừng, cứ như ông ta đang cố ý kéo dài thời gian vậy.

“Người Giao Ly ức hiếp người quá đáng,” Mọi người trên thuyền kêu lên, “Tướng quân... chúng ta không nên tử tế với Giao Ly nữa, bọn họ căn bản không coi chúng ta là người mình, chỉ là đang lợi dụng chúng ta.”

Người Giao Ly muốn làm gì Chu Diễm rất rõ ràng, đây là trao đổi lợi ích, bọn họ ở đây là vì Ninh Vương Gia, chỉ cần Ninh Vương Gia ngồi lên ngai vàng Hoàng đế rồi, Giao Ly chỉ có thể thành tâm tới lạy.

Đương kim Hoàng đế ngu xuẩn, không muốn quan hệ ngoại giao với phiên quốc, Ninh Vương thì không như thế, trước đó đã từng có ước định với Giao Ly, chỉ cần Ninh Vương lên ngôi, sẽ thừa nhận Tần thị là Hoàng đế của Giao Ly. Ninh Vương sẽ lấy tôn nữ Tần thị làm hậu, Ninh Vương đã định hôn ước với Tần thị, từ nay về sau vinh nhục cùng nhau.

Chu Diễm nghiến răng, đợi đến khi đại sự của Ninh Vương thành công, ông ta nhất định sẽ hỏi tội Nguyên Lợi.

...

“Có người xuống nước rồi.”

Trong cơn mưa tên, đá lăn, có người nhìn thấy bè trúc rối rít xuống sông, chèo qua bên này.

Người trên bè trúc bình tĩnh chỉ huy.

Chu Diễm nhìn sang trợn tròn mắt, Thượng Tề, cái người ăn mặc gọn gàng, giống như sĩ binh bình thường đó lại là Đề đốc Thượng Tề của thuỷ quân Phúc Kiến.

Không thể nào.


Sao Thượng Tề lại tới đây? Làm sao lại cam tâm tình nguyện đi theo Bùi Khởi Đường đánh trận, hơn nữa là dùng bè trúc mà không phải là chiến thuyền?

Đường đường là Đề đốc thuỷ quân làm sao có thể để cho mình hạ cấp đến vậy.

“Tới rồi, bọn chúng tới rồi.” Bắt đầu có người gào thét.

“Hạ lệnh rút lui đi Quốc Công gia, còn không rút lui, thuyền của chúng ta sẽ bị dồn đống ở đây, không thể chuyển động.” Phó tướng tiến lên khuyên.

Ở trong đường sông nhỏ hẹp, chiến thuyền không linh hoạt như bè trúc, nhất là mấy chục chiếc chiến thuyền chen chúc một chỗ, ngược lại sẽ cản trở lẫn nhau.

“Choang choang choang” lọ sành bị ném tới, nứt ra trên thuyền Chu gia, chất lỏng màu đen bắn tung toé.

“Cháy thuyền rồi.”

Khói dầy đặc cuồn cuộn, trên bè trúc bốc lên mấy ngọn lửa, binh sĩ trên bè trúc đã rối rít nhảy xuống nước, dưới sự chỉ huy của Thượng Tề, đẩy bè trúc đụng tới thuyền lớn của Chu gia.

Từng chuỗi hoả tiễn trên trời rơi xuống.

Đốm lửa rơi lên thuyền, lập tức đốt cháy chất lỏng màu đen, khói đen bốc lên cuồn cuộn.

“Rút...” Chu Diễm thấy vậy trợn tròn mắt, không thể không hạ lệnh rút lui.

Chiến thuyền Chu gia hoảng hốt chạy thục mạng, thuyền bị lửa đốt như chiếu sáng cả dòng sông Phú Tương.

“Thượng Tề,” Chu Diễm lớn tiếng kêu, “Ngươi không sợ triều đình trị tội ngươi sao, ta nói cho ngươi biết... Bùi Khởi Đường… là tàn dư của Khánh Vương, các ngươi đều là mưu phản...”

Thượng Tề dưới nước cả kinh.

Mưu phản? Chẳng lẽ Chu Diễm không phải là đang mưu phản sao?

Mưu phản có là gì, ít nhất không thông đồng với địch bán nước.

Thượng Tề cười nhạt: “Ta chỉ biết Chu gia đã làm chó cho Giao Ly rồi, đời này cũng không giữ được lớp da người nữa. Chu Diễm ngươi còn biết ngươi họ gì tên gì, là người ở đâu không?”

Ngực Chu Diễm như bị đánh mạnh một chưởng, ông ta đương nhiên là người Đại Tề, đợi đến khi Ninh Vương lên ngôi, ông ta liền có được công lập quốc. Lúc Chu Diễm đang thất thần, một mũi tên bay tới.

“Quốc Công gia.” Tiếng kinh hô vang lên, Chu Diễm mới cảm thấy cánh tay đau đớn.

Một mũi tên đâm thẳng xuống, sức mạnh to lớn như muốn bẻ gãy xương ông ta, đau đớn gần như khiến Chu Diễm ngất xỉu.

“Hộ tống Quốc Công gia...” Phó tướng lớn tiếng gào lên, cũng không để ý những thứ khác nữa, bảo vệ Chu Diễm chật vật chạy thoát thân.

Tướng sĩ Chu gia trên bờ thấy chiến thuyền Chu gia bốc cháy, đều rối rít tiến lên tiếp ứng.


“Kêu bọn họ quay về,” Mặt Chu Diễm tái nhợt, “Cẩn thận Bùi Khởi Đường tập kích đại trướng.”

Thuyền của Chu gia chen chúc lấp kín đường sông, mọi người thấy ánh lửa nhưng không thể làm gì. Đây căn bản không phải là giao đấu hai quân bình thường, mà là quyết chiến quy mô lớn. Đây thậm chí cũng không phải là tập kích chính phái, nhưng trong nháy mắt, bọn họ lại thua trận.

Chu Diễm toàn thân hỗn loạn được phó tướng kéo lên bờ, nhìn chỗ ánh lửa ngút trời, Chu Diễm giơ tay ra: “Ngăn bọn chúng lại, bọn chúng là muốn đến... Chú Tạo Cục của chúng ta.”

Phó tướng ngẩn người ra: “Không đâu… bọn chúng sao lại biết....” Sao lại biết Chú Tạo Cục của bọn họ ở đâu.

Phó tướng vẫn không hiểu: “Bọn chúng vào Chú Tạo Cục của chúng ta làm gì.”

“Thổ ty,” Chu Diễm lập tức nói, “Bọn chúng muốn khiến thổ ty của Quảng Nam phát sinh biến cố.” Chuyện bọn họ mở Chú Tạo Cục lộ ra trước mặt người khác, như vậy quan thổ ty sẽ biết, những năm này không phải Chu gia giúp bọn họ mà là đang mưu lợi trên người bọn họ.

Nếu như quan thổ ty cũng gia nhập vào dưới trướng Bùi Khởi Đường, như vậy trận chiến này sẽ không dễ đánh nữa.

“Bí mật của Chú Tạo Cục không thể để lộ ra ngoài,” Chu Diễm kinh hãi trong lòng, “Mau... sai người đi…”

Chu Diễm nhìn mặt sông, mấy chục chiếc chiến thuyền truy kích Bùi Khởi Đường đều bị mắc kẹt ở trên sông Phú Tương, người Giao Ly vẫn bình chân như vại.

Lần đầu tiên đối mặt với Bùi Khởi Đường, ông ta đã bại ở đây.

Sợ rằng cũng không có cách nào vãn hồi nữa, tây lộ Quảng Nam có thể sẽ loạn, rất nhiều chuyện đều sẽ thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Chu Diễm chỉ cảm thấy ngực đau đớn, ông ta không ngờ Bùi Khởi Đường sẽ khó đối phó như vậy.

Thù này không báo thề không làm người, Chu Diễm nghiến răng, ông ta phải lập tức chỉnh đốn đội ngũ, nghĩ đủ cách tiêu diệt Bùi Khởi Đường.

Còn về Giao Ly và những quan thổ ty kia, chỉ cần Ninh Vương lên ngôi bọn chúng sẽ cúi đầu nghe theo, không dám lỗ mãng.

Thiên hạ cũng sẽ ổn định.

“Sai người đi đưa tin cho Ninh Vương gia, nói cho ngài ấy biết Quảng Nam sợ rằng có biến, xin ngài ấy sớm động thủ.”

...

Trong doanh trại thổ ty, Tào Gia chờ đợi tin tức.

Vân Nương đặt thức ăn trước mặt Tào Gia: “Mau ăn đi, ăn một bữa bớt một bữa, nói không chừng lát nữa sẽ có người bắt nhốt ngài vào lồng heo, thả chìm xuống biển. Thật là không hiểu được ngài, quan viên địa phương đều bó tay với bọn họ, ngài lại cứ muốn đến bái kiến, lỡ bọn họ không nể mặt Thái hậu nương nương, ngài sẽ làm thế nào?”

Tào Gia cầm bánh bao lên ăn, không nói lời nào.

Vân Nương không khỏi sốt ruột: “Ta đang hỏi ngài đấy.”


Tào Gia cũng không trả lời Vân Nương, thong thả ăn tiếp: “Ăn một bữa bớt một bữa, lỡ bữa sau không có mà ăn, cũng phải làm một con quỷ no.”

Vân Nương tức giận giậm chân, hồi lâu mới ngồi xuống: “Ta nói cho ngài biết, Chu gia ở khu vực này rất có uy tín, ở đây còn cung phụng bài vị trường sinh của người Chu gia.” Cho nên Hồ tiên sinh đến Quảng Nam rồi, trừ những dân lưu lạc không có nhà để về kia, người địa phương không chịu tìm bọn họ đến khám bệnh.

“Vậy thì cứ xem xem.” Tào Gia nói, “Luôn sẽ có một kết quả.”

“Quay lại rồi.”

Ở cửa đột nhiên ồn ào lên, có người chạy vào.

Mùi máu tanh xộc lên, Vân Nương nhíu mày nghênh đón.

Quả nhiên có mấy người máu chảy đầm đìa được mang vào, tất cả mọi người toàn thân ướt đẫm, một bộ nhếch nhác.

“Có ai nhìn thấy không.” Tri phủ Lộ Thành dẫn người nghênh đón.

Người trở về lắc lắc đầu: “Không, Hình Quốc Công chỉ thấy chiến thuyền của Bùi gia, không nhìn thấy chúng ta.”

“Vậy... các ngươi nhìn thấy rồi?” Tri phủ Lộ Thành vội vàng nhìn qua, ông ta muốn biết rốt cuộc bọn họ đã mang về cái gì.

Vân Nương nắm chặt tay, vội vàng nhìn về phía trước, lỡ có sơ xuất gì, Tào Gia sẽ chết ở chỗ này.

Tào Gia ngồi ở chỗ đó, không vội vàng chút nào, vẫn đang ăn cơm như cũ, giống như tất cả đều không liên quan đến ông ta.

Lại có người đi tới, lần này bọn họ khiêng hai cái rương.

Tri phủ Lộ Thành vội vã tiến lên mở rương ra, đó là một tượng phật bằng đồng và rất nhiều đồ vật đúc bằng đồng.

Tri phủ Lộ Thành trợn to hai mắt.

Những thứ này...

Ông ta cầm lên ghé vào chóp mũi, là đồng, những thứ này đều là đồng.

Tào Gia nói: “Tri phủ đại nhân hẳn là biết giá trị của đồng chứ?”

Tri phủ Lộ Thành nhìn thủ hạ: “Làm sao lại có những thứ này, các ngươi có nhìn thấy không…”

Thủ hạ gật gật đầu, trên mặt vẫn hiện lên vẻ khó tin: “Bọn họ nung chảy tiền đồng ra, đúc thành những thứ này.” Bọn họ cũng từng nghe đôi câu vài lời, chỉ là từ trước đến nay không hề coi là thật.

Trái tim Tri phủ Lộ Thành dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Quảng Nam xưa nay thiếu tiền đồng, vì vậy không thể mua đồ từ bên ngoài, chỉ có thể lấy vật đổi vật với người Giao Ly, nhưng triều đình lại nghiêm cấm giao dịch với Giao Ly, chỉ có Chu gia giúp bọn họ che giấu, cho nên bọn họ đều tin tưởng người Chu gia.

Đặc biệt là những quan viên thổ ty bổ nhiệm bọn họ, căn bản không qua lại với quan viên Đại Tề. Những người đó đều coi bọn họ là người không văn minh chưa khai hoá, quanh năm không thông ngôn ngữ, không thông lễ nghi, chướng dịch hoành hành. Những người như bọn họ đều đã bị triều đình Đại Tề lưu đày rồi, những phạm quan kia tới nơi này chính là tầm thường vô vi, cũng có mấy người quan viên qua lại với bọn họ, nhưng tất cả đều chết trong chướng dịch.

Ai ai cũng đều biết Quảng Nam là một nơi xúi quẩy.

Trong mắt Tri phủ Lộ Thành lộ ra vẻ tức giận: “Thái tổ Đại Tề binh bại Lâm An, nếu không phải chúng ta thu nhận và che giấu, bọn họ đã sớm bị người tiền triều giết rồi. Lúc Tiên hoàng triều đình xuất binh đón đánh Giao Ly, Đại Lý, tất cả mọi người chúng ta đều thành quân hộ, nếu không lấy đâu ra Quảng Nam? Những chuyện này các ngươi lại quên rồi, chỉ vì chúng ta không phải người Tề, liền dùng mọi cách phòng bị với chúng ta…”

“Bùi gia…” Tri phủ Lộ Thành cười lạnh một tiếng, “Đã chạy khỏi Quảng Nam, bây giờ lại trở về làm gì? Bây giờ muốn trừng trị Chu Diễm, liền sai ngươi tới thuyết phục chúng ta dốc sức vì triều đình. Lật đổ Chu Diễm rồi, tương lai thu được ích lợi vẫn là những huân quý và hoàng tộc kia, đối với chúng ta có ích lợi gì? Cho dù Chu Diễm lừa dối chúng ta như vậy, triều đình cũng không tốt hơn chút nào. Cho nên, bất luận là Chu Diễm hay là Bùi gia, chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi.”


Tào Gia không kinh ngạc, ăn đến hạt gạo cuối cùng mới ngước mắt lên: “Các ngươi không dòm ngó tới, chờ đến lúc nơi này bị người Giao Ly tiếp quản sao? Hay là đứng nhìn nơi này trở thành lãnh địa của Chu Diễm, các ngươi cứ tiếp tục kiếm sống như vậy? Đến lúc đó Chu Diễm sẽ không bởi vì các ngươi không giúp đỡ Bùi gia, mà đối xử tử tế với các ngươi, ngược lại sẽ căm hận các ngươi không thuyết phục tất cả quan thổ ty xuất binh tương trợ.”

“Trừ phi bây giờ các ngươi mang châu báu và vợ con chuẩn bị chạy trốn, có điều đến đất Tề hay là Giao Ly, ngươi đã tưởng tượng được chưa?”

Sắc mặt Tri phủ Lộ Thành trở nên xanh mét.

Tào Gia nói: “Các ngươi sau khi đi theo Thái tổ, ở tây lộ Quảng Nam an thân sinh sôi tộc nhân. Lúc Tiên hoàng chặn đánh Giao Ly và Đại Lý các ngươi xuất binh là bởi vì chúng ta phúc họa liền kề,” Nói rồi sửa sang lại quan phục trên người nhìn bầu trời không xa, “Tại sao các ngươi lại đi theo Thái tổ và Tiên hoàng? Bởi vì lúc đó Đại Tề có thể mang cho người ta hy vọng, Đại Tề chúng ta phồn vinh, từ trước đến nay không sợ kẻ thù bên ngoài, các ngươi mới không tiếc đặt tính mạng của tất cả người trong tộc lên. Bây giờ đã không phải là lúc Tiên hoàng còn sống, ngay cả đại tướng phòng thủ biên cương như Chu Diễm, lại cũng tiếp nhận phong thưởng của Giao Ly làm Hình Quốc Công. Nước nhỏ như Giao Ly, trước đây chẳng qua chỉ là thuộc địa của Đại Tề ta, bây giờ ngược lại dám lỗ mãng trên đất Đại Tề. Đại Tề như vậy quả thực là không đáng để người trong tộc ngươi liều mạng lần nữa.”

“Nhưng nếu như không phải triều đình đó thì sao?” Tào Gia cười nhìn Tri phủ Lộ Thành, “Ngươi thật sự biết bây giờ là lúc nào sao? Trước khi Thái tổ khởi binh, chẳng qua chỉ là quan canh cổng, Tiên hoàng trước khi kế thừa hoàng vị, cũng chỉ là một Vương gia vô danh.”

“To gan,” Tri phủ Lộ Thành lớn tiếng quát, “Ngươi là muốn thuyết phục ta làm phản cùng các ngươi sao?”

Tào Gia ưỡn cao sống lưng, dường như đã đứng lên, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo: “Vậy thì đã sao, không giấu ngươi, trước khi đến ta thậm chí vẫn không biết là ta đi theo người nào, nhưng ta vẫn vui vẻ mà đi, nếu như có thể mở mắt ra, ngươi tự nhiên sẽ thấy một thế giới khác.”

Trong mắt tri phủ Lộ Thành tràn đầy tia máu đỏ, cúi đầu nhìn Tào Gia: “Có đáng không? Triều đình Đại Tề đã giết cả tộc Tào thị của ngươi, bây giờ còn lợi dụng cảnh ngộ bi thảm của ngươi, để ngươi tới khuyên những người chúng ta.”

Tào Gia nói: “Tào Gia ta mặc dù không còn chân nữa, nhưng dám đi ở trên đường, ai khiến ta kính phục ta sẽ theo người đó, không cần lo trước sợ sau.”

Tào Gia vừa dứt lời, giọng Hồ Trọng Cốt truyền tới: “Người đâu? Thương binh ở đâu?”

Hồ Trọng Cốt dẫn mấy người đi tới, thấy có người định khiêng người đi, lập tức tiến lên kéo tấm ván lại: “Chuyện gì thế này?”

“Chết… chết rồi…” Người khiêng thương binh, chỉ biết nói hai chữ.

Chết rồi.

Hồ Trọng Cốt trợn mắt: “Trước khi ta chưa nói chết rồi, không ai được nói hai chữ này, nghe thấy chưa hả?”

“Đặt xuống.” Hồ Trọng Cốt lại kêu lên một tiếng.

Người khiêng thương binh không tự chủ được đặt tấm ván xuống đất.

Hòm thuốc được mở ra, dụng cụ bên trong phát sáng dưới ánh mặt trời, vải màu trắng lập tức bị máu nhuộm đỏ. Cảnh tượng trước mắt dường như càng trở nên đáng sợ, nhưng lại cho người ta có một tia hy vọng khó hiểu.

Những người này từ sau khi tới Quảng Nam liền tìm kiếm thảo dược khắp nơi, nghe nói có chướng dịch thì sẽ bắt mạch cho người khác, có được kết quả thì tất cả mọi người sẽ không đếm xỉa gì tới bọn họ nữa.

Nhưng bọn họ vẫn ở lại chỗ này.

Tri phủ Lộ Thành mù mờ nói: “Ngươi nói cho ta biết, cái gì mới là đúng?”

Tào Gia nói: “Bây giờ ngươi muốn làm gì nhất?”

Tri phủ Lộ Thành nói: “Giống như Tiên hoàng chặn đánh người Giao Ly, quản lý Quảng Nam…”

Tào Gia tiếp lời Tri phủ Lộ Thành nói tiếp: “Quảng Nam có kênh linh, nếu như có thể cải tạo kênh linh, Quảng Nam cũng không thiếu nguồn nước. Nước nhiều, đất dầy, nông dân có thể canh tác.”

Tri phủ Lộ Thành kinh ngạc nhìn Tào Gia: “Ngươi đều biết…”

Ánh mắt Tào Gia xa xăm: “Ta không hiểu, cũng không giỏi chuyện ruộng nương, lời này cũng không phải là ta nói. Đây là một người khác nói cho ta biết,” Nói rồi dừng một chút, “Cho nên, ai để ngươi làm những chuyện này, ngươi hãy đi theo người đó đi, giống như năm đó người trong tộc của ngươi đi theo Thái tổ và Tiên hoàng, chỉ đơn giản như vậy thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận