Dạo Bước Phồn Hoa

Thủy quân Giao Ly đến Phúc Kiến, nghênh chiến thuỷ quân Đại Tề, phòng vệ trên sông Phú Tương lỏng lẻo hơn mọi khi nhiều.

Đột nhiên xuất hiện thuyền bè của Đại Tề, Giao Ly lập tức loạn.

“Quân địch đến rồi.” Tiếng kèn lệnh vang lên.

Mấy chục chiếc thuyền lần lượt xuống sông, chiến thuyền Đại Tề không đáng sợ, đáng sợ là tại sao những thuyền này lại xuất hiện ở đây. Thủy quân Đại Tề đều bị vây hãm ở Phúc Kiến, tại sao lại có thể vòng đến sông Phú Tương.

“Giục Chu Diễm phát binh,” Tướng quân Giao Ly Nguyên Lợi nhìn tình hình trên sông phân phó, “Kêu bọn họ khẩn cấp tới cứu viện.”

Phó tướng ngẩn người ra: “Vì sao… chẳng qua là mấy chiếc thuyền, mạt tướng dẫn mười chiếc chiến thuyền nghênh chiến, không tới hai giờ nhất định sẽ thắng lợi mà về.”

Mấy chiếc chiến thuyền cho dù có lợi hại hơn nữa thì có thể như thế nào? Có thể một đường xuống phía nam công thành chiếm đất sao? Đại Tề từ trước đến nay chưa từng có hành động như vậy.

“Ngươi nói xem tại sao mấy chiếc thuyền này lại xuất hiện ở đây?” Nguyên Lợi nhìn về phía mặt sông, “Bọn chúng là đang tự tìm đường chết sao?”

Phó tướng lắc lắc đầu, ai sẽ đi tìm đường chết, cho nên hắn cũng không rõ ý đồ của những người này.

Nguyên Lợi nói: “Lỡ quân Tề nhân lúc chiến thuyền của chúng ta đi về phía Phúc Kiến, phái mấy chiếc chiến thuyền tới dẫn dụ chúng ta xuất chiến… lại tìm đúng thời cơ qua sông tập kích… Vậy thì chúng ta sẽ bị vây chặt, Quảng Nguyên Châu lại ít quân đội đóng giữ. Nếu như mất thành trì, phải ăn nói thế nào với Hoàng thượng đây.”

Bọn họ lần này vốn là muốn chiếm đất Tề, nếu như bị người Tề phản công…

Phó tướng nhìn bờ bên kia, trên bờ là Hình Quốc Công: “Hình Quốc Công những năm này luôn một lòng trung thành với Hoàng thượng, mỗi năm đều nộp thuế ngân lên. Rõ ràng tây lộ Quảng Nam đã sớm thuộc về nước chúng ta, trong lòng hắn hẳn cũng biết, cho dù nương nhờ vào Đại Tề, cũng sẽ không có kết quả gì tốt.”


“Không phải là người trong tộc ta chắc chắn có tâm tư khác, cho dù Hoàng thượng đã phong hắn làm Hình Quốc Công, hắn cũng không phải là một lòng với chúng ta, cho dù tín hàm lần này là giả, làm sao ngươi biết được đây không phải là mưu kế của Hình Quốc Công,” Nguyên Lợi nheo mắt lại, “Lỡ như chúng ta mắc lừa, thua một nước cờ, đợi đến khi thuỷ quân tới cứu viện thì tất cả đều đã muộn. Phòng thủ cứ điểm biên cương vốn là trách nhiệm của Chu Diễm, nói với Chu Diễm, Hoàng thượng có lệnh, kêu Hình Quốc Công khẩn cấp xuất binh.”

...

Chu Diễm giận đến phát run: “Cái lão thất phu Nguyên Lợi đó, rõ ràng trong tay có chiến thuyền, xử lý mấy cái thuyền chẳng qua là một cái nhấc tay.”

Người Giao Ly lại mắc bẫy Bùi Khởi Đường như thế.

Bùi Khởi Đường!

Thù này không báo ông ta phải đặt chân ở Giao Ly thế nào.

“Đi,” Chu Diễm nói, “Theo ta cùng bắt những kẻ đó lại, nếu như Bùi Khởi Đường ở trong đó, thì lấy hắn ra tế cờ.”

Chu Diễm leo lên chiến thuyền, lập tức sai người đánh trống, thuyền lại gần chiến thuyền của Đại Tề

Thuyền hai bên càng lúc càng gần.

Phó tướng bên cạnh Chu Diễm hô to một tiếng: “Bắn tên.”

Vô số mũi tên bắn tới thuyền của Đại Tề, thuyền kia không dám nghênh chiến, quay đầu muốn chạy trốn.


“Đuổi.” Phó tướng hạ lệnh

Đội thuyền của Chu Diễm ra sức đuổi theo.

Quân đội Giao Ly đứng đối diện cách đó không xa, không có nửa điểm muốn giúp bao vây. Chu Diễm nhíu mày, vốn dĩ hai bên đánh gọng kìm tuyệt đối không có sơ hở, bây giờ Giao Ly lại không chịu xuất chiến. Ông ta dẫn Giao Ly đến Phúc Kiến, nhưng Giao Ly lại sợ ông ta làm mất một cái sông Phú Tương bình thường sao?

“Quốc Công gia,” Phó tướng thấp giọng nói, “Còn đi về trước nữa chính là nơi hiểm yếu, giữa hai bên núi có thể mai phục, liệu có phải Bùi gia muốn dẫn dụ chúng ta về phía trước không… Chúng ta không thể đuổi theo nữa, tránh để trúng kế.”

Chu Diễm ngẩng đầu lên nhìn qua.

“Chu Tiểu Ngũ,” Một giọng nói véo von truyền tới, “Hình Quốc Công của Giao Ly, lại ăn bổng lộc của Đại Tề ta, loạn thần tặc tử mức này, còn dám lấy chữ Tề viết tên huý cho mình.”

Một mũi tên phá không bắn về phía lá cờ trên thuyền của Chu Diễm, sức mạnh to lớn khiến cho chữ “Chu” lớn như thế lập tức gãy từ giữa, nhưng không có ai nhìn thấy mũi tên này từ đâu tới.

Cờ gãy, giống như cắt đứt sống lưng của quân đội Chu gia, sắc mặt Chu Diễm trở nên xanh mét.

“Có mai phục, trên núi có mai phục, Quốc Công gia chúng ta bỏ đi.” Phó tướng kêu lên.

Vừa dứt lời, một tràng cười liền truyền tới.

Chu Diễm ngẩng đầu lên, trên thuyền lớn Bùi gia cách đó không xa, tất cả mọi người đều cầm trống nhạc lên thổi.


Tiếng trống nhạc kinh hãi đến chim chóc trong núi.

Trên thuyền Bùi gia có một người đi ra, hắn mặc áo khoác dài màu đỏ đứng ở đầu thuyền, trên người diễm lệ vô cùng chói mắt, nhìn mấy chục chiếc chiến thuyền của Chu gia ở trước mắt, khẽ mỉm cười, ngữ khí dửng dưng: “Ta gọi ngươi là Chu Tướng quân, hay là Hình Quốc Công, hay là Chu Tiểu Ngũ.”

Nước sông cuộn trào mãnh liệt, quân Chu gia dựng trăm nghìn mũi tên lên, Bùi Khởi Đường vẫn mỉm cười đứng ở nới đó, ánh mắt hắn sâu thẳm, lộ ra sự lạnh lùng, uy nghiêm. Hồng bào trên người giống như là dùng máu nhuộm thành, khiến cho người ta lạnh run người.

Toàn bộ quân Chu gia giống như đều ngẩn ra tại chỗ.

Trên mặt Bùi Khởi Đường là vẻ khinh thường: “Nếu như ngươi búi tóc làm đàn bà, cúi đầu khuất phục ta sẽ tha cho ngươi, sao hả?”

Chu Diễm chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng, một luồng nhiệt lập tức tung toé ra bốn phía, tức giận dường như dội từ trong mắt ra.

Búi tóc làm đàn bà, cúi đầu khuất phục.

“Không biết xấu hổ.” Chu Diễm hét lớn một tiếng.

Nhưng mà giọng nói của ông ta lại bị tiếng nhạc vui trên chiến thuyền của Bùi gia che lấp.

Trên cổ Chu Diễm nổi đầy gân xanh, gương mặt đã trở nên tím bầm: “Giết hắn.” Ông ta mười sáu tuổi vào doanh trại, nhiều năm như vậy không ai dám làm nhục ông ta như thế, cho dù là Ninh Vương, hay là Hoàng đế Giao Ly cũng không dám.

Bây giờ một Bùi Khởi Đường nho nhỏ lại dám như vậy.

“Giết hắn.” Ông ta phải băm nát thịt Bùi Khởi Đường ra để giải mối hận trong lòng, ông ta phải treo đầu Bùi Khởi Đường thật cao trên cột cờ.

“Tiến lên.” Chu Diễm lại gầm lên giận dữ, cho dù Bùi Khởi Đường có mai phục thì có thể thế nào, bọn họ có mấy ngàn binh mã, nơi Bùi Khởi Đường chiếm được binh chẳng qua có hơn trăm người mà thôi.

Thuyền lớn của Chu gia cuối cùng lại chạy băng băng về phía trước, hàng ngàn mũi tên bắn lên chiến thuyền của Bùi gia, mặc cho thuyền của Bùi gia lui nhanh thế nào, vẫn có người trúng tên rơi xuống nước, Bùi Khởi Đường vẫn đứng ở đầu thuyền.


Dũng khí lắm. Chu Diễm không khỏi khen ngợi trong lòng, cho dù là tổ tiên Bùi gia cũng không có sự can đảm như vậy, chẳng trách Ninh Vương lại khẳng định Bùi Khởi Đường căn bản là con của Khánh Vương.

Khởi Đường, Tề Đường, cho dù hắn là con rồng cháu phượng, cũng sẽ chết ở dưới đao của ông ta.

“Tiến lên...”

Chu Diễm rút đao bên cạnh ra.

Chiến thuyền của Bùi gia cách đó không xa đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều cất nhạc khí trong tay.

Trong phút chốc xung quanh liền yên tĩnh, tướng sĩ Chu gia nhìn xung quanh, môi phó tướng khẽ động, trong lòng có loại dự cảm xấu, trúng kế rồi, bọn họ nhất định là trúng kế rồi.

Bùi gia thiết lập mai phục ngay ở đây.

“Quốc Công gia…” Phó tướng vừa mới kêu lên một tiếng.

Âm thanh xé gió vang lên, hơn trăm mũi tên bắn ra, tướng sĩ Chu gia rối rít giơ khiên lên ngăn cản, mũi tên kia lại mạnh mẽ vô cùng, không chờ bọn họ nghỉ xả hơi mũi tên nữa lại gào rít mà tới.

Chu Diễm nhớ tới một thứ: Thần Tí Cung.

Thần Tí Cung mang về từ Tây Hạ nghe nói có uy thế mạnh mẽ, Ninh Vương sai người mang bản vẽ cho ông ta, nhưng ông ta lại không thể làm ra Thần Tí Cung.

Không phải nói Đại Tề còn chưa có quân đội sử dụng Thần Tí Cung sao?

Tại sao Thần Tí Cung lại xuất hiện ở đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận