Từ Tùng Nguyên đọc sách một lúc rồi buông xuống, trong lòng giống như có một đàn kiến đang bò, vô cùng khó chịu.
“Lão gia làm sao thế?” Hàng thị bưng một ly trà đưa qua.
Từ Tùng Nguyên nhấp một ngụm trà nói: “Lang Hoa cũng rời kinh rồi.”
Hàng thị gật gật đầu, ai có thể ngờ trong nháy mắt con gái cũng đã rời kinh thành rồi.
Từ Tùng Nguyên không nhịn được oán trách: “Tiểu tử thối kia còn chưa đưa tin về.”
“Có lẽ là đường không thông,” Hàng thị nói, “Ngay cả Bùi gia cũng chưa nhận được tin tức.”
Cứ đợi như vậy biết đến bao giờ.
“Lão gia là sợ Quảng Nam có biến cố gì, hay là nhận được tin tức gì rồi.” Hàng thị rất sợ Từ Tùng Nguyên có chuyện gì giấu bà, trái tim bà không nén nổi mà treo lên.
Ánh mắt Từ Tùng Nguyên trầm xuống, “Ta chỉ cảm thấy chuyến này của bọn chúng không dễ dàng, triều đình mặc dù đã phái viện quân, nhưng không biết lúc nào mới có thể đến Quảng Nam.”
Nói cho cùng vẫn là lo lắng, Cố Thế Hoành cùng đi với Lang Hoa, trong lòng ông vừa lo lắng vừa hâm mộ.
Từ Tùng Nguyên suy nghĩ một chút: “Cố Thế Hoành mang đi không ít người, nhân thủ bên Cố gia có lẽ cũng không nhiều, bây giờ tình thế không tốt, nàng thường xuyên đến Cố gia xem xem, có gì cần chúng ta giúp đỡ thì tận tâm tận lực mà làm, ta ở trong triều đình cũng nghe ngóng tin tức.”
Hàng thị gật gật đầu: “Thiếp biết rồi.” Mặc dù bà biết nhất định sẽ khiến lão phu nhân không vui, nhưng bây giờ cũng không để ý nhiều được nữa, chuyện của Cố gia chính là chuyện của bọn họ, nhất định phải làm tốt mới được.
“Lang Hoa cũng không dễ dàng gì gả cho Bùi Khởi Đường,” Từ Tùng Nguyên than thở, “Thật ra thì gả cho quan văn tốt hơn võ tướng nhiều, đỡ phải nóng ruột nóng gan, đến khi Khải Chi trở về, vẫn là đốc thúc nó chăm chỉ đọc sách, tương lai...”
Hàng thị oán trách nhìn Từ Tùng Nguyên: “Cứ như quan đồ của lão gia đời này thuận lợi lắm ấy.”
Từ Tùng Nguyên đỏ mặt.
Hàng thị nói: “Đều là đứa trẻ, Cố gia dạy Lang Hoa thế nào, chúng ta cũng nên học chút, Khải Chi... cứ theo ý nó đi, chỉ là mong nó có thể bình an trở lại.”
Đây chính là tâm tư của người làm mẹ.
...
Từ Khải Chi vào giờ phút này đã sắp nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng ra ngoài, trước khi lên thuyền sinh khí dồi dào, sau khi lên thuyền hỗn loạn mê man, thật là sống không bằng chết.
Thuyền lớn của Giao Ly bắn từng quả cầu lửa qua đây, khiến bọn họ người ngã ngựa đổ.
Có điều còn tốt, bọn họ giương buồm lên, cầm lái liều mạng ẩn núp trong biển khơi, mỗi lần đi ra ngoài đều có thể sống trở về.
“Sớm biết vậy đã để tiểu tử ngươi ở lại Quảng Nam rồi.” Cố Bỉnh Chi mặt đầy ghét bỏ.
Tên đa mưu túc trí Từ Khải Chi này bây giờ lại thành một cây cải trắng nát, ném đi cảm thấy đáng tiếc, chỉ có thể mỗi lần nhấc hắn bỏ vào trong nước súc súc, còn có thể dùng tạm.
Từ Khải Chi mệt mỏi ngâm trong thùng gỗ, huynh đệ Cố gia nhai lương khô làm bằng ngô, hai người bị phơi đen thui, hai hàng răng trắng nhìn vô cùng rõ ràng, dáng vẻ như ma đói, từng miếng từng miếng nuốt thức ăn xuống.
Từ Khải Chi không nhịn được muốn cười, nhưng rất nhanh hắn lại cau mày, “Tỷ tỷ lâu rồi không có thư đến, cũng không biết kinh thành bây giờ như thế nào rồi, tỷ phu cũng không có tin tức, Chu Diễm binh hùng tướng mạnh...”
Huynh đệ Cố gia cũng lo lắng theo.
“U u u.” Tiếng kèn lệnh vang lên.
Từ Khải Chi lập tức từ bò từ trong thùng gỗ ra ngoài, huynh đệ Cố gia cũng nhét lương khô vào trong ngực.
“Đi đi đi, đi thôi.”
Phùng sư thúc ở bên ngoài chỉ huy: “Người lên thuyền cuối cùng ở lại bờ chờ tiếp ứng.”
Tất cả mọi người đều chen về phía trước, sợ trở thành người cuối cùng.
Đề đốc Thượng Tề của thuỷ quân Phúc Kiến còn chưa tháo áo giáp trên người xuống đứng ở trên bờ nhìn những người chen lấn lên thuyền này.
Trong đó còn có ba đứa trẻ nhìn vẫn chưa tới mười lăm tuổi.
Lại tiếp tục nhìn tướng sĩ sau lưng ông ta, đứng thật chỉnh tề, nhưng còn không có tinh thần như những người này. Để cho những người này đi nghênh chiến, thuỷ quân Đại Tề lại đứng ở bên bờ mà xem.
“Tướng quân của chúng ta đã nói với ngươi rồi, trong bảy ngày thuyền của chúng ta không bị Giao Ly đánh chìm, ngươi phải cho chúng ta năm mươi chiếc chiến thuyền, bao gồm cả tướng sĩ trên thuyền,” Phùng sư thúc nói rồi nâng cao âm điệu, “Có điều Thượng đại nhân là muốn chúng ta thắng, hay là muốn chúng ta thua.”
Thượng đại nhân mà không phải là Thượng Tướng quân.
Bởi vì ở trong lòng những người này, ông ta chính là một “đại nhân” một lòng làm quan, không xứng là một võ tướng.
Đôi mắt Thượng Tề đã bị gió biển thổi đến đỏ ửng, ông ta nên vì lời này mà tức giận, nhưng ông ta không tức giận nổi.
Ông ta không quan tâm những lời này, càng không quan tâm đánh cuộc năm mươi chiếc chiến thuyền, ông ta quan tâm là những người này làm sao dám ra biển nghênh chiến hết lần này đến lần khác.
“Tại sao?” Thượng Tề hỏi.
“Bởi vì các ngươi chỉ phòng thủ ở đây không cho người Giao Ly lên bờ,” Phùng sư thúc nói, “Nhưng chúng ta dám nghênh chiến”
Thượng Tề nắm thanh kiếm trong tay, từ lần trước sau khi thua trận, triều đình đã có chế độ pháp lệnh, không cho phép bọn họ tự tiện nghênh chiến, chỉ sai bọn họ canh phòng nghiêm ngặt. Bởi vì triều đình quy tội nguyên nhân thuỷ quân Phúc Kiến thua trận nhiều năm trước là do bọn họ khinh địch.
Thủy quân Giao Ly lợi hại, tử sĩ người Oa của bọn chúng cũng khiến cho người ta kinh hoàng khiếp sợ. Bọn chúng dám tuỳ tiện làm bậy như vậy là bởi vì bọn chúng biết, thủy quân Đại Tề không có mệnh lệnh của Hoàng đế, chỉ có thể thủ không thể công. Những năm này thuỷ quân Phúc Kiến huấn luyện chính là chiến thuật phòng thủ, cũng chính vì thế Bùi Tư Thông mới về hưu, sau khi ông ta tiếp quản thuỷ quân, dựa theo yêu cầu của triều đình mà luyện quân, trong lòng luôn có một cỗ uất ức khó mà phát ra.
Ông ta biết triều đình không phải là không chịu tấn công, mà là phải chờ đến thời cơ tấn công.
Hoàng đế không tin Đề đốc thuỷ quân Phúc Kiến ông ta đây, chỉ tin tưởng phán đoán của mình, nắm tất cả binh quyền trong lòng bàn tay, chỉ huy bố binh bọn họ từ kinh thành nghìn dặm xa xôi.
Hoàng đế sợ cho bọn họ quyền hành rồi, bọn họ sẽ nương nhờ Thái hậu, quay lưng với triều đình, làm ra chuyện mưu phản.
Nhưng nên phản vẫn sẽ phản.
Chu Diễm phản rồi, giết chết những mệnh quan triều đình không nghe thống lĩnh, chiếm toàn bộ tây lộ Quảng Nam, người Chu gia làm mưa làm gió, mà những người trung thành với triều đình như bọn họ, lại chỉ có thể đứng ở chỗ này, không dám làm gì cả.
“Đi rồi.”
Thuyền lớn nhổ neo, một đường chạy băng băng về phía thuyền Giao Ly.
Thượng Tề trơ mắt nhìn thuyền kia đụng thẳng tới chỗ người Giao Ly, ánh mắt tướng sĩ bên bờ nhìn chằm chằm mấy chiếc thuyền kia.
Cầu lửa của Giao Ly lại lần nữa gào thét mà tới, trên biển khơi một mảnh náo nhiệt, bọt sóng cuồn cuộn đánh thẳng vào thân thuyền, dường như muốn chôn giấu tiếng la hét vang trời kia, nhưng không sao che giấu được bóng người chiến đấu hăng hái trên boong thuyền.
Sảng khoái biết bao.
Cho dù chết cũng đáng giá.
Vốn nên như vậy.
Thượng Tề kêu lên: “Hai mươi chiếc thuyền tiên phong nhổ neo.”
Phó tướng kinh ngạc nhìn Thượng Tề: “Đại nhân... văn thư của triều đình còn chưa tới, binh phù của Hoàng thượng... còn chưa có...”
“Nhổ neo.” Thượng Tề lại kêu lên một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên, một tay kéo kèn phát lệnh sĩ binh, đưa lên miệng thổi.
Từ Khải Chi chỉ thuyền từ bên bờ đang chạy qua đây: “Bọn họ tới rồi, bọn họ tới rồi.”
Phùng sư thúc lau sạch nước biển trên mặt “ha ha” cười lên.
“Tại sao chứ?” Cố Chiêm Lâm không nhịn được hỏi, “Người nói những lời đó là có ý gì, tại sao chúng ta dám chiến, mà bọn họ lại không dám.”
“Bởi vì chúng ta biết vì ai mà chiến,” Trên mặt Phùng sư thúc hiện lên nụ cười, “Chỉ cần đánh bại bọn chúng, nơi này cuối cùng là của chúng ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...