Dạo Bước Phồn Hoa

Trên mặt Tiêu Tu Dung hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Hoàng thượng giá lâm.” Tiếng nội thị truyền tới.

Tiêu Tu Dung cho người đỡ đứng lên đi tiếp giá.

“Đừng đứng dậy, mau đi nghỉ đi.” Hoàng đế tiến vào, vội vàng nói.

Không đợi Tiêu Tu Dung hành lễ, Hoàng đế đã kéo cánh tay nàng ta, đỡ nàng ta ngồi xuống giường mềm: “Trẫm nghe ngự y nói cơ thể nàng khó chịu, vội vàng tới xem xem.”

Tiêu Tu Dung lắc lắc đầu: “Hoàng thượng không cần lo cho thần thiếp như vậy, tương lai thần thiếp không còn nữa, Hoàng thượng phải làm thế nào? Tuyệt đối đừng đau lòng vì thần thiếp.”

Nghe nói như vậy, Hoàng đế dựng tóc gáy lên: “Sao lại không còn nữa.”

“Mỗi người đều có ngày đó,” Trên mặt Tiêu Tu Dung rất bình thản, giống như đã không để ý đến tất cả mọi thứ, “Thần thiếp có thể đến được ngày hôm nay đã rất tốt rồi.”

Hoàng đế nắm chặt tay Tiêu Tu Dung: “Trẫm kêu nàng phải sống tốt, tương lai nàng còn phải nhìn Trẫm mở rộng bờ cõi.”

Trên mặt Tiêu Tu Dung lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng thượng đã quyết định rồi?”

Ánh mắt Hoàng đế hừng hực: “Trẫm cảm thấy nàng nói đúng, còn buông thả cho Giao Ly như vậy, tương lai Đại Lý, Hồi Cốt cũng sẽ rối rít noi theo. Lần này Đại Tề nhất định phải đánh thắng trận,” Nói tới đây vẻ mặt vô cùng kích động, “Nếu như Đào Dị không được, Trẫm sẽ ngự giá thân chinh, nhất định phải dạy dỗ những tên Giao Ly kia.”

“Hoàng thượng nhất định sẽ đánh thắng trận,” Tiêu Tu Dung kéo ra một nụ cười, “Thần thiếp đã sớm biết, chỉ là không biết tại sao Hoàng thượng không sai Vinh Quốc Công đến Quảng Nam, kỵ binh của Vinh Quốc Công nhất định có thể thắng binh mã của Chu Diễm.”


Mặt Hoàng đế đầy vẻ đắc ý: “Trẫm đã sai Hàn Chương đi Hải Châu, tránh cho thuyền lớn của Giao Ly xâm phạm, quân đội của Hàn Chương đều có thể dùng làm tử sĩ, nếu như có chuyện bất ngờ, hắn nhất định có thể ngăn cản người Giao Ly cho chúng ta.”

Hoá ra Hàn Chương đã rời kinh rồi.

“Trẫm cùng nàng nghỉ một lát.” Thấy vẻ mặt Tiêu Tu Dung mệt mỏi, Hoàng đế không khỏi đau lòng.

Cung nhân lập tức tiến lên hầu hạ.

Trong cơn mơ màng Hoàng đế nghe được một tiếng rên rỉ, ngay sau đó mở mắt, cách đó không xa Tiêu Tu Dung không ngừng lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

“Tu Dung, Tu Dung.” Hoàng đế vội vàng kêu lên.

Tiêu Tu Dung hồi lâu mới tỉnh lại, lập tức rúc vào ngực Hoàng đế, hoảng sợ nhìn bốn phía: “Thần thiếp nhìn thấy rồi... thần thiếp nhìn thấy rồi...”

Hoàng đế vội vàng hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”

Tiêu Tu Dung siết chặt tay Hoàng đế: “Thần thiếp nhìn thấy Ninh Vương... Ninh Vương... Ninh Vương cả người toàn là lửa, hắn muốn hại Hoàng thượng, muốn hại thần thiếp.”

Ninh Vương?

Hoàng đế nhíu mày: “Ninh Vương đã bị giam lại rồi, hắn sẽ không có ở đây.”

Nước mắt Tiêu Tu Dung không khống chế được chảy xuống: “Hoàng thượng, thần thiếp sợ, nếu không phải Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ chết ở chỗ này, Ninh Vương nhất định sẽ giết thần thiếp.”

Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu Tu Dung đang định nói mấy lời vỗ về, Thường An Khang lảo đảo đi vào: “Hoàng thượng, Ninh Vương... cung điện nhốt Ninh Vương cháy rồi.”

Hoàng đế không khỏi ngẩn người.

Hồi lâu Tiêu Tu Dung mới hoàn hồn lại, siết lấy Hoàng đế càng chặt hơn: “Hoàng thượng, thần thiếp mơ thấy đều là thật, là Ninh Vương... Ninh Vương chết rồi... hắn vừa mới... vừa mới...”

“Ninh Vương thế nào rồi?” Hoàng đế bất chấp Tiêu Tu Dung trong lòng, lập tức hỏi.

Thường An Khang lắc lắc đầu: “Thế lửa rất lớn, đã điều động không ít cung nhân đi dập lửa. Nghe thị vệ canh cửa nói, lúc lửa cháy hắn đi vào trong phòng nhìn thấy một bóng người, nhìn giống như Ninh Vương. Hắn muốn tiến lên nghĩ cách cứu viện, nhưng lửa quá lớn, trên người Ninh Vương đã bị bén lửa rồi...”

Thời Cao tông Điện Cát An từng bị cháy, ngay cả cung nhân dập lửa cũng chết năm người, nếu như Ninh Vương thật sự ở trong đại điện, đến khi dập được lửa rồi đem ra, cũng đã sớm cháy đến hoàn toàn thay đổi.

“Hoàng thượng, người bây giờ có phải đã tin thần thiếp rồi không, đó... chính là Ninh Vương, Ninh Vương đã chết rồi, thần thiếp nhìn thấy là... là hắn” Tiêu Tu Dung nói tới đây thở gấp một trận, cả người giống như sắp ngất đi.

Hoàng đế không khỏi nôn nóng, lập tức phân phó hạ nhân: “Mau... mau truyền ngự y...”


Tiêu Tu Dung yên lặng nằm ở trên giường, nước mắt đọng trên lông mi, nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu, Hoàng đế nhìn rồi chỉ muốn ôm nàng ta vào trong ngực mà che chở.

“Hắn còn sống Trẫm không sợ hắn, hắn chết rồi Trẫm càng không để hắn vào mắt. Trẫm là chân long thiên tử, cho dù là tà ma cũng phải tránh xa Trẫm. Trẫm lập tức sẽ sai thiên sư đến làm phép, đuổi sạch những thứ tà ma kia đi.”

Tiêu Tu Dung gật gật đầu: “Thần thiếp không sợ chết, thần thiếp chỉ là sợ sẽ không còn được nhìn thấy Hoàng thượng.”

Đến khi Tiêu Tu Dung ổn định tâm tư, Hoàng đế mới đi ra khỏi nội điện phân phó Thường An Khang: “Lập tức đi theo dõi, rốt cuộc có phải là Ninh Vương hay không phải làm cho rõ ràng, không thể có nửa điểm sai lầm. Tối nay trong cung xảy ra chuyện, sai cấm vệ phong tỏa cửa cung, một con ruồi cũng không cho phép bay ra ngoài.”

Thường An Khang đáp một tiếng, lập tức lui xuống.

Hỏa hoạn từ hoàng hôn đến đêm khuya, lửa cuối cùng cũng dập tắt được, từ trong phòng mang ra một cỗ thi thể cháy khét, dưới nhiệt độ cao, thi thể kia phần lớn đã bị cháy rụi, không nhận ra được bộ dạng ban đầu của hắn.

Thường An Khang bẩm báo: “Tám phần chính là Ninh Vương, Hoàng Thành Ti qua xem, xác định là nam tử, tuổi tác phù hợp với Ninh Vương.

Ninh Vương chết thật rồi.

Hoàng đế đột nhiên cảm thấy rất đáng tiếc, hắn chỉ còn lại duy nhất một huynh đệ, hắn muốn giữ Ninh Vương thêm mấy năm, để cho Ninh Vương nếm thử nỗi khổ của thế gian.

Nhưng không ngờ Ninh Vương chưa chịu dày vò như vậy, lại đã bị thiêu chết rồi.

Hoàng đế hỏi: “Bên Từ Ninh Cung nói thế nào?”

Thường An Khang nói: “Thái hậu nương nương sai người tới hỏi, cũng không có động tĩnh gì nữa.”

Người đã chết rồi, Thái hậu còn có thể làm gì.

Hoàng đế cong môi lên, cuối cùng tất cả mấy huynh đệ của hắn đều đi trước hắn một bước.


“Hoàng thượng, Ninh Vương thật sự đã chết rồi sao?” Tiêu Tu Dung chống cơ thể yếu ớt lên, không tự chủ được ôm lấy vai mình, cắn môi nói, “Xin Hoàng thượng ưng thuận, cho thần thiếp đến hành cung ở ít ngày.”

Trong cung có hỏa hoạn chết người, cho nên Tiêu Tu Dung mới sợ hãi.

Hoàng đế ôm Tiêu Tu Dung vào trong lòng: “Trẫm qua đó ở với nàng mấy ngày, đợi chúng ta trở lại cung điện kia đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nàng sẽ không sợ nữa.”

Vẻ mặt Tiêu Tu Dung biến đổi: “Như vậy sao được, Thái hậu nương nương sẽ...”

“Không sợ bà ấy,” Hoàng đế nhàn nhạt nói, “Từ nay về sau, cũng không cần sợ Thái hậu nữa.”

Trong tay Thái hậu đã không còn con cờ nào cả, bàn cờ này của hắn và Thái hậu đã đánh xong rồi.

...

Một chiếc xe ngựa chạy trên đại lộ, rất nhanh toàn bộ hoàng cung liền bị bỏ lại sau lưng, người trong xe ngựa cởi áo khoác trên người xuống ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Ninh Vương, tỏa sáng lấp lánh.

Bên ngoài xe ngựa truyền tới giọng nói: “Chuyện Đại Kim chúng ta hứa với ngài đã làm xong rồi, chúc ngài sớm đăng đại bảo.”

Thái tử về nước khiến cho Hoàng đế buông lỏng cảnh giác, Chu Diễm xúi giục Giao Ly khởi binh, cấm quân trong kinh bị điều đi, Bùi Khởi Đường mất tin tức, Cố Thế Hoành và Cố Lang Hoa cũng vội vã rời kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận