Đánh Cắp Tình Nhân
Nhìn mảnh vỡ điện thoại vương vãi trên mặt sàn, cô cáu gắt rời đi không thèm liếc nhìn anh một cái.
Đứng trước tình hình sầu não này, anh không biết nên làm sao mới thỏa. Nửa mặt xám xịt lại vì bị từ chối.
Thiên Kha Nguyệt ngâm mình trong làn nước ấm suy nghĩ sâu xa, có biết bao chuyện xảy đến rốt cuộc cũng lại quay về vạch xuất phát. Một người từng hạnh phúc khi chung sống với bạn trai, không màng địa vị danh lợi mà đến bên nhau trong khoảng thời gian cô tăm tối nhất.
Khăn tắm vừa quấn lên mình đã vang tới tiếng gõ cửa bên ngoài. Điều chẳng ngờ là Hán Lập Thành lại có thể mò tới tận đây để gặp được cô.
" Đến làm gì? "
" Tôi cho phép cô rời đi chưa? "
Thiên Kha Nguyệt sôi máu muốn đóng mạnh cửa lại bị hắn chen vào lấn át.
" Anh điên vừa thôi, sao không về ôm ấp Vi Mộng Ly của anh mà còn chạy đến quấy rầy tôi? "
Nửa đầu cô choáng váng mỏi mệt, toàn thân mềm nhũn mất cân bằng. Thấy tình trạng cô không ổn hắn nhanh tay bế cô lên giường ép buộc cô nghỉ ngơi.
Mặc kệ lời mắng chửi đuổi thẳng hắn ra ngoài, Hán Lập Thành làm ngơ tự bước vào bếp nấu cháo bồi bổ để cô khỏe hơn.
Tô cháo nóng vừa đặt lên giường đã bị cô đạp đổ xuống mặt sàn, tiếng đổ vỡ loảng xoảng hòa vào bầu không khí ảm đạm bức bối.
" Anh làm vậy có xứng với tình yêu anh dành cho Vi Mộng Ly không? Thương hại tôi à? Tôi không cần! "
" Cô quậy đủ chưa? "
" Không đủ! "
Vẻ mặt căm hờn không chịu thua, sự ràng buộc giữa cô và hắn cũng chỉ là một giao ước thế thân. Bản chính lâu ngày thất lạc quay về, cô đâu còn giá trị lợi dụng để hắn phải khổ tâm đến thế.
" Cô tốt nhất nên cẩn thận cho tôi, tự làm theo ý mình khiến tôi phát điên lên thì đừng trách tôi vô tình. "
Hắn mất kiên nhẫn rời đi trong thoáng chốc, cô ngây ngốc hướng nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại. Cảm xúc mệt mỏi gò bó, nếu còn tiếp tục thế này thì suốt đời Thiên Kha Nguyệt cô mãi là món đồ chơi trong tay Hán Lập Thành.
Điều đặc biệt kì lạ chính là thái độ của người đàn ông cuồng si Vi Mộng Ly đến điên dại. Người thì cũng đã trở về rồi, sao hắn còn cố dây dưa với cô làm gì?
Vi Mộng Ly như bông sen trắng tinh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tự tỏa ra hương thơm của chính mình khiến Hán Lập Thành mê mệt.
Còn cô, trong mắt hắn cô nào khác hoa Hướng Dương mải đắm chìm vào ánh mặt trời gay gắt. Chẳng thể với tới nhưng cứ mãi nung nấu muốn được chạm đến. Cố Minh Triết là điểm yếu duy nhất của cô.
" Điều tra đến đâu rồi? "
Uông Nhĩ Đình thuận tiện đặt lên bàn những tập tài liệu dày đặc chữ, bên trong chứa đựng những tấm ảnh mờ ám có gương mặt của Vi Mộng Ly.
" Suốt thời gian qua, Vi tiểu thư đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đến tìm gặp ngài. "
6 năm cô mất tích dưới đáy vực sâu thăm thẳm, người thì chẳng tìm thấy, không rõ sống hay chết khiến hắn đau đớn day dứt tột cùng vì khiến cô chịu biết bao khổ cực.
" Cử người trông coi Thiên Kha Nguyệt, có chuyện gì phải báo cho tôi. "
Vừa ra lệnh chưa được bao lâu thì một trong số người của hắn chạy thục mạng với gương mặt tái mét thở không ra hơi báo tin.
" Hán tổng! Thiên tiểu thư… nhảy cầu rồi! "
" Mẹ kiếp Thiên Kha Nguyệt! "
Hắn không cần suy nghĩ, một bước chạy vọt ra bên ngoài nhảy lên cầm lái đạp ga hết tốc độ. Gương mặt lo lắng lẫn tức giận, hắn chẳng ngờ cô sẽ rũ bỏ đến mức này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...