Dẫn Lối Vào Tim Em
Trại trẻ mồ côi...
- "Khi không cô lại bảo tôi lái xe đến đây làm gì?"
Lãnh Bá Siêu chau mày thắc mắc.
Trái ngược với biểu cảm của anh, người bên cạnh lúc này lại vô cùng rạng rỡ, nở nụ cười nói:
- "Tôi đưa anh đến đây để học làm người?"
- "Ý cô bảo tôi trước nay là thú sao? Diệp Linh Lang, cô nên nhớ tôi vốn là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn có tiếng đấy nhé."
- "Anh tức giận à.
Khi nãy anh đã nói những gì? Ngày hôm nay anh sẽ là trợ lí thân cận, làm theo những gì tôi nói."
Ngưng một lúc, Vệ Ngữ Đồng nói tiếp:
- "Hay là anh vừa là người làm ơn mắc oán vừa là người bội tín?"
Nói rồi, Vệ Ngữ Đồng ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác tỏ vẻ thất vọng.
Lãnh Bá Siêu cảm thấy không tài nào đấu lại lí lẽ của cô mà thở dài miễn cưỡng đáp:
- "Thôi được rồi.
Hôm nay tôi sẽ nghe theo lời cô."
Vừa nhìn dáng người thân thuộc bước vào, đám trẻ bên trong vui mừng chạy ùa ra mà ôm chầm lấy người Vệ Ngữ Đồng, hớn hở nói:
- "Chị Ngữ Đồng, sao mấy tháng nay chị không đến chơi cùng bọn em?"
- "Ngữ Đồng?"
Lãnh Bá Siêu ngay lập tức nhìn sang người bên cạnh mà nhìn cô chằm chằm.
Liền lập tức, cô khẽ ho một tiếng mà trầm giọng giải thích:
- "À...đây là tên mà lũ trẻ hay gọi của tôi mỗi khi đến đây."
- "Ra là thế."
Một trong số đám trẻ nhìn thấy Lãnh Bá Siêu đang đứng bên cạnh mà thắc mắc hỏi:
- "Anh đẹp trai này là ai vậy chị? Bạn trai chị sao?"
Nghe những lời khen có cánh khiến Lãnh Bá Siêu trở nên tự đắc mà vểnh mặt lên cao, liền sau đó mỉm cười đưa tay xoa đầu đứa bé, ngợi khen:
- "Em đúng là có mắt thẩm mĩ.
Bản thân anh sớm đã nhận ra vẻ đẹp hoàn mỹ của mình khi còn rất nhỏ."
Ọe...Ọe.....
Thái độ của Vệ Ngữ Đồng khiến thần thái tự tin của anh sớm chóng tắt hẳn mà nhíu mày nhìn cô, ghé sát tai nói nhỏ:
- "Trước mặt tụi nhỏ cô phải giữ thể diện cho tôi chút chứ."
- "Ai bảo anh nói không đúng."
Cô vừa dứt câu thì Lãnh Bá Siêu đã đứng đối diện.
Anh chậm rãi tiến lại gần, kề mặt sát vào cô, nói chậm từng chữ:
- "Cô nhìn kĩ vẻ điển trai này.
Tôi chỉ nói sự thật mà thôi."
Khoảng cách khá gần khiến Vệ Ngữ Đồng có chút gượng gạo, tuy nhiên cô đã kịp thời lấy lại vẻ mặt thản nhiên vốn có của mình, bĩu môi bác bỏ:
- "Nhưng...tôi không thấy điều đó."
Nói rồi, cô xoay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía đám trẻ thân thiện cười đùa.
Đứng cách đó không xa, nhìn người con gái với vẻ mặt niềm nở, như thể cô được trở về sống đúng với con người thật của mình.
Khóe môi Lãnh Bá Siêu bất giác mỉm cười theo, trầm giọng nói nhỏ:
- "Diệp Linh Lang, rốt cuộc cô là người như thế nào? Đâu mới thực sự là con người của cô?"
...***...
- "Cảm ơn ngài Lãnh đã ngỏ ý tài trợ chi phí học tập và sinh hoạt của các em ở đây."
Người đứng đầu trại trẻ vô cùng cảm kích trước hành động của Lãnh Bá Siêu mà bắt tay thân thiện nói.
Một đứa bé tầm ba bốn tuổi bỗng từ đâu chạy đến mà ôm chặt lấy một bên chân của Lãnh Bá Siêu khiến anh vô cùng lúng túng mà cúi thấp người.
Giọng thanh thót của đứa bé lập tức vang lên:
- "Chú đẹp trai ơi, chú có thể giả làm con ngựa để con cưỡi không chú?"
- "Hả?"
Lãnh Bá Siêu bất ngờ trước ngỏ ý này mà ngơ ngác nhưng vẫn gật đầu đồng ý khiến người bên cạnh không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Suối nước nóng...
Cả hai vừa đến nơi thì trời cũng sắp sập tối.
Lãnh Bá Siêu vẻ mặt mệt mỏi vì bị đám trẻ đè đầu cưỡi cổ đùa nghịch.
Anh đưa mắt liếc nhẹ người bên cạnh đang mỉm cười đắc thắng, trầm giọng nói:
- "Cô vừa lòng rồi chứ? Cả ngày hôm nay đáng lẽ ra tôi phải tận hưởng ngâm mình trong suối nước nóng nhưng thay vào đó là chơi đùa cùng lũ trẻ."
- "Nhưng anh cũng đã học được nhiều thứ rồi còn gì."
Lãnh Bá Siêu đứng đối diện nhìn chằm chằm cô.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- "Mẹ à.
Hai chúng con không kịp trở về nhà trong hôm nay cho nên quyết định ngủ lại một đêm."
Điện thoại vừa tắt thì tiếng cười giòn tan của mọi người trong Lãnh gia không ngừng vang lên.
Một nữ hầu không kìm được niềm vui trong lòng mà cất giọng nói:
- "Cả hai người họ ngủ lại qua đêm.
Lão gia, phu nhân, tôi nghĩ rằng sẽ sớm thôi, hai người sẽ có cháu bồng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...