Đam Mỹ Tha Thứ
Lại một ngày nắng ấm áp nữa, nhưng có vẻ tâm trạng của Gia Uy không tốt lắm.
Kể từ sau ngày cậu nhìn thấy An Hà đến nay Gia Uy dường như trở nên còn trầm lặng hơn trước rất nhiều.
Mỗi ngày cậu chỉ ngẩn người trước cửa sổ trong phòng ngủ nhìn về phía cổng như đang chờ một người nào đó.
Cậu dường như hoàn toàn chìm vào thế giới riêng.
"Gia Uy."
Trọng Huy bê trên tay một khay đồ ăn bước vào phòng liền thấy được Gia uy vẫn đang ngơ ngẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt là đau xót nhưng trên môi lại cười đến dịu dàng, hắn bước tới bên cạnh cậu.
Trọng Huy đặt khay thức ăn xuống chiếc bản nhỏ kế bên, nhẹ nói: "Đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Chúng ta cùng nhau ăn một chút có được không?"
Rất lâu lúc sau Gia Uy vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt của Trọng Huy lại càng trở nên nôn nóng và lo lắng: "Gia Uy..."
Lúc này Gia Uy mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Ánh mắt mờ mịt dần dần dời từ bên ngoài đến trên gương mặt như điêu khắc của Trọng Huy.
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt chứa đầy sự đau khổ của hắn không nói một lời.
Hắn bị cậu nhìn đến khó mà kiềm chế được nội tâm đang gào thét, hắn muốn chiếm lây con người ngồi trước mặt này, hắn muốn nuốt trọn cậu vào trong bụng để cậu vĩnh viến không thể rời đi, mãi mãi ở bên cạnh hắn, bàu bạn cùng hắn.
Nhịn xuống nỗi xúc động to lớn Trọng Huy cuối xuống hôn lên trán Gia Uy, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thể hiện rõ ý trân trọng đối với một người rất quý giá.
Tại thời điểm hắn hôn cậu dường như trong ánh mắt mờ mịt ấy đã hiện lên một tia khổ sở nhỏ bé xong lại quay về với vẻ mờ mịt như lúc ban đầu.
Trọng Huy cầm lên chén cơm lại lấy một ít đồ ăn.
Ngày nào cũng vậy, đến bữa thì chính tay hắn sẽ bón cho cậu ăn.
Từng miếng từng miếng nhỏ, không ầm ĩ, không ồn ào, cứ như thế cả hai chỉ yên lặng ở bên nhau cho đến khi cậu no bụng thì dừng lại.
Chính là, chỉ cần như vậy thôi thì Trọng Huy cũng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Ăn xong Gia Uy lại tiếp tục không để ý đến Trọng Huy, cậu vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cổng từ cửa sổ.
Trọng Huy rất muốn biết cậu là đang nhìn thứ gì trên cái cổng ấy mà có thể chăm chú đến thế.
Ấy thế mà hắn là cảm thấy có chút chua trong lòng, có nên thay cái cổng mới hay không?
Đúng lúc này, như thể ngửi thấy mùi giấm bóc lên nồng nặc từ trên người Trọng Huy quá mức khiếp người, Tùng Quân giống như một vị thần đột nhiên xuất hiện cứu lấy cánh cổng đáng thương bị ông chủ của mình vô lý ăn giấm mà có nguy cơ "chết" bất cứ lúc nào.
"Đừng nghĩ nữa.
Cổng cũng không cần thay mới làm gì."
Nghe tiếng của Tùng Quân, hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt của y rồi đáp: "Anh rất hiểu tôi!"
Tùng Quân nghe thế phì cười, lại nói: "Gia Uy là đang chờ một người."
Nghe đến đây Trọng Huy không khỏi xa sầm mặt, mặt có thể so với đáy chảo toàn là than, đen thui.
Hắn trầm giọng hỏi: "Là ai?" Là ai mà có thể khiến cho cậu dù đã trở nên như vậy vẫn còn nhớ đến.
Trọng Huy cố gắng nhớ xem đã có những ai đã từng bước qua cánh cổng này: Anh hai, ba, mẹ,...!thật sự quá nhiều.
Nhìn cái mặt đen che kín giông tố lại từ từ trở nên bất lực, khóe môi của Tùng Quân không khỏi câu lên một đường cong xấu xa.
Lại nhìn đến bộ dạng ngo ngẩn của Gia Uy y không khỏi thở dài xoay người muốn đi, trước khi rời đi để lại một từ không đầu Không đuôi: "Cậu."
Trọng Huy nghe chỉ một từ "cậu" thì cả người như rơi vào màng sương mù.
Mãi mất một lúc sau hắn mới ngớ ra là Tung Quân đang trả lời câu hỏi vừa nảy.
"Cậu" chính là hắn, Trọng Huy.
Ra là Gia Uy vẫn nhớ đến hắn sao? Cậu còn yêu hắn hay chỉ là một loại thói quen? Nhưng làm sao Tùng Quân biết người Gia Uy đang chờ là hắn? Kiềm nén xúc động xuống đáy lòng Trọng Huy nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Thời điểm hắn rời đi cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng nhìn về phía cổng.
***
Trọng Huy đi theo Tùng Quân xuống lầu, hai người ngồi trong phòng khách làm một tách trà bình ổn tâm tình.
"Sao anh lại biết được Gia Uy là đang chờ tôi?"
Tùng Quân hớm một ngụm trà, vị nó đắng chát thế nhưng khi nuốt xuống lại có một chút ngọt nhẹ.
Y nhìn nước trong tách nhỏ như có như không ý cười hiện lên trên gương mặt, nói: "Tôi nghe các dì giúp việc nói."
Lại nhấp một ngụm trà nhỏ rồi mới ung dung nói tiếp: "Năm, sáu năm qua thằng nhó đó vẫn luôn chờ cậu ở chỗ đó.
Mỗi ngày đều chờ từ sáng cho đến tối muộn, nếu có việc nó sẽ làm thật nhanh rồi lại tiếp tục chờ.
Có lần có người hỏi qua vì sao phải chờ...!nó cứ thế mà trả lời là "con muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy anh ấy về nhà".
Cứ vậy mà chờ hết năm năm vẫn không thể đổi lại được một ánh mắt của cậu.
Cậu nghĩ xem, có phải nó bị ngốc không." Nói đến đâu y vô thức siết chặc chén trà trong tay như thể nó là cái cổ nhỏ của Trọng Huy.
Thực sự y hiện tại rất muốn bóp chết cái tên nhóc vô tình trước mặt này.
Nhưng khi nhìn đến cái bản mặt như viết hai chữ hối hận của hắn y lại không có cách nào ra tay được.
Y chỉ có thể thở dài cho qua thôi.
Hai kẻ ngốc!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...