Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Thanh niên vệ sĩ kiêm tài xế Hạ Dương này ngoại trừ ban đêm bò lên giường ông chủ ra thì các mặt khác đều tốt, rất nghiêm túc với chức vụ của mình.
Ví dụ như khi thấy có người muốn quyến rũ ông chủ, hắn tức muốn nổ phổi nhưng vẫn cảnh giác khi nhìn thấy bóng dáng của một nhân vật nguy hiểm khác.
Lúc ra khỏi phòng bao riêng đi rửa tay Hạ Dương đã nhìn thấy Thích Hòa Tân đi qua đi lại ở hành lang hai vòng, hắn âm thầm bám theo, sau đó Thích Vân Tô cũng tiễn đoàn đối tác làm ăn ra cửa nhà hàng.
Lúc tắt cuộc gọi của Thích Vân Tô, Hạ Dương chửi thề một tràng trong bụng, mắng Thích Hòa Tân, mắng cả tên nhãi con lai kia. Một tay siết chặt thành đấm, một tay giận dữ chọc bộp bộp lên màn hình mở giao diện nhắn tin với Thích Vân Tô.
Vốn định gửi tin nhắn cho anh nhưng Hạ Dương lại nghe thấy Thích Hòa Tân định gọi điện cho ai đó ở vị trí cách hai dãy bàn, hắn đổi sang mở công cụ ghi âm.
Bọn họ đang ngồi ở phòng ăn chung tầng một, Hạ Dương cầm điện thoại giả vờ chơi game, thỉnh thoảng lẩm bẩm "đệt", "lên đi", "tao còn đạn", "ông bắn chết mày"... bảy phần diễn ba phần dựa vào thói quen hằng ngày, dư quang vẫn khóa chặt vào Thích Hòa Tân.
Lúc đó mới sực nhớ ra là mình phải báo với Thích Vân Tô làm tạm thời chưa quay lại ngay được, chỉ là tin nhắn còn chưa kịp gửi thì phát hiện tầm mắt của Thích Hòa Tân khóa chặt vào một điểm: là Thích Vân Tô đang đi ra phía cửa lớn.
Hạ Dương mắng "đệt" một tiếng, đứng lên còn nhanh hơn cả Thích Hòa Tân, xông tới trước Thích Hòa Tân một bước.
Cả hai đều đang căng thẳng.
Hạ Dương sợ Thích Vân Tô gặp nguy hiểm nên không kịp suy nghĩ gì, theo bản năng chạy tới bên cạnh anh.
Thích Hòa Tân cũng thầm quan sát Hạ Dương, dường như đang lo lắng không biết cái người vừa ngồi cùng khu vực với mình có nghe được nội dung của cuộc điện thoại hay không.
Còn Thích Vân Tô thì không hy vọng Hạ Dương và Thích Hòa Tân nảy sinh bất kỳ tiếp xúc nào, sợ Hạ Dương lại bị cuốn vào vòng xoáy ân oán của anh em bọn họ.
Hạ Dương chạy tới trước mặt Thích Vân Tô còn không kịp phanh lại, lố mất mấy bước, bực bội mắng "đệt" tiếp. Hắn cố nuốt cơn giận xuống, nở nụ cười cứng ngắc.
Đối với Hạ Dương mà nói, một mình Thích Hòa Tân đủ để tâm trạng của hắn rơi xuống đáy vực rồi, bên cạnh Thích Vân Tô còn có một tên nhãi con lai càng làm hắn nổi điên hơn, muốn bùng nổ nhưng phải kìm nén lại, không thể tùy tiện lên cơn ở đây được.
Nắm tay siết chặt thành đấm của hắn chưa thả lỏng ra chút nào.
Thích Vân Tô đi lướt qua Hạ Dương về phía Thích Hòa Tân, chào hỏi: "Em tới tìm anh à?"
"Em cũng đúng lúc có công việc ở đây." Thích Hòa Tân liếc sang Hạ Dương, hỏi: "Đồng nghiệp của anh à?"
"Tài xế." Thích Vân Tô đáp.
Hạ Dương cũng vào trạng thái đóng vai một nhân viên cấp thấp, nói với Thích Vân Tô: "Thích tiên sinh, tôi tìm anh nãy giờ, vừa mới thấy mấy người ở công ty ra ngoài, chưa kịp vào trong đón thì anh đã ra rồi."
"Ừ." Thích Vân Tô không diễn kịch được như Hạ Dương, anh chỉ muốn hạ chỉ số tồn tại của Hạ Dương trước mặt Thích Hòa Tân xuống thấp nhất.
Vì vậy anh không nhiều lời thêm với thanh niên tài xế kia, chuyển sang trò chuyện với Thích Hòa Tân: "Dạo này sao rồi? Em ăn chưa, có muốn tìm một bàn ngồi tiếp không?"
Ánh mắt Thích Hòa Tân hơi né tránh, do dự vài giây mới trả lời: "Đột nhiên gặp em ở đây có phải là ảnh hưởng tới công việc của anh rồi không?"
"Bây giờ anh rảnh." Thích Vân Tô nói, "Hay là lên tầng uống ly cà phê?"
"Không cần đâu, đúng lúc đi qua đây nhìn thấy anh nên định tới chào hỏi thôi, em vẫn còn có việc cần làm..." Thích Hòa Tân chỉ ra cửa lớn, "Khi nào rảnh chúng ta lại tụ tập, hôm nay muộn rồi, đều là người bận rộn cả, em không làm phiền anh nữa."
Thích Vân Tô đương nhiên nhìn ra được Thích Hòa Tân có điều gì đó muốn nói nhưng hai người tuy là anh em sinh đôi, độ hiểu ngầm lại bằng không, cũng đã quen với sự khách sáo và xa cách, một người không muốn nói thì người kia cũng sẽ không hỏi.
Thích Vân Tô tiễn Thích Hòa Tân ra tận cửa, nhìn theo mãi cho đến khi thân ảnh của gã biến mất.
Sau khi Thích Hòa Tân đi rồi, Thích Vân Tô không thể phớt lờ nổi hai ánh mắt mang đầy cảm xúc đang hướng về phía mình.
Một là ánh mắt thẳng thừng không chút che giấu hứng thú của David, ngoại trừ cậu ta còn có ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dương.
"Người vừa rồi là chú của anh à? Giống anh." David hỏi.
Thích Vân Tô không trả lời câu hỏi của David, chỉ sợ đối phương lại phun ra thêm mấy câu tiếng Trung chết người nữa, anh dùng tiếng Anh nói với David là sẽ sắp xếp xe đưa cậu ta về khách sạn, bảo cậu ta đứng chỗ này chờ một lúc.
"Khách sạn? Không vội." David vẫn kiên trì dùng tiếng Trung, "Anh trước bận đi, tôi chờ anh, không sao."
Nếu như không nghe hiểu được câu tiếng Anh Thích Vân Tô nói với David thì nghe câu tiếng Trung này thôi cũng đủ hiểu thành không ít ý nghĩa, vì vậy mà sắc mặt của Hạ Dương càng đen, trong ánh mắt gắn thêm dao găm phóng vèo vèo.
Đang là giữa mùa hè, đại sảnh khách sạn đông đúc ồn ào nóng nực.
Thích Vân Tô rút điện thoại định gọi xe cho David nhưng bị David cản lại. Cậu ta nói: "Anh vẫn chưa làm quen với tôi, không vội." Rồi nở nụ cười, nhướng mày, định lấy đi điện thoại trong tay Thích Vân Tô để nhập phương thức liên lạc của mình vào, sau khi làm xong, David sẽ nói "anh sẽ rất vui vì được làm quen với tôi đấy" --- là những gì mà Thích Vân Tô đã trải qua, một cách thức thô lỗ nhưng ngây thơ thẳng thắn.
Lần này điện thoại không bị lấy đi, Thích Vân Tô né tránh khiến cho David bắt hụt.
Hạ Dương cũng không đứng ngoài được nữa, lạnh nhạt nhắc nhở: "Thích tiên sinh, chúng ta phải đi rồi."
David không cao to bằng Hạ Dương, hoàn toàn bị cơ thể của Hạ Dương che khuất, cậu ta dịch sang một bên nhìn Thích Vân Tô, nói: "Tài xế này của anh không lễ phép."
Hạ Dương cười lạnh.
Thích Vân Tô lùi về sau vài bước, anh cảm nhận được tâm trạng kỳ lạ của Hạ Dương, cho rằng hắn bị nói là tài xế nên không vui nhưng không biết phải giải thích về thân phận của mình như thế nào.
David: "Thích tiên sinh, tôi muốn mời anh một bữa cơm..."
Hạ Dương "hừ" một tiếng, chen vào: "Mời ăn tối vào buổi trưa."
"Tài xế này làm sao vậy?" David muốn tiếp cận Thích Vân Tô nhưng cứ bị Hạ Dương cản lại.
Thực ra Thích Vân Tô không khó chịu với sự xuất hiện của David, tuy rằng lần yêu đương đó không khác gì trở về thanh xuân làm một học sinh trung học tìm bạn cùng chơi nhưng mỗi lần nhớ lại vẫn vô thức nở nụ cười.
Thời gian đó anh vội vã xuất ngoại, là nhờ quen được David mới dễ dàng hòa nhập với cuộc sống ở nước ngoài. Sau khi xác định quan hệ thường xuyên đi chơi với nhau, có nụ hôn đầu ở trên khán đài một trường đua ngựa, sau khi chia tay vẫn duy trì liên lạc. David là một người yêu rất tốt, cậu ta có năng lực làm cho quá trình yêu đương tuy ngắn ngủi nhưng cả hai cùng hưởng thụ một trải nghiệm không tồi.
Nhưng... quay lại một lần, một lần nữa gặp nhau, Thích Vân Tô không có nhiều hoài niệm lắm đối với mối tình này, có lẽ là do bản tính của con người, chỉ nhớ đánh chứ ít khi nhớ kẹo.
Do dự giây lát, Thích Vân Tô thừa nhận với David rằng Hạ Dương chính là người yêu của mình, anh sử dụng tiếng Phần Lan mà David đã từng dạy cho anh.
David hơi giật mình, không ngờ Thích Vân Tô cũng nói được tiếng Phần Lan, cậu ta tiếc nuối gật đầu, dùng tiếng Phần Lan đáp lại gì đó rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Thích Vân Tô căn bản nghe không hiểu hết những gì David nói. Đối với tiếng Phần Lan, anh chỉ hiểu được những câu ngắn đơn giản như "tôi yêu bạn", "tôi yêu cậu ấy", "tôi và cậu ấy đang yêu nhau"... thôi. Ngữ pháp Phần Lan cũng rất khác tiếng Anh, trong trí nhớ của anh, sau khi David bị Thích Vân Tô liên tục bắt lỗi tiếng Trung, để chứng minh mình không phải là người kém ngoại ngữ, cậu ta một mực bắt Thích Vân Tô học thêm tiếng Phần Lan.
Không ngờ lại có một ngày anh dùng chính thứ tiếng David dạy để từ chối cậu ấy, nhìn theo bóng lưng rời đi của David, Thích Vân Tô cảm thấy những thay đổi quỹ đạo thời gian thật thần kỳ.
Nhưng trước mặt anh vẫn còn một Hạ Dương đang nhíu mày, ánh mắt lạnh căm.
Thích Vân Tô nói: "Xin lỗi vì đã bảo em là tài xế công ty."
Hạ Dương hừ lạnh, nắm tay vẫn siết chặt như cũ, hít vào thở ra mấy hơi thật sâu nhẫn nhịn, nói: "Em biết Thích Hòa Tân tới tìm anh làm gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...