[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Vòi hoa sen ngột ngạt khiến người đứng dưới khó thở, vách kính sau lưng trơn trượt vì nước và mồ hôi, cúc hoa bị ra vào một cách mãnh liệt làm Thích Vân Tô mất cân bằng, không đứng thẳng được, cả người anh gần như đang treo trên người Hạ Dương.

Hạ Dương muốn chứng minh lại một lần nữa "kỹ thuật" của mình nên rất cố gắng, mỗi lần đi vào đều mài qua điểm mẫn cảm của Thích Vân Tô, thắt lưng như một động cơ chuyển động vĩnh cửu, cọ xát đến mức Thích Vân Tô không chịu được, vô thức phát ra tiếng nức nở trong cổ họng.

Tiếng khóc trộn lẫn với tiếng rên đi vào màng nhĩ của Hạ Dương, làm hắn càng điên cuồng hơn, nhưng so với việc phát tiết dục vọng của mình thì hình như mục đích của hắn là bắt nạt người đang say rượu và không có sức phản kháng kia hơn.

Động tác dưới thân vẫn chưa ngừng lại, hai tay Hạ Dương vuốt ve lưng Thích Vân Tô, "Anh nói thêm vài lời lúc say nữa cho em nghe đi."

"Không thích... ưm..." Thích Vân Tô dụi qua đôi mắt chua xót vì mồ hôi, nói với Hạ Dương: "Đừng sờ nữa... đâm sâu hơn chút đi..."

Gậy thịt của Hạ Dương rõ ràng lại to ra thêm một vòng, mắng "đệt" một tiếng rồi trêu chọc Thích Vân Tô: "Ông chủ Thích bình thường lạnh lùng kiệm lời, không ngờ lúc uống say lại phóng đãng như vậy, em thật sự rất muốn chụp lại dáng vẻ của anh lúc này..."

"Anh không say." Thích Vân Tô mỉm cười.

Nhìn nụ cười của đối phương, Hạ Dương cảm thấy mình sắp mất kiểm soát đến nơi rồi. Hắn nâng mông anh ôm hẳn người lên, dương vật đẩy vào nơi sâu nhất rồi bước đi, chuyển động ra vào theo nhịp bước chân làm Thích Vân Tô thoải mái đến run rẩy.

Hạ Dương đặt Thích Vân Tô lên giường, trong phòng vẫn chưa mở điều hòa nhưng cả hai mặc kệ, hắn kéo chân anh đặt lên vai mình rồi tiếp tục mãnh liệt đẩy hông.

Cửa ban công không khóa, một cơn gió nhẹ kèm theo sương sớm mát lạnh tràn vào, có cả tiếng chim hót ríu rít.

Trời đã hửng sáng, hai người trên giường vẫn mải mê chiến đấu kịch liệt, thấm ướt cả chăn và ga giường, càng ngày càng không còn tỉnh táo.

Sau khi cả hai cùng đạt đến cao trào, bụng và hậu huyệt của Thích Vân Tô co thắt, anh cào vài đường đỏ hồng lên đùi Hạ Dương, thở dốc.

Nơi gắn kết nhau vẫn chưa tách ra, Hạ Dương thở hổn hển thầm thì nói: "Không muốn đi ra."

Thích Vân Tô mỉm cười, Hạ Dương liếm láp khóe miệng và môi anh, hỏi: "Anh có hài lòng không? Có phải là rất sướng không? Sướng xong thì đừng có mặc quần áo vào rồi tỏ ra không quen biết em nữa nhé, em đã rất cố gắng rồi..."

"Em có yêu anh không?" Thích Vân Tô hỏi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ cái hành vi vừa lên giường với nhau xong đã hỏi đối phương có yêu mình không thật sự ngu ngốc, nhưng mà cứ coi như mình đang say đi, say rồi thì làm gì cũng được tha thứ.

"Yêu chứ." Hạ Dương trả lời ngay không cần suy nghĩ, "Không yêu thì sao cứng lên với anh được?"

Thích Vân Tô lắc đầu: "Ham muốn tình dục không nhất định bao gồm cả yêu."


"Bây giờ em xem phim s.e.x nam nữ mà cứng lên thì mới gọi là ham muốn tình dục." Hạ Dương vẫn chưa ngừng hôn liếm, chuyển từ mặt xuống cổ anh, "Em vẫn phân biệt được. Em yêu anh, nhất định là rất yêu, năm 28 tuổi em yêu anh đến mức có thể nhảy xuống biển theo anh, giết người vì anh... nhưng hiện tại em mới 26 tuổi, chưa nhớ ra được hết chuyện vụn vặt của tương lai, em không biết cảm giác yêu này từ đâu mà tới..."

"Vì lên giường rất sảng khoái." Thích Vân Tô ngắt lời.

Hạ Dương nhổm người dậy, thò tay xuống sờ miệng huyệt dưới của Thích Vân Tô, nói: "Anh cắn em chặt quá, thả lỏng chút." Sau đó lại rút ra đẩy vào một lần, vừa làm vừa nói: "Em chắc chắn không nông cạn như vậy, còn anh thì sao? Đừng có nói với em là bởi vì em là người khỏe mạnh nên anh mới đi theo em nhé?"

Hạ Dương nói xong, lấy sức đẩy vào một cái thật mạnh, hung ác xả giận.

Thích Vân Tô nở nụ cười đậm mùi chế giễu, "Em khỏe á?"

"Đệch!" Hạ Dương mất hứng, "Anh lúc nào cũng thế! Sướng xong rồi trở mặt!"

Vốn dĩ hai người đã uống rượu cả đêm, cần ngủ một giấc nghỉ ngơi lấy sức nhưng Hạ Dương lại một mực đòi chứng minh là mình rất khỏe, làm từ chính diện đến sau lưng, từ giường đến phòng tắm mấy lần nữa, so với lần đầu còn mạnh mẽ hơn.

Trừng phạt đối phương xong, Hạ Dương vu vạ cho cái giường của Thích Vân Tô, nói nằm đây thoải mái nên không muốn đi đâu cả, trong lúc nghỉ ngơi đổi thành Hạ Dương hỏi Thích Vân Tô: "Anh có yêu em không?"

Thích Vân Tô không mở nổi mắt nữa, vừa mệt vừa buồn ngủ, cười nói: "Nghe thật ngu ngốc."

Hạ Dương kéo Thích Vân Tô vào lòng mình, một tay ôm chặt người một tay giữ cằm Thích Vân Tô, nhìn chòng chọc vào mặt anh, đòi hỏi một câu trả lời thật lòng.

Thích Vân Tô không mở mắt vì sợ phải nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Dương ở khoảng cách này sẽ khiến anh lầm tưởng không biết đang là thật hay mơ, cũng sợ đôi mắt sẽ làm bại lộ lòng mình. Anh tỏ vẻ đang rất buồn ngủ, chậm rãi đáp: "Yêu, rất yêu, mỗi một đoạn ký ức trong trí nhớ, quá khứ hiện tại hay tương lai, mặc kệ là em có yêu anh hay không, anh đều yêu em."
1

Hạ Dương bị câu trả lời này hút hồn, hắn vỗ nhẹ vào mặt Thích Vân Tô, gọi người đã chìm vào giấc ngủ kia nhưng không có tác dụng. Hắn kề sát ngực anh vào ngực mình, cảm nhận tiếng trái tim cùng đập, lẩm bẩm: "Anh đang dỗ cho em vui phải không? Anh dậy đi, lời của anh chỉ là lời đầu môi chót lưỡi dùng để lừa trực nam ngây thơ thôi..."

Lặp lại một ngày, chị Lâm vẫn bị kinh sợ như cũ.

Buổi sáng chị Lâm tới làm việc, tò mò chăn nệm ở phòng khách vẫn chưa được dọn, thanh niên tài xế mỗi ngày liến tha liến thoắng không thấy tăm hơi. Chị Lâm nấu cháo, rửa trái cây, tưới hoa lau cửa... lúc đang tưới cây ngoài vườn thì bỗng nghe thấy tiếng động gì đó không đúng lắm, tay cầm vòi nước của chị Lâm vô thức siết chặt, nhìn lên ban công phòng ông chủ, phân vân không biết nên gọi bảo vệ hay cầm cái cuốc lên trước, đóng băng mất vài phút...

Sau đó nghe được rõ hơn tiếng động kia là của hai người đàn ông đang vật lộn, có tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng nức nở và tiếng mắng...

Tưới xong cây trong vườn, nhìn lại thì thấy cửa ban công bị đóng rồi, vào nhà thì thấy thanh niên tài xế kia đi ra từ phòng ông chủ, chị Lâm nhíu mày hoài nghi nhân sinh.

Cũng giống lần trước, tới trưa Thích Vân Tô nhận được một cuộc điện thoại, lần này không phải trên đường về từ nhà Hạ Dương mà là nằm trên giường. Lúc nói chuyện vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, tiếng Anh lưu loát, hoàn toàn đối nghịch với cơ thể trần truồng đang nằm trong chăn.

Chờ anh cúp điện thoại Hạ Dương mới đặt khay đồ ăn xuống tủ đầu giường, chỉ có một bát mì và nước dùng đơn giản, Hạ Dương hỏi: "Ăn thế này thôi thì anh có đủ no không?"

"Em muốn ăn gì thì bảo chị Lâm nấu cho." Thích Vân Tô kéo chăn trên người xuống, lạnh mặt nhìn Hạ Dương, dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn đi ra ngoài.


Hạ Dương làm bộ không hiểu, ngồi xuống mép giường bưng một bát lên ăn, nuốt vài miếng rồi hỏi Thích Vân Tô sao chưa ăn, sau đó tự đáp: "À, anh còn chưa đánh răng, anh đi đánh răng đi, hay là đang không mặc quần áo nên xấu hổ? Đừng lo, chúng ta giống nhau mà, à không, không giống, em to hơn anh..."

Thích Vân Tô lườm hắn một cái, kéo chăn lên che kín người mình rồi xuống giường, Hạ Dương ở phía sau vừa nhai vừa nói: "Không giống thật mà, mông anh nhiều thịt hơn, vừa mềm vừa trắng..."

Thích Vân Tô mệt rã rời, anh mặc kệ Hạ Dương lảm nhảm, tiếp tục giả say trốn tránh Hạ Dương nhưng đối phương bám riết không tha, nhất định không chịu thả người. Hắn chặn không cho cửa phòng tắm đóng lại, hỏi Thích Vân Tô: "Anh có nhớ mình đã nói những gì không?"

"Không nhớ cũng không sao." Hạ Dương hình như cũng không ôm hi vọng sẽ nhận được câu trả lời cho lắm, tiếp tục nói: "Em nhớ là được rồi."

Hạ Dương thật sự đã ghi nhớ, chỉ là hắn không hiểu, có thể là lời nói lung tung của Thích Vân Tô khi say, cũng có thể là Thích Vân Tô biết rõ chuyện gì đó sẽ xảy ra ở tương lai, tương lai sẽ có chuyện gì đó mà hắn không biết, nhưng ông chủ Thích lúc tỉnh táo không cạy miệng được, Hạ Dương nghĩ, mình có thời gian mà, tương lai thì kệ tương lai, cái hắn đang sở hữu là hiện tại.

Hiện tại mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh Thích Vân Tô, đảm bảo cho anh sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, và hoàn toàn có thể đối phó với bất kỳ chuyện gì sẽ xảy đến.

Hạ Dương thậm chí chẳng thèm nghĩ mấy đến chuyện Thích Vân Tô có yêu mình hay không, vì sao yêu, mỗi ngày hắn đều vây quanh anh, người muốn chạy cũng chạy không thoát.

Người không chạy nhưng dòng thời gian vẫn chạy, bọn họ cùng nhau trải qua những sự việc đã biết trước. Tháng trước Hạ Dương vừa đón sinh nhật 26 tuổi của mình, chẳng bao lâu nữa sẽ tới sinh nhật 34 tuổi của Thích Vân Tô, mà trong khoảng thời gian này, ở một tuyến thời gian khác, Thích Vân Tô đã hẹn hò với một người.

Khi Hạ Dương nhìn thấy đoạn ký ức này, trong lòng hắn bùng lên một cơn giận mà không biết phải xả đi đâu.

*

Thanh niên tài xế không thèm thuê khách sạn ngủ mà nằm luôn dưới nền nhà, qua hôm nay còn đóng gói hết đồ của mình gọn gàng, ban đêm bò lên giường của ông chủ.

"Em thật đa zi năng, vừa làm tài xế vừa làm vệ sĩ vừa làm ấm giường miễn phí, chăm chỉ chịu thương chịu khó, mỗi ngày anh có thể đừng mở mắt ra rồi dùng khuôn mặt thụ sủng nhược kinh đó nhìn em được không?" Ngoan ngoãn nằm trên giường ông chủ mấy ngày, một buổi sáng Hạ Dương không nhịn được nhăn nhó nói.

Hạ Dương nói ở sàn phòng khách có sâu nên nhất định đòi nằm trong sàn phòng ngủ của Thích Vân Tô, nằm được hai bữa lại bò lên giường chui vào chăn, nói ngủ dưới sàn đau lưng đau vai đau gáy, đủ loại lý do lý trấu. Thích Vân Tô không từ chối, nhưng sợ hãi là thật, mãi anh vẫn chưa thích nghi được việc mỗi ngày thức dậy nhìn thấy Hạ Dương ở ngay trước mặt, trước tiên phải xác nhận xem đây là hiện thực hay mơ, là hiện tại hay tương lai.

"Anh đừng kinh ngạc nữa có được không?" Vừa mới ngủ dậy nên giọng của Hạ Dương rất khàn, phàn nàn bên tai Thích Vân Tô, tay chân dưới chăn cũng quấn chặt lấy người anh, cực kỳ bám dính.

Thích Vân Tô muốn ngồi dậy nhưng làm cách nào cũng không thoát được khỏi vòng ôm, anh lại nằm xuống, nhắm mắt định ngủ tiếp vậy, chỉ có điều âm thanh ồn ào bên tai không dứt, Hạ Dương vẫn chưa chịu ngừng: "Hôm nay anh đừng tăng ca nữa được không? Em muốn làm, anh cũng muốn mà đúng không? Hay anh nghĩ là mình làm chưa tốt? Không sao, đều là đàn ông, có gì khó nói thì thôi, chúng ta đều ngầm hiểu, buổi tối em dạy anh thêm vài..."

Không để Hạ Dương nói nốt câu, Thích Vân Tô rướn người lên hôn hắn.

Hạ Dương hoàn toàn không chống đỡ được sự chủ động của Thích Vân Tô, kinh ngạc trong giây phút rồi mềm nhũn vì tay của anh đang mò mẫm vào quần vuốt ve thằng em của hắn.

Nhưng mà đang định thả lỏng hưởng thụ thì Thích Vân Tô đi mất.


Đi mất tiêu.

Anh sờ soạng khiến Hạ Dương cảm xúc dâng trào, thằng em ngóc đầu lên thủ thế chờ sẵn, sau đó xốc chăn lên xuống giường vào phòng tắm đóng cửa lại.

"Tối nay không làm anh ngất thì em theo họ của anh!!" Hạ Dương vừa nói vừa tự tuốt cho mình, lăn sang nằm ở vị trí Thích Vân Tô vừa nằm nhưng cũng không thỏa mãn lắm, cho đến lúc hắn giải quyết xong xuôi thì Thích Vân Tô đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.

Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng chỉ mở một bóng đèn ngủ nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, tầm mắt của Hạ Dương đặt hết lên người Thích Vân Tô, khứu giác cũng vậy, hắn ngửi thấy một mùi hương trái cây thơm ngát, làm hắn quên đi mùi tanh của chất lỏng đặc sệt vẫn còn đang dính trên tay. Hạ Dương nhìn Thích Vân Tô đi qua đi lại không để ý đến mình, nằm trong chăn trách móc: "Em vốn dĩ chỉ cần đi dội nước lạnh là hạ hỏa được, anh khơi mào xong còn ném bơ cho em, anh là đồ độc ác!"

Thích Vân Tô quay sang nhìn dáng vẻ ấm ức của Hạ Dương, không nhịn được bật cười thành tiếng. Tuy bây giờ anh đang mặc đồ chỉnh tề nhưng vừa rồi cũng phải dội nước lạnh, chính anh sáng sớm cũng không kìm lòng được vì có khí tức của Hạ Dương nói chuyện ở ngay bên tai, không kìm được mà nhoài sang hôn hắn, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi hạ hỏa.

"Hình như sắp muộn giờ rồi thì phải, anh đi ăn sáng trước đi, trong vòng năm phút đảm bảo em sẽ có mặt dưới tầng đợi lệnh." Hạ Dương nhìn thấy Thích Vân Tô đã cười nên da mặt càng dày thêm, vươn tay yêu cầu: "Lấy cho em một tờ khăn giấy."

Thích Vân Tô rút một tờ khăn giấy đưa cho Hạ Dương, Hạ Dương lại yêu cầu: "Còn muốn thêm một nụ hôn chào buổi sáng nữa."

Giọng điệu vừa làm nũng vừa dụ dỗ, động tác lau chùi bên dưới cũng không làm ảnh hưởng tới vẻ mặt sắc xuân phơi phới bên trên. Bộ dạng của Hạ Dương lúc này lại khiến Thích Vân Tô nảy sinh ảo giác, giống như bọn họ là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết sống chung với nhau, mỗi ngày tỉnh lại không muốn thoát ra khỏi vòng ôm của đối phương, được nằm chung giường với nhau là điều hạnh phúc nhất.

Nhưng mối quan hệ của bọn họ không phải là như vậy.

Thích Vân Tô cúi người hôn lên trán Hạ Dương, nói: "Sáng nay anh có một cuộc họp rất quan trọng."

"Em nhớ mà." Hạ Dương đáp, "Lập tức chuẩn bị xong."

Thích Vân Tô dung túng và trầm mê trong sự tiếp cận của Hạ Dương, nhưng anh không dám đặt tên cho mối quan hệ này.

Còn Hạ Dương coi hết thảy đều là chuyện đương nhiên, nói lời yêu cũng đã nói, lên giường cũng đã lên giường, là quan hệ như thế nào thì cũng đã định sẵn, cả hai đều là đàn ông, không cần phải quan tâm quá nhiều đến những chi tiết nhỏ.

Một mối quan hệ không được định danh, cho dù là lúc thân mật nhất cũng vẫn tồn tại một tầng xa cách mơ hồ.

Sáng nay Thích Vân Tô phải tiếp đón một đoàn đối tác từ nước ngoài sang, anh cũng đang dùng phần mềm hack, biết trước buổi đàm phán này sẽ thành công. Lúc đó Hạ Dương và Nhiễm Ninh còn đang bàn nhau mua nhà tân hôn ở sát bên nhà anh, anh biết mình không thể tiếp tục để bản thân bị vây hãm trong tình cảm đơn phương kia nên dứt khoát nộp đơn xin chuyển công tác ra chi nhánh nước ngoài.

Ở tuyến thời gian này, Thích Vân Tô tự mình gây dựng sự nghiệp, công ty không lớn nhưng kỹ thuật rất tốt, đủ sức phát triển trên thị trường, anh liên tục tìm đến những tập đoàn lớn hơn để hợp tác.

Buổi sáng sau khi họp xong, Thích Vân Tô mời cả đoàn đi ăn cơm. Quá trình đàm phán của hai bên rất thuận lợi, điều này cũng nằm trong lòng bàn tay của Thích Vân Tô, mà chuyện duy nhất nằm ngoài dự liệu của anh chính là người phụ trách lần này là Cassie.

Cassie là một người phụ nữ người Bắc Âu có hiệu suất làm việc cực kỳ cao. Vì chồng bà cũng là người Trung Quốc nên trong một khoảng thời gian ngắn đã thân thiết với Thích Vân Tô, thỉnh thoảng mời anh đến nhà làm khách. Sau đó anh quen người con trai lớn nhất của Cassie, cũng là người đầu tiên mà anh thật sự hẹn hò, một thanh niên con lai có màu tóc vàng mắt xanh rất đẹp.

Duyên phận đôi lúc rất kỳ diệu, rõ ràng tuyến thời gian đã thay đổi, nhiều sự việc đã thay đổi, người mà anh cho rằng sẽ không gặp phải nữa vậy mà vẫn gặp lại.

Phần mở màn không thay đổi nhiều, trước khi dùng bữa Cassie giới thiệu với Thích Vân Tô chồng và con trai của mình. Lúc bắt tay nhau, thanh niên trẻ tuổi kia phun ra một câu tiếng Trung nửa sống nửa chín: "Thích tiên sinh, tôi nhất kiến chung tình với anh rồi."

Chỉ khác nhau ở chỗ cảnh tượng này lúc trước xảy ra ở nhà của Cassie, còn bây giờ là ở trong phòng ăn bao riêng của một nhà hàng lớn, bên cạnh còn có các đồng nghiệp khác, đương nhiên có cả một vệ sĩ kiêm tài xế tẫn chức tẫn trách nào đó.

Sắc đẹp là một vầng hào quang, người sở hữu nó giống như cầm một tấm kim bài ngây thơ vô tội, dễ dàng được tha thứ.

Những người khác ồ lên cười, nói cậu trai này thật đáng yêu, Thích Vân Tô cũng cười đáp lại: "Tiếng Trung không tồi."


Cả hai lần Thích Vân Tô đều đáp lại như thế.

"David!"

Cassie ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở con trai mình, sau đó bảo cậu nhóc về chỗ của mình ngồi đi, đừng gây phiền phức nữa.

Cả bàn tiếp tục ăn cơm và tán gẫu, vừa nói vừa cười, không ai coi khúc nhạc đệm vừa rồi là chuyện gì to tát, ngoại trừ Hạ Dương đang nhìn chăm chú như thể muốn nhìn xuyên qua người Thích Vân Tô, không thể không nhớ tới đoạn ký ức trong trí nhớ.

David là một người thật thà và nhiệt tình. Sau lần đầu tiên gặp mặt Thích Vân Tô, cậu ta đã mời anh tới một bữa tiệc sinh nhật của bạn mình, hoặc cùng đi tới những buổi dạ hội hóa trang, hoặc là mời anh đi xem những trận thi đấu bóng bầu dục.

Thích Vân Tô là người cứng nhắc và nguyên tắc từ trong xương cốt, hình như là do trái ngược với gen của mình, anh dễ dàng bị những người dương quang cá tính hấp dẫn, cũng có thể là thích những người dương quang để thay cho hình mẫu mà mình thích nhất.

Anh và David hẹn hò khoảng hai tháng, quá trình rất vui vẻ, David thích ngoại hình của Thích Vân Tô, Thích Vân Tô muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương thật sự. Cả hai hấp dẫn lẫn nhau, không hẳn là yêu say đắm nhưng cũng không che giấu tình cảm của mình.

Chia tay cũng rất gọn gàng. David ngồi trong nhà Thích Vân Tô đánh xong một ván game, trước khi rời đi cậu nói với anh là nhất kiến chung tình của mình kết thúc rồi, Thích Vân Tô nói ngữ pháp câu tiếng Trung này không đúng lắm nhưng anh vẫn nghe hiểu, sau đó bọn họ đứng ở cửa ôm nhau, dùng tiếng Trung nói lời tạm biệt và chúc phúc. Qua một tuần nữa thì Thích Vân Tô có việc cần về nước, David tiễn anh ra sân bay, liệt kê một danh sách đồ ăn vặt Trung Quốc nhờ anh mua cho mình.

Nhớ lại, đối với một đoạn kinh nghiệm yêu đương kia, Thích Vân Tô không thể phủ nhận là có thể dùng câu "không tệ lắm" để khái quát, tình cảm không nông không sâu, ở bên nhau rất thoải mái, lúc chia tay cũng không tiếc nuối.

Sau đó...

Thích Vân Tô ngồi trên bàn ăn thất thần suy nghĩ, sau đó đại loại là cuộc sống của anh biến thành một bộ phim khoa học viễn tưởng, anh về nước chưa được mấy ngày thì xảy ra sự cố ngã lầu qua đời, chết rồi sống lại, sống chung và yêu đương với Hạ Dương.

Lúc bữa cơm kết thúc, Thích Vân Tô tiễn đoàn đối tác ra cửa nhà hàng, David tranh thủ lúc người đông lộn xộn tách ra, đi theo Thích Vân Tô về lại phòng riêng.

"Chào anh, tôi muốn làm quen với anh."

Là phần mở màn mà Thích Vân Tô quen thuộc, David chắn trước mặt anh, vươn tay nói với anh.

Tiếng Trung của David nghe như của học sinh tiểu học, âm sắc rõ ràng, biểu cảm chân thành và vui vẻ, trái ngược với một ánh mắt thẳng thắn, thưởng thức toàn bộ dáng vẻ của Thích Vân Tô.

Theo phép lịch sự, lẽ ra Thích Vân Tô phải bắt tay và tự giới thiệu mình một lần nữa, có điều anh không làm vậy, bởi vì anh biết sau đó David sẽ nắm chặt lấy tay anh, dùng tiếng Trung của trẻ nhỏ kia nói câu "tôi yêu anh".

Hành động của David không khiến người đối diện cảm thấy phản cảm, thậm chí bởi vì lời yêu cậu ta nói ra rất nhẹ nhàng, không có cảm giác đường đột cũng không có cảm giác là sự thật, chỉ giống như một người khách du lịch gặp được một hướng dẫn viên du lịch hợp ý, đồng ý tiêu thêm ít tiền đi cùng đối phương thêm một đoạn, thỏa mãn hành trình của mình rồi rời đi.

Thích Vân Tô lễ phép cười, nói với David: "Xem ra cậu rất thích tỏi Trung Quốc? Dù không phải phép nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết, bây giờ mùi của miệng cậu không được dễ ngửi cho lắm."

Anh nói tiếng Trung, nói rất chậm và rõ, giống như cách thức anh đã từng dùng để dạy tiếng Trung cho David, để David có thể nghe và hiểu được. Thích Vân Tô biết bình thường David rất yêu bản thân, nghe xong lập tức hô lên "No!" rồi chạy biến.
1

Thích Vân Tô trở về phòng riêng, bên trong chỉ có nhân viên đang dọn dẹp, bữa cơm đã tan cuộc từ lâu, anh lấy cớ quay lại tìm đồ.

Anh đang tìm Hạ Dương, từ lúc tiễn Cassie ra ngoài đã không thấy tăm hơi của Hạ Dương đâu.

Thích Vân Tô rút điện thoại gọi cho Hạ Dương, chỉ có từng tiếng "tút" dài, không có ai bắt máy. Thích Vân Tô thầm nghĩ, tại sao mình không thể coi Hạ Dương cũng là một hướng dẫn viên du lịch, cầm lên được buông xuống được, sẽ không cần phải rối rắm như lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận