[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Người bị kinh hãi còn có chị Lâm.

Sáng sớm chị Lâm tới nhà làm việc, hiếu kỳ với đống chăn nệm ngoài phòng khách vẫn chưa dọn dẹp, thanh niên tài xế nào đó mỗi ngày liến tha liến thoắng cũng không thấy tăm hơi. Chị Lâm đi nấu bữa sáng, rửa sạch trái cây, tưới hoa rồi lau bàn ghế, chuyển chậu hoa lan ở trong nhà ra bệ cửa sổ một lúc, cẩn thận tỉ mỉ làm công việc hằng ngày của mình, chỉ là không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy một hình ảnh khiếp sợ!

Cửa phòng ngủ chưa đóng chặt, bên trong có hai người đàn ông đang hôn nhau.

Thích Vân Tô cũng nhìn thấy chị Lâm nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào quá lớn, chỉ vươn tay đẩy sập cửa. Anh đã chuẩn bị xong xuôi ăn mặc chỉnh tề từ ban nãy, định xuống tầng thì đụng phải một con sói đói đứng sẵn ở cửa.

"Nhất định phải tới công ty sao? Anh có bị mệt không?" Hạ Dương mặc lại bộ đồ tối hôm qua, quần áo đã nhăn nhúm hết, khóe miệng kéo tới tận mang tai, vừa nói tầm mắt vừa rơi vào đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Thích Vân Tô.

Đầu lưỡi bị cắn một cái, Hạ Dương cũng chẳng thèm để ý, chỉ muốn hôn tiếp, hắn còn dò hỏi: "Mông anh có còn đau không?"

Thích Vân Tô hít sâu một hơi, "Em có thể bình thường một chút được không hả?"

"Chắc là không." Hạ Dương thật thà lắc đầu, "Anh có thể mặc âu phục làm cùng em một lần không?"

Hạ Dương vừa nói xong đã bị Thích Vân Tô đẩy đi, anh mở cửa ra ngoài trước, tức giận dở khóc dở cười. Làm tình cùng Hạ Dương đối với Thích Vân Tô mà nói chính là chuyện sung sướng nhất thế gian, anh vừa chìm đắm vừa mâu thuẫn, anh tham lam muốn được nhiều hơn, không muốn chỉ có như vậy, chỉ là như vậy.

Thích Vân Tô lại không biết, trong thế giới quan trắng như tờ giấy của Hạ Dương trong phương diện này, vì yêu thích nên mới lên giường là logic bình thường, vì vậy mà Hạ Dương cũng rất vui vẻ, lúc ăn bữa sáng không chịu ngồi yên, bộ dạng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên nhảy một điệu tăng-gô, trên đường tới công ty thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói là khí trời rất tốt, hay là đi ngắm cảnh một lúc.

Hạ Dương không cảm nhận được cảm xúc của Thích Vân Tô, còn Thích Vân Tô thì lại dễ dàng bị Hạ Dương kéo vào trong niềm vui của hắn.

Bọn họ lề mề tới chiều mới đến công ty, buổi trưa ăn cơm ở nhà Hạ Dương. Hạ Dương không hề nói gì, trực tiếp dừng xe dưới tầng nhà mình, quay sang hỏi Thích Vân Tô: "Cả sáng không đi làm có bỏ lỡ mất mấy triệu đôla của anh không?"

Hỏi thì hỏi nhưng tay vẫn tắt máy xe, Hạ Dương vừa xuống xe vừa cười nói: "Nếu thật sự làm lỡ mất mấy triệu đôla thì em sẽ bán thân cho anh, mỗi ngày nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để gán nợ."

Hạ Dương quanh năm suốt tháng sống ở kí túc xá của đội cứu hỏa, chỉ giữ liên lạc với người thân trong nhà, thỉnh thoảng hắn về nhà nghỉ ngơi ba mẹ cũng không quản thúc gì. Ngày hôm nay Hạ Dương dẫn theo Thích Vân Tô về nhà, giới thiệu với ba mẹ đây là một người bạn cực kỳ thân thiết.

Ba mẹ Hạ Dương nhiệt tình chiêu đãi khách, không có nghi ngờ gì, trước đây cũng không phải là Hạ Dương chưa từng dẫn bạn về nhà ăn cơm, chỉ là thái độ của con trai ngày hôm nay rất khác, cụ thể khác chỗ nào thì hai ông bà không nói ra được, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy con mình đối với người ta rất "bám dính" và "cung phụng".

Sau khi hai người rời đi, cha Hạ lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Dương, hỏi có phải là đang nợ tiền Thích Vân Tô hay không. Điều này cũng dẫn đến một khoảng thời gian dài về sau, thỉnh thoảng ba mẹ lại gọi cho hắn, lời nói ý vị sâu xa giáo dục tư tưởng tiêu tiền tiết kiệm, nhưng đó là chuyện của về sau.

Bây giờ Thích Vân Tô đang nhận một cuộc điện thoại, giao lưu bằng tiếng Anh. Hạ Dương chỉ có thể nghe hiểu được một vài từ đơn, đoán chừng là có liên quan đến công việc, chờ Thích Vân Tô cúp máy, Hạ Dương lo lắng hỏi: "Em thực sự làm lỡ chuyện làm ăn của anh rồi à?"

Thích Vân Tô vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, lắc đầu không lên tiếng. Không tính là chuyện làm ăn quan trọng, chỉ là một hợp đồng với công ty nước ngoài đã đàm phán từ rất lâu, sắp tới đối phương có kế hoạch tới công ty của anh khảo sát. Nguyên nhân làm cho Thích Vân Tô trầm mặc chính là người được phía đối tác phái tới rất quen thuộc, sau khi cúp điện thoại anh lập tức kiểm tra lại email để xác nhận, nhất thời mất tập trung nên không chú ý xe đã tới bãi đậu xe của công ty mình rồi.
1

Thích Vân Tô hỏi Hạ Dương: "Sao không xuống xe?"

"Em nhìn anh có gì đó không đúng lắm, đang căng thẳng à?" Hạ Dương ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm anh hồi lâu.

Thích Vân Tô nói "không có gì", tháo dây an toàn định xuống xe thì bị Hạ Dương kéo tay lại.


Hạ Dương không biết hỏi thế nào cho phải, chuyện công việc của anh cho dù hắn có nghe cũng không hiểu, vì vậy nên mới cợt nhả nói: "Công việc có áp lực cũng đừng gắng gượng chống đỡ, anh có thể dùng em để xả stress, muốn làm gì thì làm, dày vò thế nào cũng được."

Thích Vân Tô mở cửa xuống xe, Hạ Dương vẫn theo bên cạnh tiếp tục nói: "Ý em là em có thể dẫn anh đi vận động, là kiểu vận động nghiêm túc ấy, đánh võ hoặc chạy bền, nhìn anh hình như đang hiểu lầm rồi."

"Ở công ty thì bớt nói đi." Thích Vân Tô nói.

"Có cần giữ khoảng cách không?" Đến trước cửa thang máy đang mở, Hạ Dương làm động tác "xin mời ngài".

Thích Vân Tô vừa nhấc chân định bước vào thì nghe thấy tiếng Hạ Dương hô lên rõ to: "Ông chủ Thích, đi đường cẩn thận, hôm nay nền nhà trơn lắm."

Anh bị một tiếng hô này làm cho giật mình, cả người đóng băng ở tư thế một chân vẫn còn đang giơ lên trong không trung.

Hạ Dương chọc được đối phương, vui mừng cười ha hả, cười mãi không dừng, vừa cười vừa ồn ào nói: "Tới đây tới đây tới đánh em đê ~ Hội nhà giàu các anh ra ngoài thì đứng đắn nhưng tính tình rất nóng nảy, có phải là..."

Sau đó hắn đã bị Thích Vân Tô đá một cước vào bắp chân.

Thích Vân Tô cũng đang mỉm cười, cái kiểu làm ầm ĩ này đối với anh thực sự rất phiền, mà phiền thì phiền nhưng anh vẫn động tâm. Bữa tối ăn gà rán hamburger, tùy tiện chọn cà vạt cho âu phục, ở nơi công cộng tùy ý cười... đều là những trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời toàn nguyên tắc và cứng nhắc của anh.

Rõ ràng là anh đá không mạnh nhưng đối phương vẫn lợi dụng "ai ui" kêu đau, còn đòi bồi thường. Lúc thang máy vang lên tiếng nhắc nhở đã tới nơi Hạ Dương mới tém lại, nhỏ giọng thầm thì: "Người nghiêm túc không được cười."

Sau khi cửa thang máy mở ra, khá nhiều người đi vào, toàn là người quen.

"Sao cậu lại ở đây?" Đối phương nhìn thấy Hạ Dương trước, hỏi.

Là đồng nghiệp của Hạ Dương, mặc bộ đồng phục cứu hộ màu vàng, đang trong trạng thái thi hành nhiệm vụ.

Hạ Dương chỉ vào Thích Vân Tô: "Công ty của bạn em ở trên lầu. Sao các anh lại ở đây?"

Tòa nhà này có người nhảy lầu, đã tử vong, xác bị kẹt trong biển quảng cáo đèn LED, kéo mãi không ra. Sau khi Hạ Dương nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, vào văn phòng của Thích Vân Tô, hắn mới nhớ ra người nhảy lầu chính là vị đại ca chiều hôm qua dạy bọn họ cách dỗ bà xã.

"Bảo sao em nhìn rất quen mắt." Hạ Dương ngồi trước bàn làm việc của Thích Vân Tô, "Anh ta nhảy lầu, nhưng nguyên nhân tử vong là ngạt thở, bị kẹt trong cái khe đó rồi từ từ chết đi, bọn em phải cắt đi vài miếng kính với kéo được thi thể ra, cả người sưng phù không nhìn rõ hình dạng."

"Là người tối hôm qua chào hỏi em ở thang máy ấy hả?" Thích Vân Tô hỏi.

Hạ Dương gật đầu, "Có phải là nhìn bộ dạng lúc đó hoàn toàn không giống người sắp tự sát? Em nhớ có xem qua camera giám sát của công ty bọn họ, anh ta mở cửa sổ văn phòng mình rồi nhảy xuống, hình như là do công việc quá nhiều, báo cáo viết không xong, khách hàng không đàm phán được, làm việc suốt một đêm, sáng hôm sau mở cửa sổ đứng thẫn thờ mấy phút rồi nhảy lầu."

Thích Vân Tô gật gù, tỏ ý là mình vẫn đang nghe, sau đó tầm mắt chuyển về phía máy tính và công việc. Hạ Dương về ngồi ở ghế sô pha tiếp khách như bình thường, cái chức vệ sĩ kiêm tài xế này của hắn có tính tự do rất cao, ngoài thời gian lái xe ra thì thích chơi gì thì chơi, nhưng cũng không dám quậy phá vì sợ quấy rầy Thích Vân Tô làm việc.

Hạ Dương cầm điện thoại nhưng không mở game, vô thức ngẩng đầu muốn nhìn Thích Vân Tô, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Thích Vân Tô cũng đang nhìn mình, ánh mắt cả hai lập tức tránh đi, đồng thời nói: "Anh/Em..."

Thích Vân Tô: "Em nói trước đi."

"Khi đó anh cũng như vậy phải không?" Hạ Dương đi sang phía bàn anh, "Lúc lựa chọn tự sát."

"Một phần, phần nhiều là do cuộc sống..." Thích Vân Tô ngả người ra sau dựa lưng vào ghế, ngẫm nghĩ cân nhắc lựa chọn từ ngữ thích hợp, "... quá vô vị."

Thích Vân Tô nở nụ cười nhạt nhưng không hề cảm thấy lúng túng với đề tài này, anh nói tiếp: "Trường đại học mà anh thi vào, chuyên ngành mà anh theo học, công việc mà anh làm đều không phải là lựa chọn yêu thích thực sự của anh, từ phòng nghiên cứu kỹ thuật chuyển sang làm quản lý cũng chỉ vì mẹ anh bị ung thư, cần nhiều tiền chữa trị. Sau khi mẹ mất, lý do để anh tiếp tục làm việc không còn, có nhà có xe không nợ nần ai, không có người cần chăm sóc, không còn mục đích sống nữa, chi bằng chết quách đi cho rồi. Một buổi sáng bình thường được đồng hồ báo thức gọi dậy, anh đã nghĩ như vậy."


Thích Vân Tô vừa nói vừa hồi tưởng. Đêm hôm đó anh đậu xe giữa sườn núi, ghế phụ đặt một lò than nhỏ đang cháy, đổ một nửa lọ thuốc ngủ ra tay. Anh nhìn những viên thuốc không hiểu sao đột nhiên trở nên nhòe đi, chồng chéo nhiều hình ảnh kỳ lạ khác, theo đó trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều ký ức cực kỳ sinh động. Thích Vân Tô vội vàng mở cửa xe ra ngoài, chân tay mềm nhũn vì không còn chút sức lực nào, nhưng trong đầu lại có một giọng nói rất rõ ràng rằng mình không thể chết được.

"Quá hèn nhát." Thích Vân Tô kể xong, tự đưa ra lời đánh giá, "Áp lực công việc chỉ là một cái cớ, còn vấn đề thực sự nằm ở chỗ không chấp nhận được cuộc sống quá vô vị này, không tìm được lý do để sống tiếp."

Hạ Dương hỏi: "Vậy giờ thì sao? Cuộc sống đã thú vị hơn chút nào chưa? Anh tìm được lý do để sống chưa?"

"Vẫn ổn." Thích Vân Tô đáp.

Vẫn ổn, mọi thứ đều như ý.

Hạ Dương ngồi trở lại bàn làm việc, đối diện Thích Vân Tô, hắn với tay sang chạm vào tay anh, đối phương không tránh né, như được ngầm cho phép, Hạ Dương to gan gãi gãi mu bàn tay anh, nói: "Chỉ ổn thôi à? Anh có muốn kích thích hơn nữa không?"

Ừm, đúng là rất kích thích, bây giờ còn đang công khai ve vãn nhau trong văn phòng đây này, Thích Vân Tô thầm nghĩ.

Hạ Dương quấn lấy tay Thích Vân Tô vừa cào vừa bóp tự chơi một lúc, không ngờ chủ nhân lại tùy ý để hắn làm xằng làm bậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thích Vân Tô đang chăm chú xem gì đó trên màn hình máy tính, coi bàn tay kia như thể không phải là của mình.

"Vừa rồi anh định nói gì?" Hạ Dương hỏi, lúc này tay của Thích Vân Tô mới có phản ứng.

Thích Vân Tô thu tay về, nghiêm mặt hỏi: "Em muốn trở lại ngày hôm qua cứu người kia đúng không?"

"Không!" Hạ Dương đáp ngay lập tức, "Em không có năng lực đó, cũng chẳng phải là siêu anh hùng, sao quan tâm nhiều chuyện thế được?"

Hạ Dương nói xong đi về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một lúc rồi quay lại nói: "Tối hôm qua chuyện kia... chúng ta làm chuyện kia... bây giờ cẩn thận nghĩ lại hình như biểu hiện của em không được tốt lắm, em muốn, muốn có một cơ hội làm lại, chắc chắn sẽ tốt hơn..."

Vốn dĩ đang nói chuyện rất nghiêm túc, sắc mặt của Thích Vân Tô lạnh xuống, không cảm xúc nhìn Hạ Dương.

"Cũng không nhất định là sẽ trở lại ngày hôm qua, em thử một chút xem." Bộ dạng Hạ Dương xoa tay chờ mong.

"Hạ Dương, chú ý an toàn."

Hạ Dương mím môi, gật đầu đáp "được" rồi nhảy xuống.

Thích Vân Tô đặt sự tập trung của mình về lại máy tính trên bàn, ngón tay run rẩy, nội dung trên màn hình không có cách nào vào đầu. Anh nhìn mục hiện giờ ở góc, vô thức bấm liên tục vào nó...

Chốc lát sau, từng đồ vật ở trước mặt thay đổi. Bàn làm việc sạch sẽ trở nên chất đầy văn kiện, cốc cà phê bên tay phải biến thành coca, áo khoác âu phục trên người biến mất, ống tay áo sơ mi bên trong vẫn còn dính một ít dầu mỡ, email bằng tiếng Anh trên máy tính biến thành một chương trình lập trình khác bình thường.

"Không đúng lắm?" Anh nghe thấy tiếng của Hạ Dương.

Thích Vân Tô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Dương đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn trà thu dọn mấy hộp thức ăn ngoài.

Hạ Dương cũng ngẩng đầu lên nhìn lại: "Anh có cảm thấy có gì không đúng không?"

Vừa nói xong thì cửa phòng làm việc bật mở, người bên ngoài hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Sao thế?" Hạ Dương hơi sốt sắng, "Đừng có dọa tôi."


"Em còn tưởng sẽ về được sớm hơn, tranh thủ ăn một ít gà rán." Hạ Dương ngoài cửa đi vào, trực tiếp đi về phía Thích Vân Tô, hoàn toàn không để ý tới một "bản thân mình" khác đang ở bên kia há hốc mồm, hắn hỏi Thích Vân Tô: "Anh im lặng như vậy tức là đã có ký ức của một ngày sau rồi đúng không?"

Thích Vân Tô gật đầu đáp "ừ".

Hạ Dương bên kia bỏ đống rác trong tay đi, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì bất ngờ à?" Nhưng không ai để ý đến cậu ta.

"Anh cần viết nốt phần cuối nữa mới tan làm được." Thích Vân Tô nói.

Hạ Dương: "Anh cứ bận đi, không vội." Hắn ngồi xuống đối diện Thích Vân Tô, cầm cốc coca đã gần hết đưa cho Hạ Dương ở bên kia, "Đi vứt rác đi."

Hạ Dương kia nhận lấy cái cốc rỗng ném vào túi rác, nhìn Thích Vân Tô đang ngồi làm việc, nhìn lại mình cũng không cảm nhận được chút cảm xúc tồi tệ nào, nhíu mày suy nghĩ một lúc, không dám nói gì nữa sợ làm phiền Thích Vân Tô, hắn quay sang dựng một ngón giữa cho chính mình rồi mới quay đầu ra ngoài vứt rác.
2

Thời gian chậm rãi trôi đi, hai Hạ Dương cùng tồn tại trong một khoảng thời gian, thực ra Thích Vân Tô không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài, cũng không tập trung được vào công việc. Tay gõ bàn phím của anh run lên, xử lý hoàn toàn bằng thói quen.

Sau khi kết thúc công việc, Thích Vân Tô chống tay vào mép bàn mới có thể đứng lên, Hạ Dương vươn tay đỡ anh, Thích Vân Tô hơi giật mình, mất vài giây mới xác nhận bộ quần áo này là của Hạ Dương đến từ ngày mai.

"Ê đừng có động tay động chân!"

Một Hạ Dương khác ở bên cạnh hét lên. Cậu ta đã nhịn nãy giờ rồi, còn đang hoang mang vì chưa làm rõ được chuyện gì sẽ xảy ra, nhìn thấy giữa mình của tương lai và Thích Vân Tô dường như đang tồn tại một bầu không khí ám muội hiểu ngầm gì đó với nhau, cậu ta có cảm giác như bản thân đang bị cô lập, trong lòng rất khó chịu.
1

"Sắp hết giờ rồi, biến đi." Lúc vào thang máy, Hạ Dương còn ngăn không cho mình đi vào.

Một Hạ Dương khác bị chặn lại bên ngoài, nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại hắn vẫn vọt vào, không nói gì, trực tiếp ôm lấy Thích Vân Tô đè lên tường, cúi đầu hôn anh.

Nụ hôn không thành thạo, lại còn vội vã, tiếng thở dốc vang lên không ngừng, tiếng nước bọt khi hôn không ngừng quẩn quanh trong không gian thang máy chật hẹp.

Hạ Dương vừa rồi cảm thấy mình bị cô lập đứng há hốc mồm, cảm giác bây giờ hình như là... bà xã ngoại tình?

"ĐM!"

Hạ Dương nổi giận, hung hăng đá người kia một phát, nhất thời quên mất là cũng đang đá mình, bởi vậy mà khi người kia va vào tường rồi biến mất, ở thắt lưng cũng co thắt cơn đau khiến hắn phải ngồi sụp xuống, chửi thề mấy câu, không biết nên trút đống lửa giận này đi đâu.
1

Mất một lúc để thích ứng, ký ức dần hiện ra, hắn loáng thoáng nhìn thấy một vài hình ảnh quen thuộc kèm ngọn lửa vô danh nào đó. Bỗng nghe thấy tiếng Thích Vân Tô bật cười, Hạ Dương ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương đang đỏ mặt nở nụ cười.

"Anh cười gì thế?" Hạ Dương hỏi.

Thích Vân Tô không trả lời, cười vì nụ hôn bất ngờ ban nãy đã làm anh hết căng thẳng, còn mang theo một ít kích thích kỳ lạ, rất thú vị.

Hạ Dương vẫn đang ngồi xổm, Thích Vân Tô đứng dựa vào tường, hai người ăn ý nhìn về phía màn hình hiện số tầng thang máy, im lặng hồi lâu, Hạ Dương lên tiếng trước: "Đi xuống là đụng phải vị đại ca kia."

Thích Vân Tô sửa cổ áo, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc: "Chênh lệch thời gian không nhiều."

Thang máy dừng ở tầng một rồi mở ra, bên ngoài có tiếng người nói: "Ôi xuống bãi đậu xe à, mình bấm sai rồi..."

Hạ Dương chào hỏi: "Chào anh, muộn vậy mà anh vẫn còn ở công ty à?"

Đối phương đáp: "Là cậu hả? Cậu không cần về dỗ bà xã à? Sao còn tăng ca tới tận giờ này?"

"Em vừa tan làm rồi đây, anh thì sao? Còn phải tăng ca tiếp hả?" Hạ Dương vừa nói vừa đi ra ngoài, "Chúng ta đi uống một chén đi, công việc ném sang ngày mai, đừng tăng ca nữa."

Người kia do dự một lúc rồi đồng ý, bọn họ đi tới một quán rượu gần đó.

Chỉ có Hạ Dương nói chuyện với người kia, Thích Vân Tô im lặng đi theo, ngoại trừ lúc đầu bị Hạ Dương cưỡng chế nắm lấy cổ tay ra thì sau đó anh như một người qua đường đi cùng, yên tĩnh chờ bên cạnh. Anh muốn chen vào cũng không chen được, bọn họ tán gẫu đủ thứ chuyện, từ cách dỗ bà xã đến những thói xấu của cấp trên.


Quán rượu đang mở một giai điệu nhẹ nhàng, công việc cần làm vẫn còn đó, cùng lắm thì để sáng hôm sau tiếp tục, hôm nay chỉ muốn có người cùng uống rượu và trò chuyện, gọi thêm một ít đồ ăn kèm cho ấm bụng, vậy là tống hết được đi phiền muộn của ngày hôm nay.

Nói chuyện phiếm chán chê, đến lúc tan cuộc, Thích Vân Tô chỉ ngồi yên tĩnh một bên xem ra lại là người... không tỉnh táo nhất, sau khi tiễn vị đại ca kia đi, hai người quay về nhà Thích Vân Tô, trời đã chuyển tờ mờ sáng rồi.

Mùi rượu phủ kín toàn thân Thích Vân Tô, hai má anh ửng hồng, lúc lên tầng nhất quyết không cho Hạ Dương đỡ mình, nói mình vẫn chưa say.

Trước khi vào phòng tắm vẫn nói: "Em đi ngủ đi, không cần để ý đến anh."

"Nhưng em sợ anh trượt chân ngã." Hạ Dương từ chối, cũng chui vào phòng tắm, vừa vào đã bắt đầu cởi quần áo.

"Em muốn làm à?" Thích Vân Tô hỏi.

Hạ Dương đang cởi cúc áo sơ mi cho Thích Vân Tô, hắn cúi đầu hôn lên trán anh một cái, "Chúng ta vốn làm mà, anh không được ăn gian."

Động tác của hắn dần vội vàng, phản ứng của thân dưới càng mãnh liệt, sau khi lột áo sơ mi của Thích Vân Tô, hắn không chờ được nữa mà đè anh lên tường hôn, môi lưỡi quấn quít vừa cắn vừa mút, lẩm bẩm: "Lại một lần nữa em chắc chắn sẽ thể hiện tốt hơn."

Thích Vân Tô cũng ôm lấy Hạ Dương, không còn năng lực phản kháng, lúc hôn cũng sẽ chủ động đáp lại. Hạ Dương không quen lắm với viên đường được đút tận miệng này, tạm dừng nụ hôn hỏi Thích Vân Tô: "Anh thật sự say rồi à?"

"Không say." Nhưng phản ứng lại giống hệt của người say, nở nụ cười xán lạn.

"Anh đừng như vậy, anh không thoải mái chỗ nào? Nếu khó chịu thì không làm nữa, em tắm cho anh thôi..."

Hạ Dương vốn định nhịn lại, kết quả chưa nói xong đã cảm nhận được một nụ hôn ấm áp đặt lên cổ mình.

Thích Vân Tô vịn vai Hạ Dương, rướn người trải dọc nụ hôn từ cổ đến tai hắn.

"Đệt!" Bây giờ thì nhịn thế nào được nữa, Hạ Dương nghiến răng: "Là anh say rượu mất lý trí, không thể trách em nhân lúc cháy nhà hôi của!"

Sau đó hắn cởi nốt quần của Thích Vân Tô và mình, mở vòi hoa sen.

Thích Vân Tô rất tỉnh táo, bị nước xối lên người cũng không giảm bớt cảm giác khô nóng trong cơ thể. Anh bị Hạ Dương ôm từ phía sau, ngón tay của Hạ Dương không dịu dàng lắm, khuấy đảo lung tung trong miệng anh, nơi nào đó thì đẩy ra đẩy vào giữa hai đùi anh, Thích Vân Tô vẫn tỉnh táo và nhận biết được tất cả.

Nhưng anh dựa vào lý do say để giải phóng toàn bộ tâm tình của mình.

Đùi bị ma sát đến đỏ mà cây gậy cứng ngắc kia vẫn chưa chịu bắn, Hạ Dương sắp hết kiên nhẫn, hắn xoay mặt Thích Vân Tô lại, vừa hôn sâu vừa dùng ngón tay vuốt ve cửa huyệt, dụ dỗ: "Để em đi vào nhé?"

Dục vọng ngập tràn trong một không gian kín, tiếng nước ngừng lại, tiếng hít thở càng thêm rõ ràng. Thích Vân Tô dựa lưng vào cửa kính, một chân gác lên thắt lưng Hạ Dương, nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó lần mò cầm lấy tay Hạ Dương, đâm vào.

Cảm giác đau đớn khiến anh càng thêm tỉnh táo, cả người cơ hồ dựa hết vào Hạ Dương, vừa thở dốc vừa nói: "Lần sau nhớ mua gel bôi trơn."

Sự tập trung của Hạ Dương đặt hết vào việc mở rộng, hắn nghe không rõ, hỏi lại anh vừa nói gì, còn nói: "Anh đừng cười như vậy, cứ làm mặt lạnh mắng em đi..."

"Em không thích anh cười à?" Thích Vân Tô hỏi lại.

"Em sẽ cho rằng anh đang có âm mưu gì đó." Hạ Dương vẫn cho rằng Thích Vân Tô đã say rồi, nhìn cúc hoa đang phun ra nuốt vào ngón tay của mình, "Em biết chạm vào đâu để anh thấy thoải mái, thật thần kỳ đúng không? Không ngờ đàn ông làm với đàn ông lại sướng như vậy!"

Hạ Dương chìm đắm trong chuyện làm tình, lại cúi đầu hôn Thích Vân Tô, sau khi mở rộng đủ rồi hắn rút tay ra thay bằng phân thân của mình, được vùi vào một nơi ấm áp, hắn thỏa mãn thở ra một hơi dài.

Hạ Dương hôn rải rác lên tai và cổ Thích Vân Tô, nói lời cợt nhả: "Bên trong nóng quá, rất sảng khoái, sáng mai tỉnh lại anh quên chuyện mình đã say đi."

"Ừm... vậy thì mỗi ngày anh sẽ uống say..." Thích Vân Tô rũ mi, "Yêu anh nhanh lên một chút được không?"

"Lời này có ý gì?" Hạ Dương chớp mắt hỏi.

"Lời lúc say."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận