[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Điều hòa xua đi khí nóng oi bức của mùa hạ, nhưng lại không dập được ngọn lửa cháy lên khi hai con người "giao hòa" với nhau.

Cơ thể Thích Vân Tô nóng rực, nhưng muốn che giấu sự căng thẳng của mình và bảo vệ một ít rụt rè cuối cùng nên cho dù cả người đã bị lột trần truồng thì biểu cảm trên mặt vẫn lãnh đạm.

Lạnh nhạt nhưng vẫn rất quyến rũ, kiêu ngạo cấm dục đan xen với da dẻ ửng hồng, lông mi rung rinh. Hạ Dương nhìn thẳng vào mắt anh, lại nhìn qua nốt ruồi không rõ ràng lắm ở phần cuối lông mày, vụng về cúi thấp người xuống hôn lên nốt ruồi này.

Khoảng cách nụ hôn vụn vặt rải từ lông mày xuống môi, dường như đang vượt qua một rặng núi lửa hoặc đám mây trôi bồng bềnh.

Hạ Dương hưng phấn ngồi thẳng người lên, thô bạo cởi hết quần áo vướng víu trên người mình, sau đó lại nằm xuống người Thích Vân Tô, cười nói: "Em cũng cứng rồi."

"Không cần nói cho anh biết." Thích Vân Tô liếc hắn.

Hạ Dương vẫn chăm chú nhìn môi của Thích Vân Tô, như có ma thuật gì đó khiến hắn không dời mắt đi được, hắn cúi xuống hôn một cái rồi lại rời ra cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Hạ Dương không nhịn được hỏi: "Em có thể hôn kịch liệt hơn một chút được không?"

"Không được..."

Thích Vân Tô chưa nói xong thì câu chữ đã bị nuốt hết giữa môi lưỡi lộn xộn, phần lớn là kiểu hôn sâu nửa vời đang tìm tòi khám phá, hô hấp không kịp điều chỉnh, dần dần hơi thở của cả hai như chất dẫn lửa, răng cạ vào nhau mấy lần, ga giường dưới thân nhăn nhúm.

Chỗ nước bọt chưa kịp nuốt bị Hạ Dương liếm sạch, hắn dùng cả hai tay ôm mặt Thích Vân Tô, chợt dừng lại động tác đang làm, Thích Vân Tô khó hiểu mở mắt ra nhìn đối phương.

Hạ Dương nói: "Hình như em càng ngày càng cảm nhận được cậu ta."

Thích Vân Tô rất không thích nghe mấy câu thẳng thắn ra như vậy, anh cố gắng tránh tầm mắt của Hạ Dương, ngữ khí pha chút bực bội: "Muốn làm thì làm đi."


"Anh không có à? Anh không cảm thấy thích em à?" Hạ Dương hỏi, không chờ Thích Vân Tô đáp lại đã thò tay nắm lấy thằng nhỏ của anh, vừa khiêu khích vừa nói: "Vậy sao anh lại cứng lên nhanh thế nhỉ?"

Thích Vân Tô muốn mở miệng nhưng sợ chỉ phun ra được tiếng rên rỉ, anh nhíu mày, nhấc chân định đá văng Hạ Dương, kết quả cổ chân bị đối phương nắm lấy.

Hạ Dương ôm lấy cả hai chân Thích Vân Tô, hơi nâng lên, đặt thằng em của mình vào phần giữa đùi trong của Thích Vân Tô, cọ qua cọ lại.

Thích Vân Tô cứ tưởng đối phương cứ thế muốn đi vào luôn nên hoảng sợ.

Đúng là hắn rất muốn đi vào, nhưng thử mấy lần mới phát hiện không dễ dàng cho lắm. Hạ Dương ngẩng đầu nhìn Thích Vân Tô, nhìn thấy môi anh mới sực nhớ ra là còn một bước nữa. Động tác ra vào giữa hai đùi vẫn không dừng lại, hắn nắm lấy tay Thích Vân Tô, há miệng nhét hai ngón tay vào miệng liếm mút.

Thích Vân Tô chỉ cảm thấy đùi mình ngứa ngáy, không giãy giụa được, một lúc sau mới nhận ra ngón tay của mình ướt nhẹp, khó hiểu hỏi: "Sao anh không nhớ là em còn có sở thích ngậm ngón tay..."

Hạ Dương lấy tay anh ra khỏi miệng mình, nuốt nước miếng nói: "Không phải như vậy sao? Liếm ướt, để anh luồn vào sẽ dễ làm hơn..."
2

Thích Vân Tô suýt chút nữa mắng ra miệng câu chửi tục nhất trong kiếp này của mình, cuối cùng vẫn kìm lại được, vốn dĩ anh đã lên tinh thần quyết tâm tùy ý một lần, còn bây giờ lại trực tiếp nhấc chân đạp thẳng vào ngực Hạ Dương, đá đối phương ngã ngồi ra sau.

Ngồi dậy, nhìn thấy Hạ Dương vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt như đang hỏi "không phải vậy à", Thích Vân Tô thầm nghĩ, không sai rồi, đây mới chính là Hạ Dương...

Trong trí nhớ, hiện tại là khoảng thời gian Hạ Dương hẹn hò với Nhiễm Ninh, hắn sẽ tới tìm anh hỏi về những chuyện này, hoàn toàn coi Thích Vân Tô như anh trai ruột của mình, hễ chuyện tình cảm không thuận lợi, chuyện giường chiếu không hài hòa là tới tìm anh để hỏi, vì vậy mà qua mấy năm sau, khi Thích Vân Tô tỉnh lại ở năm 36 tuổi, anh thực sự không dám tin cái người hành mình đến chết đi sống lại ở trên giường kia chính là một Hạ Dương chân thật.

Bây giờ Thích Vân Tô thậm chí bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ một thân kinh nghiệm giường chiếu của Hạ Dương đều là do một tay mình dạy ra?

Hạ Dương ở bên cạnh cuống quít hỏi: "Em làm sai ở bước nào rồi?"

Một khắc trước chỉ muốn đuổi Hạ Dương xuống giường, cuối cùng Thích Vân Tô lựa chọn chấp nhận số phận, hoặc là tò mò, anh gạt bỏ hết chút ngại ngùng ban nãy còn sót lại, dịch người về phía Hạ Dương.

Rồi đổi thành anh ngồi lên đùi hắn.

Hạ Dương căng thẳng hít vào thở ra, không dám nói tiếng nào.


"Đưa tay đây." Thích Vân Tô ra lệnh.

Hạ Dương làm theo, xòe hai tay mình ra.

Thích Vân Tô lườm hắn một cái, cầm lấy một bên tay, vô cùng bất lực với cái biểu cảm tủi thân kia của Hạ Dương, anh ngậm ngón tay của hắn vào miệng.

Quá trình liếm mút này không dài nhưng trong mắt Hạ Dương trở thành dài đằng đẵng, cứ như bị xử lăng trì. Đầu lưỡi đỏ hồng của Thích Vân Tô di chuyển xung quanh ngón tay, mắt ướt át ánh nước, không khác gì lưỡi dao cứa từng nhát từng nhát vào da thịt, làm Hạ Dương đứng ngồi không yên.

Thích Vân Tô liếm ướt ba ngón tay của Hạ Dương, hỏi: "Hiểu chưa?"

"Ừm ừm ừm..." Hạ Dương gật đầu ba lần.

Thích Vân Tô lại nằm xuống, anh muộn màng nhận ra rồi tự thôi miên mình, không phải, tuyệt đối không phải là do mình dạy.

Bước mở rộng tiếp theo do bản năng tự dẫn đường, cái này không cần ai dạy.

Hạ Dương bứt rứt lắm rồi, gấp gáp không muốn kéo dài thêm nữa, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở hắn phải mở rộng cẩn thận, hắn cũng chẳng biết mình lĩnh ngộ được từ đâu ra, vừa mở rộng vừa hôn lên đùi của Thích Vân Tô.

Đến lúc cảm thấy có vẻ cũng ổn ổn rồi, Hạ Dương còn tổng kết: "Em rất có tiềm chất làm gay phải không?!"
1

Thích Vân Tô chỉ muốn trợn trắng mắt, ai đó hình như quên mất đã từng nói đồng tính thật đáng sợ thật kỳ cục.

Tiềm chất nói quật là quật, sau khi tiến vào, Hạ Dương cảm thấy sắp tiêu đời rồi, lẩm bẩm: "Anh chặt quá, em muốn bắn luôn mất, phải làm sao bây giờ?"

"Không muốn bắn bên trong." Thích Vân Tô đang rất đau, anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, thả lỏng toàn thân.


Hạ Dương: "Anh động đi... em không dám động..."

"Vậy thì..." Thích Vân Tô hít sâu một hơi, "... Ra ngoài."

"Không được, mất hết mặt mũi." Hạ Dương nói, cơ thể vẫn không nhúc nhích. Hắn nâng hai chân của anh gác lên vai mình, từ từ cúi người đẩy vào sâu hơn, Thích Vân Tô "ưm" một tiếng, theo phản xạ dịch người tránh đi.

"Anh đang đau lắm à?" Hạ Dương hỏi.

"Em hiếu kỳ thì có thể thử xem."

Hạ Dương hôn lên hàng lông mày đang nhíu của anh, trải dọc từ trán xuống môi, tiếp đó cầm lấy dương vật của anh vuốt ve an ủi, thận trọng hỏi: "Có phải làm thế này sẽ thoải mái hơn một chút?"

Hắn cảm nhận được cơ thể anh căng cứng, cúc hoa siết chặt chứng minh anh đang rất khó chịu, chậm rãi đẩy vào rút ra, mắt vẫn không quên quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt anh, lục lọi tìm kiếm điểm mẫn cảm của anh.

Hơi lạnh của điều hòa không thổi hết nổi từng tầng mồ hôi trên người cả hai.

Trong không khí ngập tràn mùi hương cam ngọt nhưng vẫn không che lấp được mùi vị của tình dục.

Lần này Hạ Dương không có cơ hội theo họ "Thích". Ban đầu hắn còn khiêm tốn kiềm chế, sau đó bắt đầu đè lên người Thích Vân Tô mạnh mẽ điên cuồng ra vào, được một lúc thì hỏi Thích Vân Tô có bị đau chân không, ôm anh ngồi dậy, sau khi đổi tư thế lại tiếp tục làm thêm một lúc lâu nữa.

Thích Vân Tô đã bắn một lần, toàn thân uể oải, chưa kịp rời ra thì cảm nhận được một bàn tay nào đó vuốt ve lưng mình rồi đi dần xuống chỗ cả hai đang gắn kết.

"Không làm nữa, nóng." Thích Vân Tô thở dốc.

"Để em đi kiểm tra điều hòa." Hạ Dương nhẹ nhàng buông anh ra, xuống giường tìm điều khiển điều hòa. Lúc bò lại về giường thấy Thích Vân Tô đang nhìn mình chằm chằm, Hạ Dương nhướng mày hất cằm, hỏi: "Có phải là em rất mạnh, rất to không?"

Một trai thẳng phát biểu.

Thích Vân Tô nhắm mắt lại, đè nén xúc động muốn chửi thề, hồi lâu sau mới mở miệng: "Vì sao lại bị thương?"

Thích Vân Tô hỏi về mảng sẹo lớn do bị bỏng ở sau lưng Hạ Dương.

Hạ Dương theo phản xạ vươn tay ra sau sờ sờ, đáp: "Có thể làm trước đã không? Làm xong rồi nói chuyện nghiêm túc sau, em đang cứng đến khó chịu đây này."

"Mỗi lần em trở về không thể ngăn được việc mình sẽ bị thương sao?" Thích Vân Tô phớt lờ bàn tay xấu xa nào đó đang bắt đầu làm loạn trên cơ thể mình.


"Tuy rằng sẽ thay đổi được số người thương vong nhưng không ngăn được khí gas phát nổ, người xuyên qua đứng rất gần, sau khi cậu ta biến mất, vết thương và ký ức chuyển sang chồng chất lên người em..."

Hạ Dương ngừng một chút, nhíu mày nói: "Gì mà cậu ta với em, rõ ràng đều là em!"

Thích Vân Tô cũng cau mày, không làm rõ "cậu ta" và "em" kia.

Hạ Dương nói tiếp: "Anh có biết trước khi phát nổ em đã nhìn thấy gì trong nhà Thích Hòa Tân không? Mẹ kiếp! Nhắc tới lại muốn xìu, chúng ta có thể làm trước đã được không?"

Đặt câu hỏi nhưng chẳng thèm quan tâm câu trả lời, Hạ Dương trực tiếp tách hai chân của Thích Vân Tô ra, đẩy người đi vào.

Động tác vội vàng nhưng cũng may là chỗ đó không còn chặt nữa, cũng không còn lơ mơ như lúc đầu nữa, Hạ Dương vừa di chuyển vừa tìm tư thế thoải mái cho cả hai, thở dốc tận hưởng, cảm thán liên tục mấy câu "đệt", "sướng quá", trông rất sung sức.

Lần thứ hai lâm trận, lỗ sau đã được bôi trơn vừa vặn nên Thích Vân Tô không còn thấy đau đớn nữa, bắt đầu cảm nhận được khoái cảm ùn ùn kéo tới, anh vừa thở gấp vừa hỏi Hạ Dương: "Bây giờ em không cảm thấy làm tình với đàn ông rất đáng sợ nữa rồi à?"

Vừa nói xong thì điểm mẫn cảm bị ma sát, Thích Vân Tô theo phản xạ bật ra tiếng rên rỉ ngâm dài. Là cố ý, chắc chắn là cố ý, để anh không thể hỏi thêm được một câu nào vào lúc này nữa, chỉ có thể rên rỉ mà thôi.

"Làm với đàn ông khác mới đáng sợ." Hạ Dương không hề có chút lúng túng nào, phần thân dưới đong đưa nhiệt tình, hắn cúi người ngậm vào một bên hạt đậu trước ngực Thích Vân Tô, "Làm với anh thì không, anh rất thơm."

...

Thơm đến mấy cuối cùng cũng bị lăn lộn thành một thân dính đầy mồ hôi và tinh dịch.

Khi Hạ Dương bắn lần cuối cùng, Thích Vân Tô có cảm giác mình sắp bất tỉnh đến nơi rồi. Anh bắn nhiều hơn Hạ Dương mấy lần, không biết là bắn đến cạn kiệt hay là bị làm đến tê liệt, hoàn toàn mất hết sức lực.

Hạ Dương hài lòng, còn muốn nằm ôm ấp vuốt ve thêm nhưng lại bị Thích Vân Tô đẩy một cái, lúc đấy hắn mới nhận ra mình đã vui mừng hơi sớm rồi.

Thích Vân Tô đỡ thắt lưng, chật vật xuống giường, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói với Hạ Dương: "Em đi được rồi."

"Anh thật là độc ác! Quần còn chưa mặc đã muốn đuổi người!" Hạ Dương ầm ầm lên án, đương nhiên là hắn sẽ không đi, còn chui vào phòng tắm đòi tắm chung.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, trong lúc chờ Hạ Dương dọn dẹp và đổi ga giường, Thích Vân Tô ngủ thiếp trên sô pha.

Vì vậy mà sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của một người khác, Thích Vân Tô tỉnh táo trong tức khắc vì hoảng sợ. Anh sững sờ nhìn khuôn mặt của Hạ Dương hồi lâu, tự hỏi đây rốt cuộc là thật hay là giấc mơ về ký ức tương lai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui