[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Hạ Dương nói "không phải chủ động kiểu này" nhưng hông vẫn theo bản năng nâng lên, không chút khách sáo.

Hắn cúi đầu nhìn Thích Vân Tô, thở dốc: "Sướng quá..."

Chuyện trên giường Thích Vân Tô rất ít khi chủ động, ngoại trừ lần đầu tiên do uống nhiều quá, còn bình thường anh rất hiếm khi là người bắt đầu trước. Không gian trong xe chật hẹp, tư thế của anh rất khó xử, bị Hạ Dương nhìn cũng rất khó xử, anh tiện tay nhặt cái áo khoác rơi bên cạnh ném lên đầu Hạ Dương, che tầm mắt của hắn.

Tiếng thở dốc và động tác lên xuống có quy luật đầy ái muội ở phần thân dưới, tình dục quẩn quanh, làm cho bầu không khí ướt át, nóng bỏng và quay cuồng, có cảm giác như giây tiếp theo cả chiếc xe sẽ phát nổ.

Lúc tầm mắt của Hạ Dương được giải phóng, khóe miệng Thích Vân Tô dính một dòng tinh dịch, đang nhìn hắn.

"Hài lòng chưa?" Thích Vân Tô nhàn nhạt hỏi. Nếu không phải đuôi mắt anh hơi cong lên, khuôn mặt ửng hồng thì ngữ khí vừa rồi nghe rất giống như một người đang bàn chuyện công việc bình thường.

Hạ Dương ôm Thích Vân Tô dậy, để anh ngồi trên đùi mình, môi kề môi, hôn sâu.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, lúc hôn, Thích Vân Tô vẫn mở mắt nhìn Hạ Dương, tay chậm rãi luồn vào trong áo hắn, vuốt ve lưng đối phương.

Hạ Dương tạm dừng nụ hôn, mở mắt đối diện với tầm mắt của anh, thầm thì hỏi: "Anh sao vậy?"

"Em thật sự là Hạ Dương sao?"

Hạ Dương thở dài, đáp: "Đúng, là em, là Hạ Dương cực kỳ yêu anh."

"Vì sao..."

Lại yêu anh?

Thích Vân Tô phát hiện hỏi câu này ra miệng rất khó, anh mỉm cười, "Thôi, không có gì."

Anh nghiêng người, dùng một nụ hôn nuốt hết những lời Hạ Dương muốn hỏi. Người đổi sang tư thế quỳ, mông hơi nâng lên đỡ lấy dương vật trước bụng. Anh muốn ngồi xuống nhưng tay quá run nên không nhắm chuẩn được, trong lúc mất tập trung thì quyền chủ động hôn môi đã bị Hạ Dương giành mất.

Giữa tiếng thở dốc giao nhau, Hạ Dương nặng nề nói: "Hôm nay anh có gì đó rất không đúng..."

"Có phải là vừa nhớ ra thêm chuyện gì không?"

Thích Vân Tô không muốn đối mặt với Hạ Dương nên xoay người. Hạ Dương tưởng anh không tiếp tục nữa nên vươn tay gom gọn áo khoác lại, mất vài giây mới hiểu ra Thích Vân Tô chỉ đang quay lại đưa lưng về phía hắn mà thôi, còn người vẫn ngồi trên đùi hắn, hậu huyệt vẫn cọ xát với dương vật của hắn.

"Anh có muốn làm không?" Hạ Dương dò hỏi.

Thích Vân Tô đáp: "Không muốn làm à?"

"Muốn, muốn chứ..." Hạ Dương tự tuốt hai lần, giữ lấy cặp mông tròn trước mặt, đâm nhẹ mấy cái rồi mới thật sự đẩy hông đi vào.

Sau khi đi vào hoàn toàn, Hạ Dương hôn lên gáy Thích Vân Tô, hỏi anh: "Có đau không?". Thích Vân Tô chỉ lắc đầu, tay anh chống lên đùi Hạ Dương, bắt đầu tự mình chuyển động.


Có lẽ là do không bị Hạ Dương nhìn thấy biểu cảm của bản thân lúc này, Thích Vân Tô tìm được vùng an toàn cho mình, rên rỉ không cần khắc chế, dần dần thăng cấp thành tiếng nức nở. Hậu huyệt được lấp đầy, ham muốn dâng tràn, những nơi mẫn cảm được vuốt ve, Thích Vân Tô di chuyển eo hông, hưởng thụ cảm giác đau đớn vì khô khốc và sung sướng về sau.

"A ~ Sướng quá... Đệt..." Hạ Dương vừa thở dốc vừa cảm thán, bàn tay to lớn dạo quanh cơ thể Thích Vân Tô. Hắn ngửa đầu ra sau, hầu kết lăn lộn liên tục, những lời thô bỉ tuôn ra không ngừng.

Động tác của Hạ Dương càng kịch liệt hơn, Thích Vân Tô lại không còn sức chủ động nữa. Tư thế này cắm vào thật sự rất sâu, làm cho anh càng ngày càng mất sức, không phối hợp theo tiết tấu của đối phương được nữa.

Một lúc sau, Thích Vân Tô xụi lơ, Hạ Dương hơi nâng mông anh, điên cuồng đâm lên.

"Không được... Chậm thôi......" Lời nói không rõ ràng, cuối cùng bị tiếng rên rỉ lấn át. Tay anh vịn vào ghế trước, mặc kệ tất cả cho Hạ Dương đưa đẩy.

Nhưng mà cho dù kích động đến mấy, Hạ Dương vẫn nhịn lại, không bắn vào bên trong.

Ghế xe bị bẩn, nghĩ tới chuyện lau sạch chỗ này thôi cũng khá đau đầu, Hạ Dương lại chẳng để ý, trên đường lái xe về nhà còn quay sang hỏi Thích Vân Tô: "Biểu hiện của em hôm nay rất tuyệt đúng không?"

Thích Vân Tô mỉm cười, toàn thân thả lỏng, tâm tình không tồi, đáp: "Anh cũng rất tuyệt."

"Đúng đúng đúng, anh là tuyệt nhất." Nếu không phải đang lái xe, nhất định Hạ Dương đang nhảy múa tại chỗ rồi.

Tâm trạng hạnh phúc kia kéo dài cho đến khi về nhà.

Thích Vân Tô đã mặc quần áo chỉnh tề, tay vắt áo khoác, ngoại trừ một ít màu hồng trên mặt vẫn chưa tan hết thì dáng vẻ tổng thể không khác tinh anh là mấy. Lúc xuống xe anh trực tiếp hướng về phía thang máy, bước đi vững vàng.

Hạ Dương đuổi theo anh, nói: "Em vừa nói để em bế anh xuống xe, để em đỡ anh lên lầu, anh anh anh... dáng vẻ này của anh... em không chấp nhận!"

Thích Vân Tô thờ ơ liếc hắn một cái.

Hạ Dương xù lông, hiển nhiên là không cam lòng, sau khi hai người vào nhà lại bắt đầu lăn lộn.

Những điều Thích Vân Tô muốn hỏi nhưng không hỏi ra miệng được cũng bị chôn vùi theo.

Anh cảm nhận được tình yêu nhiệt liệt và thẳng thắn của Hạ Dương, hoảng loạn tiếp thu, cũng cố gắng làm quen với những ký ức mới không ngừng không ngừng thay đổi trong đầu.

*

Thích Vân Tô đi công tác ba ngày, ở trong trí nhớ, anh tìm cách trốn tránh Hạ Dương, tinh thần không được tốt lắm. Chuyến đi lần này, đã có năng lực biết trước nên hiệu suất công việc không bị rề rà kéo dài.

Nhà anh đang ở là của công ty cấp cho, từ lúc thực tập đã sống ở chỗ này, lúc ấy công ty chủ yếu làm ở mảng thiết kế chip IC phục vụ các nhãn hiệu điện thoại di động nội địa, Thích Vân Tô phát huy được sở trường chuyên môn của mình, nhưng tốc độ phát triển của khoa học kỹ thuật thực sự rất nhanh, chỉ mười năm đã đủ nghiêng trời lệch đất, mấy năm trước công ty bị một tập đoàn nước ngoài thu mua, nghiệp vụ mở rộng, không còn gói gọn trong mảng chip IC nữa.

Thích Vân Tô từ người thiết kế leo lên tầng lớp quản lý, trong mắt người khác chính là sự nghiệp thăng tiến, xuôi gió xuôi nước, nhưng mà anh không muốn làm người quản lý cho lắm nên chuẩn bị từ chức tách ra làm một mình, cũng là muốn đuổi kịp tốc độ phát triển và sáng tạo của thời đại, được chủ động tìm tòi học tập.

Đó là kế hoạch của năm sau.

Còn kế hoạch hiện tại là... sống qua ngày giao thừa. Nghĩ vậy, Thích Vân Tô không khỏi cười khổ, cái gọi là "khả năng đặc biệt" cũng mang đến không ít gánh nặng.

"Thích tổng?" Trợ lý ở bên cạnh quay sang gọi Thích Vân Tô một tiếng.

Thích Vân Tô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ trong đầu, tiếp tục nghe trợ lý nói về lịch trình làm việc.

Kết thúc hành trình công tác, từ lúc ra khỏi sân bay, Thích Vân Tô liên tục mất tập trung. Mốc thời gian tuy không trùng khớp với ký ức nhưng cũng không vui nổi, tạm thời anh chỉ biết vào ngày giao thừa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.


"Thích tổng?" Trợ lý nhìn ra bộ dạng thất thần của cấp trên, nhìn trái nhìn phải, lá gan to ra, "Có phải là tâm tình của anh đang không tốt lắm?"

"Vẫn tạm." Thích Vân Tô đáp.

"Vâng. Anh về nhà luôn không?" Trợ lý cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, "Trong công ty có tin đồn anh muốn từ chức, là thật ạ?"

Thích Vân Tô nhìn trợ lý trẻ tuổi bên cạnh, cười nói: "Cũng có thể là thật, tuổi càng lớn, càng muốn tự mình khiêu chiến."

Trợ lý xua tay: "Tuổi của anh đâu có lớn, mọi người đều nói nếp nhăn ở khóe mắt đàn ông chính là thứ tăng thêm giá trị mị lực..."

Nói hăng quá quên béng mất người trước mặt là cấp trên của mình, trợ lý xấu hổ thu hồi nụ cười, cứng nhắc chuyển sang đề tài công việc.

Trước kia mở manga anime ra xem là một việc có tính khiêu chiến với Thích Vân Tô, dạo này chuyển thành công việc có tính khiêu chiến, yêu đương cũng là một thách thức.

Về đến nhà đã là chiều muộn, vừa mở cửa ra Hạ Dương đã phi tới.

"Nhớ anh quá trời quá đất!!" Hạ Dương như một con gấu lớn ôm sau lưng anh, "Mau mau mau, để em hôn vợ em một cái nào."

"Đừng có nói thế." Thích Vân Tô muốn đẩy Hạ Dương ra.

Hạ Dương ôm càng chặt hơn, sửa lời: "Mau mau mau, để em hôn chồng em một cái nào."

Thích Vân Tô thầm nghĩ, đúng là đồ không biết xấu hổ. Muốn đẩy đối phương ra nhưng Hạ Dương cứ như một con khỉ đu bám trên người anh, đi đâu theo đấy.

Đây là cuộc sống mà Thích Vân Tô không dám tưởng tượng.

"Công việc có mệt không?" Hạ Dương nói bên tai, "Anh ăn gì chưa? Có đói bụng không? Có cần em đi nấu mì cho anh không? Tùy tiện ăn một ít rồi chúng ta đi tắm đi ngủ nhé?"

Rất có tính khiêu chiến...

Biểu cảm của Thích Vân Tô cứng đờ, Hạ Dương đột nhiên hôn tới, hôn xong mới nói: "Dù em có là chó thì cũng không thể động dục mỗi ngày được, đùa thôi, anh ngồi máy bay khoảng thời gian lâu như vậy, sao em nỡ hành anh ngay chứ?"

Thích Vân Tô thở phào nhẹ nhõm.

"Để ngày mai đi." Hạ Dương nói tiếp, "Anh nhìn cái mặt anh xem! Anh không hề yêu em chút nào hết!"

"Anh yêu em mà." Thích Vân Tô nói, "Buông anh ra trước đã."

"OK." Sau lưng Hạ Dương như có cái đuôi đang lắc, "Ông chủ Thích có kế hoạch gì chưa? Tắm trước hay là ăn cơm trước?"

"Tắm trước, anh ăn rồi, lát nữa còn một ít văn kiện cần xử lý." Thích Vân Tô trả lời.

"OK." Hạ Dương nói, "Để tiểu nhân đi chuẩn bị nước tắm cho ngài."

Thích Vân Tô tắm rửa xong, thay bộ đồ ở nhà thoải mái, tự pha cho mình một ly cà phê rồi vào phòng sách làm việc. Cửa phòng không đóng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Hạ Dương chơi game, hoặc là rầm rì tranh cãi với đồng đội, hoặc là la hét vì chiến thắng và thất bại.

Buổi tối đi ngủ, Hạ Dương kể cho Thích Vân Tô về những pha đào hố hắn của đồng đội trong game. Hai người nằm trong chăn ôm nhau, tay vòng tay, hơi thở đều đặn ấm áp, sáng hôm sau lười biếng thức dậy, một ngày mới bắt đầu, cuộc sống như một giấc mộng, vô cùng tốt đẹp.


Công việc của Hạ Dương trực hai ngày nghỉ một ngày, tới cuối năm bắt đầu bận rộn việc tuyên truyền không dùng pháo hoa chất nổ, tìm mèo bắt rắn là nhạc đệm thỉnh thoảng thêm vào. Thích Vân Tô cần đi xã giao nhiều hơn, bởi vì đã công khai tin tức chuẩn bị từ chức nên phải mời cơm liên tục, phần này anh đã trải qua một lần, vẫn được mọi người chúc phúc, thuận buồm xuôi gió.

Cách ngày giao thừa ngày càng gần, quyển lịch trong văn phòng ngày càng mỏng. Vào ngày đi làm cuối cùng, Thích Vân Tô thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình, cầm cuốn lịch trầm tư hồi lâu.

Đếm ngược đến ngày Tết là việc mà trẻ con bảy tám tuổi nào cũng sẽ làm. Khi đó Tết đại diện cho quần áo mới, đi chơi công viên giải trí, đi xem pháo hoa và hội chùa. Còn Tết bây giờ chỉ là một sự kiện bận rộn cuối năm, tiệc tùng bia rượu, việc đếm ngược mong chờ không còn cần thiết nữa.

Thích Vân Tô rời công ty, bỏ cuốn lịch vào máy nghiền giấy.

Hạ Dương tới đón anh, vừa mở cửa xe đã làm động tác pháo hoa nổ tung.

"Chào mừng ông chủ Thích về với tự do!" Hạ Dương hô lên, pháo hoa cũng nổ xong, nhìn thấy Thích Vân Tô vẫn đang đứng tại chỗ, hình như là bị dọa nên bất ngờ, đứng im bất động.

Hạ Dương nhanh chóng chạy tới kéo tay Thích Vân Tô, nhét người vào xe, cài dây an toàn cho anh cẩn thận, chưa kịp nói thêm gì thì đã nghe thấy tiếng Thích Vân Tô bật cười.

Hình tượng của Thích Vân Tô luôn là trưởng thành chín chắn, thỉnh thoảng mỉm cười, hiếm khi có lúc anh bật cười thành tiếng, làm Hạ Dương nhíu mày nghi hoặc.

"Anh tự lên xe được." Thích Vân Tô cười nói, nói xong nghiêng người sang hôn Hạ Dương.

Một nụ hôn dài kết thúc, Hạ Dương vẫn còn đang nhíu mày, "ừm" một tiếng rồi hỏi: "Anh đang phấn khích à?"

"Rất vui." Thích Vân Tô đan mười ngón tay với Hạ Dương, "Nghe thấy tiếng ở đâu đó đang bắn pháo hoa, cảnh tượng náo nhiệt sẽ làm người ta vui mừng."

Hạ Dương: "Anh xem đoạn video tuyên truyền về an toàn pháo hoa của đội em rồi à?"

Tự phong là gương mặt đại diện của đội, Hạ Dương thường xuyên lộ mặt trong những đoạn phim tuyên truyền, Thích Vân Tô xem hết, nhưng anh biết, sự vui vẻ mà anh nhắc tới không phải là vì tiếng pháo hoa mà là Hạ Dương.

Hạ Dương chính là một bông pháo hoa rực rỡ trong cuộc đời của Thích Vân Tô. Hạ Dương sáng chói như ánh mặt trời, tràn đầy sức sống, đẹp trai, quyến rũ, có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, hắn chính là bông pháo hoa đẹp nhất, lãng mạn nhất của anh, làm anh chìm đắm. Có lẽ là do hồi nhỏ anh có thói quen chờ mong được xem pháo hoa, về sau chỉ làm việc với mạch điện trong yên tĩnh, nên những âm thanh ồn ào náo nhiệt dễ làm anh rung động.

Rung động cũng là một lý do hợp lý để ăn mừng, ở ghế sau có một túi cá và một túi đồ ăn to.

"Khoảng tháng tư em mới xin nghỉ phép được." Về đến nhà, Hạ Dương chuẩn bị làm cơm tối, "Nghỉ dài nhất được tới tháng sáu, chúng ta tìm một nơi thích hợp đốt pháo hoa đi."

Thích Vân Tô cũng đang ở trong bếp sắp xếp đống đồ ăn Hạ Dương mua về, anh đau cả đầu khi nhìn thấy một con cá sống.

Hạ Dương nói tiếp: "Em sẽ tranh thủ xin nghỉ tháng tư luôn, để kéo dài tới mùa hè đi du lịch lại quá tội."

Thích Vân Tô hỏi: "Em mua cá làm gì..."

Thích Vân Tô muốn hỏi sao không bảo chủ tiệm làm cá sạch sẽ cho luôn nhưng chưa nói xong đã bị Hạ Dương ngắt lời: "Muốn nuôi, nuôi trong bồn tắm, chờ nó đẻ trứng, chờ cá nhỏ lớn thành cá to, vớt lên kho mỗi ngày, tươi ngon vô đối!"

Hạ Dương vừa chém gió vừa lôi đống củ cải ra, "Canh cá diếc củ cải, món này là sở trường của em, để em làm!"

"Em cũng biết làm cá!" Hạ Dương đắc ý khoe khoang, xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ.

Thích Vân Tô hỏi: "Có cần anh hỗ trợ gì không?"

"Không cần." Hạ Dương xua tay, "Anh chỉ cần ngồi bên cạnh dùng ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái nhìn em là được."

Trong nhà rất ít khi bật bếp, chủ yếu là nấu mì nấu sủi cảo làm bữa sáng mà thôi. Thích Vân Tô không biết nấu những món phức tạp, còn Hạ Dương chỉ được cái miệng là chính, mua một đống đồ ăn nhưng cuối cùng bưng lên được một nồi canh cá và một đĩa cà chua xào trứng, đến cơm cũng chẳng có.

Thích Vân Tô đi lấy một chai rượu vang đỏ định khui, Hạ Dương lập tức ngăn lại: "Đừng anh ơi, đừng làm rượu vang đỏ ấm ức!"

Bàn ăn nghèo nàn, Thích Vân Tô uống thử canh cá, đánh giá: "Không tồi, rất giống canh của cô nấu."

Hạ Dương cười he he, nói: "Em cũng cảm thấy vậy, khả năng cao là em cũng có thiên phú làm đầu bếp, phải đi theo mẹ em học thêm mấy món để làm cơm tất niên mới được."


"Mấy ngày đó chẳng phải em bận trực ban à?" Thích Vân Tô hỏi xong mới nhận ra những lời này không nên nói.

Đó cũng chính là mấy ngày xảy ra chuyện.

Vốn dĩ Hạ Dương không có lịch trực nhưng trước một ngày lại có đồng đội nhờ vả, xin đổi lịch, cho nên điện thoại bị hạn chế liên lạc với bên ngoài, lúc hắn chuẩn bị đi tìm Thích Vân Tô thì đã muộn, nhận được chính là tin Thích Vân Tô đã tử vong vì tai nạn xe hơi.

"Lần này sẽ không đổi ca nữa." Hạ Dương đặt bát canh trong tay xuống bàn, đi qua ôm lấy Thích Vân Tô.

Hạ Dương gác cằm lên vai anh, hồi lâu sau mới nói tiếp: "Chúng ta bàn xem đến tháng tư sẽ đi đâu du lịch."

Giọng của hắn rầu rĩ, lẽ ra chuyện này không nên nhắc tới, vì Thích Vân Tô nhắc tới nên làm tâm trạng của hắn tụt dốc.

Thích Vân Tô nói: "Anh vốn muốn... đến lúc đó lại nói tiếp, nếu bây giờ đã nhắc rồi thì... Hạ Dương, em hãy đồng ý với anh một chuyện."

"Không đồng ý." Hạ Dương đáp ngay không cần suy nghĩ.

"Em biết anh muốn nói gì à?" Thích Vân Tô nhìn hắn, "Em biết mà, trí nhớ của em so với anh có lẽ còn hỗn loạn hơn, vì nhiều hơn."

Hạ Dương đứng thẳng người lên, lẩm bẩm: "Chọn tháng tư đi, lúc đó thời tiết chưa nóng, để em lên mạng tra thử có chỗ nào đốt pháo hoa được, nếu muốn xuất ngoại thì phải chuẩn bị nhiều thứ hơn..."

Thích Vân Tô lạnh giọng ngắt lời: "Đừng nói sang chuyện khác, chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi."

"Chẳng có gì để nói cả, em biết anh muốn nói gì, em không đồng ý." Hạ Dương đá ghế, rời khỏi phòng bếp, đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa phát rầm, hồi lâu không chịu ra.

Thích Vân Tô gọi hắn hai lần, đầu tiên là đồng ý sẽ không nói chuyện này nữa, sau đó hỏi hắn có muốn uống canh cá nữa không, Hạ Dương vẫn không đáp lại.

Cơm tối tan rã trong không vui, dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp xong, Thích Vân Tô sang phòng tắm phụ tắm rửa, đợi Hạ Dương thêm một lúc nữa rồi về phòng ngủ của mình.

Thích Vân Tô không thoát được khỏi những suy nghĩ về sự cố ngoài ý muốn đêm giao thừa kia, anh có cảm giác Hạ Dương cũng đã trải qua khoảnh khắc đó vô số lần.

Đây là đáp án mà một đoạn ký ức ngắn ngủi nào đó mang đến cho anh. Anh không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình sống lại, rất nhiều thứ chồng gối lên nhau.

Chỉ có thể nhớ được hoàn chỉnh ký ức về lần đầu tiên trải qua.

Anh nhớ rõ năm 34 tuổi mình bị ngã từ tầng cao, nhưng có một ngày sinh nhật khác thoát được sự cố kia, lại gặp phải một sự cố khác.

Đêm giao thừa năm 36 tuổi, anh nhớ được vài ngày sau tai nạn xe cộ, mình lại gặp phải một tai nạn ngoài ý muốn khác.

Tránh được rất nhiều cái chết, nhưng cũng trải qua rất nhiều cái chết khác nhau, còn Hạ Dương vẫn đang bị vây hãm, hắn chế tạo nguy hiểm, xuyên qua, báo cho mình của quá khứ chuyện sắp xảy ra, thời gian và ký ức chồng chéo lên nhau, kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi.

"Cạch..."

Đèn trong phòng đột nhiên bị tắt hết, trước mắt tối đen, một thân thể ấm áp sột soạt chui vào chăn, nằm bên cạnh Thích Vân Tô.

Anh bị kéo vào một lồng ngực vững chãi, Thích Vân Tô không giãy giụa mà thuận theo, vươn tay ôm lấy đối phương.

Thích Vân Tô muốn nói với Hạ Dương, cứ tiến về phía trước.

Thời tiết tháng tư rất thích hợp để đi du lịch, em có thể đi cùng người khác.

Cuối cùng cái gì cũng không nói, Hạ Dương lặng lẽ tìm đôi môi của Thích Vân Tô.

Không bật đèn ngủ, ổ chăn ấm áp giữa mùa đông, cơ thể kề sát vào nhau, trao đổi hơi thở lẫn nhau.

Làm tình như là một cách thức Hạ Dương thể hiện sự chiếm hữu của mình. Hắn mạnh mẽ lột quần áo của Thích Vân Tô, hôn vội vàng, lúc tiến vào cũng không dịu dàng mà va chạm lung tung.

Vệt nước trên mặt không rõ là nước mắt của ai, khoái cảm chậm chạp nhen nhóm, tiếng thở dốc bao lấy sự không cam lòng và tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui