[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Thích Vân Tô chưa bao giờ quen với việc sống chung và yêu đương với Hạ Dương, nhưng anh cũng không hỏi ra miệng mấy câu kiểu "vì sao em lại thích anh?". Ký ức mấy năm nay đối với anh quá mức khó tin, sau khi trải qua cảm giác thụ sủng nhược kinh cũng không thể yên tâm tiếp tục hưởng thụ, từ tận đáy lòng vẫn cảm thấy dường như có ẩn tình gì đó, cũng cảm thấy mình đang lợi dụng Hạ Dương.

Anh yêu cầu chia phòng ngủ, nhưng lúc thức dậy luôn nhìn thấy mình đang nằm chung giường với Hạ Dương.

Hạ Dương nói muốn giúp Thích Vân Tô làm quen với những ký ức mới, cho nên liên tục quấy rầy anh, một mặt thì nghe lời anh, một mặt thì vào thời điểm mấu chốt sẽ cưỡng chế anh không chút khách khí.

Ký ức đã rõ ràng, tinh thần đã được khơi thông. Hạ Dương thích hương cam, trong nhà luôn ngập tràn mùi tinh dầu vị cam ngọt. Hạ Dương thích chơi game, Thích Vân Tô rất hay nghe thấy những âm thanh nhạc nền quen thuộc. Hạ Dương năm nay 28 tuổi, làm lính cứu hỏa, dáng người được rèn luyện rất tốt, da đen hơn một chút so với trước kia. Lúc trước hắn rất thích anime manga, bây giờ vẫn thích. Mặc kệ là lúc chuẩn bị đi làm hay tan tầm về nhà, Hạ Dương đều tìm Thích Vân Tô làm nũng, một người đàn ông cao lớn nói mấy câu kiểu "mệt quá, hôn em một cái đi", hoặc là "anh ôm rồi em mới đi" không chút ngại ngùng.

Rất nhiều lúc Thích Vân Tô thực sự muốn tin đây là một giấc mơ hoặc là ở thiên đường.

Anh đã đi tới tòa nhà mà hai năm trước anh bị ngã xuống, tìm kiếm rất nhiều thông tin nhưng không hề tìm thấy tin tức nào liên quan tới tai nạn xảy ra ở tòa nhà này. Anh cũng đi gặp em trai mình là Thích Hòa Tân, mối quan hệ của cả hai vẫn nhạt nhẽo như bình thường.

Lúc nhìn thấy Thích Hòa Tân, Thích Vân Tô mới chậm chạp phát hiện, bọn họ đã 36 tuổi rồi, là tuổi bắt đầu mập ra. Bụng của Thích Hòa Tân tròn vo, tóc thưa đi nhiều, những nếp nhăn trên mặt cũng rất rõ.

Hai người đứng cạnh nhau, nếu chỉ nhìn ngoại hình thì không ai nhận ra bọn họ là anh em sinh đôi, từ nhỏ đã vậy. Mặt mũi còn có chút gọi là giông giống. Hầu hết những người sau khi biết bọn họ là anh em sinh đôi đều sẽ nói thêm một câu: "Thật à? Vậy thì xem ra lúc ở trong bụng mẹ anh trai đã giành hết chất dinh dưỡng rồi."

Một gầy một béo, một người mắt to sáng ngời một người bẩm sinh mắt lé, một an tĩnh một hiếu động, tuy rằng ngoại hình của Thích Hòa Tân không được xuất sắc nhưng tính cách khá tốt, đi đến đâu cũng được mọi người yêu quý.

Ví dụ như hiện tại, Thích Hòa Tân đi từ chung cư ra, lúc đi ngang qua cổng còn có bảo vệ thò đầu ra tán gẫu vài câu với gã.

Thích Vân Tô đợi một lúc Thích Hòa Tân mới đi tới, sau khi lên xe vẫn giữ nguyên nụ cười khách sáo như ban nãy nói chuyện với bảo vệ.

"Dạo này thế nào?" Thích Hòa Tân hỏi.

"Cuối năm nên hơi bận, em thì sao?" Thích Vân Tô hỏi lại.

"Cũng bận. Anh tìm em có việc gì à?"

"Không có việc gì, vừa lúc đi ngang qua khu này thôi."

"Ừm." Thích Hòa Tân nhìn xung quanh một lượt, "Xe đẹp lắm. Cậu trai trẻ kia thì sao? Vẫn thế à?"

Thích Vân Tô gật đầu, lại hỏi: "Em vẫn sống một mình hả?"

"Tự do." Thích Hòa Tân không ngồi yên, sờ mó cái này cái kia, nói: "Em là một người thô lỗ, có rượu có thịt có tiền là đủ rồi, không quan tâm thứ gì khác."


Thích Vân Tô gật đầu, sau đó nói: "Nếu cần gì thì cứ nói với anh."

"Em không sao." Thích Hòa Tân cười nói, "Kể anh nghe, dạo này em rất hay nằm mơ thấy chúng ta bị phạt, mẹ mắng em là đồ vô dụng, mắng anh thờ ơ không quản em, thảm quá thảm, lúc tỉnh dậy người em vẫn còn run."

Thích Vân Tô bật cười, vừa hồi tưởng.

Hình như là Tiết Thanh Minh năm ngoái đi tảo mộ, anh dẫn theo Hạ Dương tới gặp Thích Hòa Tân, lúc ấy Thích Hòa Tân chẳng tỏ ra kinh ngạc hay tò mò gì về việc anh trai mình là một người đồng tính, thái độ vẫn bình thường như hàng xóm lâu rồi không gặp, khách sáo lễ phép tán gẫu về một số chuyện trải qua gần đây.

Giống hệt hiện tại, lúng túng nói về đề tài dạo này bận gì, năm sau bận gì linh tinh.

Cũng không phải là quan hệ không tốt, từ nhỏ bọn họ đã không cãi nhau không đánh nhau, nếu không thì đã không cố gắng duy trì mối quan hệ tình thân này.

Thích Hòa Tân làm ở mảng nhận thầu xây dựng, chính gã là một chủ thầu, ngoại hình béo tròn dầu mỡ, nhưng Thích Vân Tô biết em mình vẫn luôn độc thân, không lập gia đình, sống ở khu phố cũ mười mấy năm không có ý định dọn đi chỗ khác, cũng không thiếu tiền, cho nên cũng chẳng bao giờ tìm tới Thích Vân Tô vì tiền.

Vì vậy, mối quan hệ của bọn họ thật sự giống như hai người hàng xóm lâu năm.

Thích Hòa Tân ngồi trong xe hàn huyên mấy câu rồi kết thúc cuộc gặp mặt, sau đó hẹn Thích Vân Tô "tới tết phải dành ra thời gian, hai anh em ăn bữa cơm".

Rời khỏi khu chung cư nhà Thích Hòa Tân, Thích Vân Tô lái xe lang thang không có mục tiêu. Từ khu phố cũ nhiều cây xanh tới trung tâm thành phố nhộn nhịp, từ chạng vạng tới khi trời tối đen, dường như là muốn ngắm nhìn toàn bộ thành phố này, ký ức cũng thoáng qua cùng với cảnh tượng và dòng xe cộ xung quanh.

2 giờ sáng, có một chiếc xe cứu hỏa chạy ngang qua, Thích Vân Tô lái xe theo sau, chạy tới bãi đậu xe của đội cứu hỏa.

Anh vô thức đi theo tới nơi này, cũng không biết mình đang nghĩ gì, muốn làm gì.

Chấp nhận chuyện mình vẫn còn sống dường như còn khó khăn hơn cả việc mình đã chết, anh gần như lại muốn tàn nhẫn kết thúc cuộc sống này, trong lòng nghĩ, thời gian qua đã đủ rồi.
2

Cuộc đời kéo dài hơn 30 năm, anh đã tẫn chức tẫn trách. Làm một người con có hiếu, làm một tấm gương cho em trai, anh đều làm hết rồi. Sinh ra trong một gia đình đơn giản, trưởng thành sớm từ nhỏ, thành tích nổi bật, sự nghiệp thành công, cuối cùng tận tâm tận tài, bôn ba khắp nơi khi mẹ bệnh nặng. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, anh làm kỹ sư chip điện tử ba năm, đào tạo chuyên sâu thêm hai năm, tới năm 30 tuổi vững vàng bước lên tầng lớp quản lý, ngay lúc đó anh cảm thấy mình đã sống đủ rồi.

Tự sát không thành, lúc nằm trên giường bệnh, mất một thời gian khá dài anh mới chấp nhận được chuyện tạm thời mình chưa chết này.

Sau đó mỗi ngày nghe câu cảm thán "còn sống là tốt rồi", nghe mãi cũng phải chấp nhận là mình không muốn chết nữa, thậm chí còn phát hiện còn sống đúng là rất tốt.

Đột nhiên chết đi, đột nhiên sống lại, không biết có nên cảm thấy mình thật may mắn hay không.

Trong lúc Thích Vân Tô đang miên man suy nghĩ thì anh nhìn thấy Hạ Dương nhảy xuống khỏi xe cứu hỏa, trên người vẫn đang mặc bộ đồng phục, vẫy tay với anh, vừa cởi mũ bảo hộ vừa chạy tới.

"Em biết ngay là xe của anh mà!" Hạ Dương đứng bên ngoài nói, "Sao thế này? Nhớ em đến không ngủ được hả?"

Xe cứu hỏa đằng trước có thêm nhiều người xuống, bọn họ không đi ngay mà đứng tụ lại ồn ào bàn tán gì đó, còn huýt sáo trêu chọc.

Hạ Dương phất tay đuổi đám người kia đi, cúi người chui qua cửa sổ xe, tự nhiên hôn lên trán Thích Vân Tô một cái, hỏi anh: "Có muốn vào trong uống ly trà không?"


Thích Vân Tô ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, một lúc lâu sau mới vòng tay ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi Hạ Dương.

Hai người đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, triềm miên dây dưa, bàn tay Thích Vân Tô di chuyển xuống lưng Hạ Dương, cảm nhận hình dáng của từng vết sẹo.

"Còn sống thật tốt."

Lúc hai cánh môi tách ra, Thích Vân Tô thở dốc.

Động tác vuốt ve những vết sẹo kia chưa dừng lại, anh hỏi: "Vì sao em vẫn bị thương?"

Không phải đã nói khi gặp nguy hiểm là có thể xuyên qua sao?

"Không biết nữa, có thể là do lần đó lửa cháy mạnh quá, không kịp chạy." Ngữ khí của Hạ Dương thản nhiên chẳng thèm để ý, nhào sang hôn tiếp.

Cửa sổ xe chật chội, bộ đồ đồng phục của lính cứu hỏa vừa dày vừa nặng, hắn cũng chẳng chê mệt, hôn đến say mê.

Ba người đồng đội đứng bên kia ganh tỵ trêu chọc:

"Hơn nửa đêm rồi mà chơi lớn thế? Không mệt à?!"

"Đang trực ban mà, chẳng có tinh thần chuyên nghiệp gì cả!"

"Ê, rửa tay chưa đó?"

Câu cuối cùng làm cho Hạ Dương bật cười, buông đối phương ra.

Thích Vân Tô đỏ mặt, cúi đầu tìm khăn ướt cho Hạ Dương lau tay.

Hạ Dương vịn tay vào cửa xe, nói: "Ngoại trừ miệng ra thì em không đụng vào chỗ nào của anh hết."

"Anh đi đây, ban nãy vừa vặn đi ngang qua thôi." Thích Vân Tô vẫn cúi mặt, giọng điệu lạnh lùng, có vẻ đã quên mất người ban nãy chủ động hôn là mình.

"Anh trêu người ta xong rồi muốn chạy à?!" Hạ Dương không định để anh đi, "Ban nãy bọn em bắt được một con heo, chắc là trong lúc chở về lò mổ trốn ra được. Nó bị kẹt vào cống, chỉ còn thò mỗi hai cái chân sau ra. Bọn em nhìn thấy cái móng kia còn hỏi nhau đó có phải móng heo không, đến lúc kéo được nó ra, ồ, đúng là heo thật..."

Hạ Dương kể hăng say, còn giả bộ khịt khịt mấy tiếng.

Thích Vân Tô nở nụ cười, rất nhanh đã thu lại, nói với hắn: "Em bận đi, bọn họ đang đợi em kìa."

"Bọn họ đang hóng trò vui thì có." Hạ Dương nói, "Anh có muốn qua chào hỏi một tiếng không? Tiện thể em lấy bánh bao cho anh ăn, lão Vương mới nghỉ phép quay lại, mang theo rất nhiều bánh ở quê lên, ăn rất ngon."


Thích Vân Tô mỉm cười mở cửa xe bước ra. Hôm nay anh không mặc tây trang, nhưng vẫn giữ hình tượng tinh anh với áo len cao cổ và áo khoác dáng dài. Đồng đội của Hạ Dương ở đằng xa bên kia mở miệng trước: "Chào buổi tối, ông chủ Thích."

Thanh âm rất to, rất ồn ào. Thích Vân Tô chào lại bọn họ.

"Ông chủ Thích." Một tay Hạ Dương ôm cái mũ bảo hộ của mình, một tay chọt cánh tay Thích Vân Tô, "Hôm nay anh tăng ca à? Hay là nhớ em nên tới?"

"Tăng ca." Thích Vân Tô trả lời.

"Nhìn qua biết ngay là anh nhớ em, vậy mà không chịu thừa nhận." Hạ Dương phản bác, rồi quay sang nói với đồng đội, "Mấy ông nói nhỏ thôi, khuya rồi."

Hô xong, hắn lại nói với Thích Vân Tô: "Con heo kia vẫn đang nhốt trong xe, sáng mai bọn em còn phải tìm chủ của nó, hài hước thật sự."

"Nếu rơi từ xe vận chuyển ra thì sợ là không dễ tìm." Thích Vân Tô tiếp lời.

"Vậy thì xin luôn, ăn một bữa thịt heo nướng!" Hạ Dương phấn khích.

Khi đến gần, một người đồng đội nói: "Ông dễ ăn ghê. Tôi nghe thấy tiếng heo kêu đã nổi hết da gà rồi, ba ngày tới khéo không dám động vào thịt heo nữa."

Hạ Dương: "Tốt nhất là ông đừng có ăn, cũng đừng có chạy xuống nhà ăn đầu tiên như mọi khi nữa."

Đồng đội của Hạ Dương đều biết Thích Vân Tô, là do trước đây hai người nằm ở cùng một phòng bệnh, bọn họ tới thăm Hạ Dương, sau đó... trong trí nhớ mấy năm nay, cũng có mấy lần anh tham gia tụ tập ăn uống với bọn họ.

Hai bên chào hỏi nhau xong, ai quay về bận công việc của người nấy, dọn dẹp công cụ thiết bị và heo.

Hạ Dương muốn đưa Thích Vân Tô vào phòng nghỉ nhưng bị anh từ chối, anh biết đó là chuyện không hợp quy định. Cuối cùng anh chỉ cầm túi bánh bao quay về xe, nhìn nhân của cái bánh kia, nghĩ tới dư vị của nụ hôn vừa rồi với người yêu, vô thức cong khóe miệng.

Sống lại, còn yêu đương với Hạ Dương, làm cho Thích Vân Tô tiếp nhận trong bất an, nhưng cuộc sống hiện tại và ký ức cũng làm anh bị mê hoặc, chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy vui vẻ.

Một mình ngồi trong một không gian nhỏ hẹp, miệng lẩm bẩm "còn sống thật tốt". Thật lâu sau xe vẫn không khởi động.

Cửa xe lại bị gõ.

Cửa xe hạ xuống chưa hết Hạ Dương đã vội vàng chui vào, mang theo mùi hương của sữa tắm và dầu gội, ôm hai má Thích Vân Tô, cúi xuống hôn sâu.

"Sao anh vẫn còn ở đây?" Hạ Dương hôn thỏa mãn rồi mới hỏi, "Trời sắp sáng rồi, anh không về nhà nghỉ ngơi à?"

Sợ tỉnh lại khỏi giấc mơ hạnh phúc này, trong lòng Thích Vân Tô thầm nghĩ, ngoài mặt thì cười nói: "Nhớ em."

Hạ Dương ngẩn người, cẩn thận dò hỏi: "Trong người anh khó chịu ở đâu à?"

Ánh mắt của Hạ Dương như hiểu ra gì đó, hơi khựng lại rồi thô tục chửi: "Cái đệt! Mình vẫn còn phải trực ban!"

Thích Vân Tô nói: "Anh không sao, bây giờ về đây."

"Không được không được, tinh thần của anh có ổn không? Có lái xe được không?" Hạ Dương bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, hỏi vài câu có phải là Thích Vân Tô đã nhớ ra được chuyện gì, có phải là trong người đang không khỏe.

Cơ mặt của Thích Vân Tô thả lỏng, anh phủ nhận sự lo lắng của Hạ Dương, cũng từ chối đề nghị đưa anh vào phòng nghỉ của Hạ Dương, giằng co qua lại một hồi, cuối cùng Thích Vân Tô tìm một địa chỉ, quyết định lái xe tới bãi đậu xe của trung tâm thương mại ở gần đó, chờ Hạ Dương trực ban xong rồi cùng về.


Anh ngồi trong xe chờ đến khi trời sáng, không cảm thấy nhàm chán, cũng không muốn về nhà. 8 giờ sáng Hạ Dương kết thúc ca trực, mang theo bánh và sữa bò tới tìm anh.

Một túi sữa ấm.

Nhưng mang sang đến nơi và chuẩn bị uống thì đã hơi nguội mất rồi.

Nên phải xử lý đầu tiên.

Hạ Dương yêu cầu đổi vị trí với Thích Vân Tô, để hắn lái xe. Khi Thích Vân Tô vừa xuống xe thì hắn lại mở cửa ghế sau, chớp mắt.

Không nói lời nào, chỉ chớp mắt một cái, đủ thể hiện được mong muốn của hắn.

Thích Vân Tô cũng hiểu.

Anh nhắm mắt, thở ra một hơi, sau đó chui vào ghế sau.

Hạ Dương chui vào theo, đóng cửa xe.

Hai túi sữa bò bị bỏ lại trên nóc xe.

Gấp gáp cởi quần, không muốn ôm cũng không muốn hôn, Hạ Dương trầm giọng nói: "Anh có biết vừa rồi trên đường em đi ra đây, nghĩ tới anh đang đợi em, cứng luôn."

Chẳng phải còn có thời gian đi mua sữa bò à? Thích Vân Tô muốn hỏi nhưng bàn tay của Hạ Dương bắt đầu chu du trên người anh, nên không hỏi ra miệng.

Hạ Dương giải thích: "Em muốn phân tán lực chú ý của mình, cho nên đi mua trước, nhưng lại không cẩn thận tưởng tượng ra cảnh miệng anh dính tinh dịch của em, con mẹ nó, càng cứng hơn."
1

Toàn thân Thích Vân Tô cứng đờ. Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe Hạ Dương nói trắng ra như vậy, nhưng vẫn hoảng sợ. Anh trơ mắt nhìn áo mình bị vén lên, quần bị lột ra, hô hấp cũng rối loạn, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

"Em là chó hay sao ấy? Hay là bị con heo kia lây bệnh rồi nhỉ? Trên đường đi cũng động dục." Hạ Dương thừa nhận rất thẳng thắn, "Chủ yếu là anh rất ít khi nói mấy câu ngọt ngào với em, làm em không kìm được..."

Quan hệ vội vàng trong một không gian không rộng lắm, lại nhét hai người nên càng thêm chen chúc, khí nóng lan tràn rất nhanh, hai người ôm sát lấy nhau. Cầm cả hai thứ trong tay loát động, động tác của Hạ Dương rất phấn khích, thở hổn hển, đôi môi nóng rực, còn không quên nói mấy lời hờn dỗi: "Em trực ban liên tục trong 48 giờ rồi, mệt mỏi lắm, anh có thể chủ động hơn chút không?"

Dù đã làm bao nhiêu lần đi nữa, mỗi lần làm đều giống như lúc này, Thích Vân Tô không thực sự hưởng thụ cho lắm, dáng vẻ lãnh đạm.

Thực ra anh đang căng thẳng và bối rối. Tình dục nồng đậm trong mắt Hạ Dương đã nhấn chìm toàn bộ cảm giác của Thích Vân Tô, đã ăn qua nên biết vị, chẳng qua là anh vẫn cẩn thận mà thôi.

Quá cẩn thận, nâng niu vì quá quý trọng, sợ sẽ vỡ tan.

Phần mở rộng làm rất tùy tiện, Hạ Dương chuẩn bị tiến vào nhưng đột nhiên lại dừng lại, nói với Thích Vân Tô: "Vẫn nên về nhà đã, tiếp tục làm anh sẽ không thoải mái."

Thích Vân Tô không nghe thấy. Anh đang bám vào ghế trước, ngồi quỳ ở một nơi chật chội thế này, tư thế đúng là rất khó chịu, hai chân, thắt lưng và bụng đau nhức, nhưng hồn thì đã lên mây. Đợi một lát, nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Dương đã mặc đồ xong, nói: "Về nhà trước đã."

Bây giờ đổi thành Thích Vân Tô chớp mắt, sững sờ, không phải cố ý như Hạ Dương vừa nãy.

Anh nói thầm: "Vì sao?" Sau đó quay người lại, nằm sấp hẳn xuống, không còn chút dáng vẻ rụt rè căng thẳng nào, ngậm thứ đồ đang cương cứng kia của Hạ Dương vào miệng, mặt hơi ngẩng lên quan sát biểu cảm của Hạ Dương, sợ mình làm không đúng.

Hạ Dương thở hắt, mất một lúc mới tìm lại được năng lực ngôn ngữ: "ĐM!! Ý em không phải là chủ động này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận