Ngày đó dì út đã nói sẽ tự mình giải quyết, nói chắc như đinh đóng cột nên Thang Yểu cũng tin tưởng.
Cô không dám tùy tiện chạy qua chỗ của dì, sợ đụng mặt người "dượng út" kia.
Thực ra trong lòng cô đã không còn xưng hô như thế nữa, cảm thấy người kia không xứng đáng nên cũng đã thầm gọi ông ta với cái danh xưng "tên đàn ông cặn bã" rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ước rằng dì út có thể nhanh chóng cắt đứt với ông ta, tìm lấy một người đàn ông đáng tin cậy.
Vậy mà không ngờ vài ngày sau đó dì út lái xe tới trường đón cô lại nhàn nhạt nói đã giải quyết xong mọi chuyện, bọn họ làm lành rồi.
Bắc Kinh thật sự đã vào xuân, làn gió xuân ấm áp thông qua cửa sổ xe mở nửa mà thổi vào mặt.
Xéo một bên trên con đường ở phía Đông là một công viên văn hóa, cây cỏ xanh tươi, những bông hoa xinh đẹp vươn mình đón xuân, trên mảng sân cỏ ríu rít tiếng chim hót, có người dẫn con đến thả diều, một cảnh tượng tươi đẹp xiết bao.
Nhưng tâm trạng của Thang Yểu lại nặng nề.
Cô còn tưởng bản thân nghe nhầm, kinh ngạc quay đầu lại nói: "Dì út... Dì tha thứ cho ông ta như vậy à?"
"Ừ, bọn dì đã nói chuyện nghiêm túc cả rồi. Ngày hôm đó ông ấy uống say nên đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, ông ấy đã cam đoan hứa với dì sẽ không có lần sau nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi khi nhắc về chuyện có liên quan tới "tên đàn ông cặn bã" đó, dì út đều có thái độ kiểu không muốn nói nhiều như vậy.
Trước đây lúc bọn họ tám chuyện, chia sẻ từng bí mật nhỏ của mỗi người với nhau đều sẽ thảo luận liên hồi, dù không có mấu chốt nhưng cũng luôn có thể nói không ngừng nghỉ.
Bây giờ dì út biết cách nói tóm gọn rồi, Thang Yểu cũng không biết tiếp lời như nào nữa, im lặng hồi lâu chỉ phun ra một câu: "Vậy sau này hai người có kết hôn không?"
"Có chứ."
Nhìn xuyên qua cửa kính xe đã có thể thấy những tòa kiến trúc hình chữ L.
Những tấm cửa sổ sát đất phản chiếu ánh sáng của bầu trời, trong suốt sáng rực, không hiểu sao lại trông có vẻ ngập tràn nguy cơ, giống kiểu như lầu cao bị nghiêng vậy.
Xe đã chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dì út đỗ xe xong lại bỗng nghiêng người qua, ấn đường nhíu chặt nhìn chằm chằm vào Thang Yểu: "Nhưng Yểu Yểu nè, nếu như cháu gặp chuyện bất hạnh như thế trong chuyện tình cảm thì nhất định không được tha thứ cho kẻ đó."
Thang Yểu không hiểu được tại sao dì út lại tha thứ nhẹ nhàng như vậy, cũng không thể hiểu lời khuyên nhủ đầy mâu thuẫn đó của bà ấy.
Cô không thể nào phán xét được cách giải quyết vấn đề của dì út có qua loa hay không, nhưng trong lòng cứ luôn lấn cấn, không thể đồng tình với kết quả như vậy được.
Cũng bởi cái kết đi ngược với lẽ thường này mà Thang Yểu cứ mãi ủ dột suốt mấy ngày, trên đường lên ký túc xá còn bất cẩn làm vỡ điện thoại.
Mang điện thoại đi sửa, thay một vài linh kiện, mấy ngày sau đó mới lấy về được.
Điện thoại trở về tay lần nữa thì đã trông y như mới, màn hình vỡ nát cùng với camera đã được khôi phục về trạng thái ban đầu, trông y như lúc vừa mới mua về vậy.
Nhịp độ cuộc sống cũng giống như điện thoại sau khi sửa, đã quay trở lại trạng thái bình thường như trước.
Nghe nói "tên đàn ông cặn bã" đó lại đi công tác ở miền Nam, khoảng thời gian cuối tuần rảnh rỗi Thang Yểu vẫn qua chỗ của dì út.
Bọn họ cũng không nói về chuyện của ngày hôm đó nữa, dì út trông có vẻ cũng rất vui vẻ, chủ đề nói chuyện cũng đều liên quan tới công việc, nói rằng gần đây phòng làm việc có rất nhiều đơn đặt hàng, chuyện làm ăn thật sự rất thuận lợi.
Chỉ là thi thoảng, nằm trên chiếc ghế sofa đắt tiền được đặt làm trước kia, Thang Yểu lại nghĩ ngợi lung tung. Cô có cảm giác những thứ xa hoa trước mặt đều giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, rất đỗi không chân thực.
Cô gần như đã sắp sửa quên mất, chuyện mình đã từng lưu số của mình cho người khác.
Lần tiếp theo gặp gỡ anh hàng xóm là cách lần ở buổi tiệc rượu vang của biệt thự kia nửa tháng.
Hôm đó dì út tăng ca ở chỗ làm, gọi điện nói có thể sẽ về trễ một chút. Thang Yểu muốn chờ dì về cùng ăn cơm, giờ rảnh rỗi không có gì để làm bèn chủ động đề nghị mang rác trong nhà bếp xuống lầu đổ giúp dì Đường.
Dĩ nhiên là dì Đường không đồng ý, nhưng lại không thay đổi được ý định của Thang Yểu nên chỉ trơ mắt nhìn người kia giật lấy túi rác, xỏ giày vào rồi đi ra cửa.
Cũng do lòng nghĩ ngợi không yên, Thang Yểu đứng trong thang máy lỡ đi qua luôn tầng trệt, lúc cửa thang máy mở ra cô mới phát hiện mình đã đi thẳng xuống tầng hầm rồi.
Có một người phụ nữ lạ đi ngang qua người cô vào trong thang máy, lưu lại một mùi thơm trong không khí.
Thang Yểu nhớ là trong nhà để xe ở tầng hầm cũng có đặt thùng rác, chỉ đi có vài bước mà thôi.
Cũng đã xuống tới đây rồi, ngại gì không quăng ở chỗ này luôn.
Thang Yểu cầm túi rác đi tìm khắp nhà xe, nhưng lại không nhìn thấy thùng rác vốn nên được đặt ở đây đâu cả. Mặt đất mặt tường đều sạch sẽ như mới, lúc cô còn đang bực dọc thì bỗng nghe có tiếng ai đó gọi tên của mình.
"Thang Yểu."
Cô nghe tiếng bèn ngoái đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng đã có một chiếc xe đang dừng lại ở đó không biết từ lúc nào, anh hàng xóm bước xuống từ trên xe, quay đầu lại nói gì đó với tài xế, sau đó đi về phía cô.
Thang Yểu cảm thấy bất ngờ, lại không biết tên của người kia, chỉ giơ cánh tay không có cầm túi rác lên vẫy vẫy coi như là chào hỏi: "Hi."
Anh chỉ nhìn cô một cái đã hiểu ra vấn đề bèn chỉ tay về phía bên trái rồi nói: "Đổi chỗ rồi, đi thôi, dắt em qua đó."
Có thể gặp được Thang Yểu ở đây, trong lòng Văn Bách Linh cũng đã hiểu rõ lựa chọn của dì út người này rồi. Huống hồ, anh không tin dì út của cô lại không hề hay biết chuyện vị doanh nhân tầng năm kia có bao nhiêu ong bướm vây quanh, là kiểu người như thế nào.
Biết rồi mà vẫn còn cam tâm tình nguyện như vậy, thật khó mà bình phẩm.
Không phải có câu châm ngôn "Lời hay cũng khó khuyên được quỷ đáng chết" đó sao.
Trong chuyện này, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
Chỉ e là cô gái nhỏ trước mặt này vẫn ngây ngô chẳng hay biết gì đâu, cứ mãi lo nghĩ rồi bận lòng, so với ngày trước thì giờ trông xuống sắc ba phần rồi, tinh thần sa sút.
Văn Bách Linh không thích xen vào chuyện của người khác, không đánh giá dì út của Thang Yểu, chỉ thuận miệng hỏi cô: "Sao thế, buồn vì chuyện dì út của em à."
Thang Yểu có hơi kinh ngạc.
Một là không ngờ anh có thể nhìn ra được, hai là dựa vào cảm nhận từ trong quá khứ của cô về thái độ lạnh lùng của người này thì không nghĩ tới mình với anh chàng này lại thân thiết nhiều như thế.
Chuyện của dì út, Thang Yểu không có nói với mẹ.
Mẹ đã vất vả nhiều lắm rồi, phải kiếm tiền nuôi cả nhà, tạo điều kiện cho cô đi học, còn phải chăm sóc bà ngoại bị bại liệt nằm trên giường.
Dù sao cũng là chuyện tình cảm của mình dì út, bọn họ có đưa ra yêu cầu khó khăn như nào đi nữa cũng đều không thể thay đổi được gì, cô không muốn để cho mẹ lo lắng thêm.
Nhưng mà giữ chuyện ở trong lòng khiến bản thân cô hiện tại rất khó tiêu hóa được.
Cho nên vừa nghe anh hỏi, Thang Yểu đã nhịn không được mà thở dài: "Ừm, dì út nói họ làm lành rồi."
Thang Yểu đạp chân lên bàn đạp làm nắp thùng rác mở to, sau đó vứt túi rác vào trong.
Cô lải nhải vài câu với anh, nói rằng có thể là do dì út tự có cân nhắc, dù sao bọn họ cũng đã yêu nhau nhiều năm vậy rồi, cũng đã có kế hoạch kết hôn, có thể là đoạn tình cảm này khó mà vứt bỏ nên cũng có thể hiểu được.
Nhưng những câu này nói ra là hướng về dì út.
Chỉ là lúc cô nói mấy câu này thì trong đầu đều là cảnh tượng "tên đàn ông cặn bã" đó ôm lấy người phụ nữ khác đầy mờ ám, chuyện đó khiến cô cảm thấy buồn nôn, không biết cách che giấu được biểu cảm nên ấn đường cứ thế mà nhăn lại.
Anh hàng xóm bật cười một tiếng: "Xem cái mặt này của em không giống như có thể hiểu được đâu."
"..."
Thang Yểu cúi đầu ủ rũ: "Thật ra em chẳng thể nào hiểu được."
Bọn họ sánh vai nhau cùng đi.
Đèn ở dưới hầm để xe là kiểu thiết kế rất có cảm giác đường cong, tông màu trắng lạnh, bên tai có tiếng gió thổi lướt qua cứ như đang đi trong một đường hầm không thời gian vậy.
Chỉ là không biết ở cuối đường hầm không thời gian này là thông tới hướng nào.
Cô nói gì thì anh hàng xóm cũng đều im lặng lắng nghe. Hôm nay anh không đeo kính râm, lúc quay đầu sang ngó mắt xuống nhìn cô, ánh mắt rất có chiều sâu.
Khi ấy Thang Yểu có một loại gan dạ ngây ngô kiểu "Nghé con mới sinh không sợ cọp", cũng không hiểu rõ "tầng lớp xã hội" là như nào, không hề cảm thấy giữa người với người có thể có khoảng cách gì cả.
Hôm đó đi trong hầm để xe, Thang Yểu không muốn chỉ nhắc mãi tới chuyện buồn sầu, nghĩ ngợi một chút lại thản nhiên hỏi tới: "Tôi có thể biết tên anh được không?" "Tại sao lại không được?" "Dì út nói có rất nhiều người nổi tiếng ở đây, sợ gây phiền phức. Mà không phải trước đó anh đều đeo kính râm sao, tôi còn tưởng anh là nghệ sĩ nữa đó."
Văn Bách Linh dừng bước, tới gần hơn một chút nhắm mắt bên phải lại chỉ cho cô nhìn: "Mấy hôm trước trời oi bức quá, bị nổi lẹo nên phải đeo kính râm."
Nhìn kỹ vào ở chỗ mí mắt gần đuôi mắt thì đúng là còn có chút vết đỏ nhàn nhạt khó thấy, trông có vẻ như là dấu vết biến mất của triệu chứng viêm.
Người ta vừa chỉ thì Thang Yểu đã lập tức dí sát vào quan sát, lúc phản ứng lại được thì đã nhận ra khoảng cách áp sát này có hơi gần quá, nhất là lúc anh mở mắt ra, bọn họ cứ nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy khiến bầu không khí có chút bí bách khó nói.
Anh có một đôi mắt rất quyến rũ.
Khi không có kính râm che chắn, ánh mắt ấy rất dịu dàng, bên trong còn ẩn chứa ý cười khiến người ta có một cảm giác như có muôn ngàn lời muốn nói.
Thang Yểu có hơi không trụ nổi, khoảnh khắc di dời ánh nhìn lại nghe tiếng cười kia cười lên xưng tên: "Văn Bách Linh."
Cô không biết là chữ nào, Văn Bách Linh cầm điện thoại di động gõ chữ cho người kia nhìn, trên người anh có một mùi nước trong thanh mát nhàn nhạt, ngón tay thon dài di chuyển khắp nơi trên màn hình.
Nhìn điện thoại di động, Thang Yểu lại chợt nhớ tới gì đó bèn nói: "Đúng rồi, Văn Bách Linh, anh có gọi cho tôi không?"
Cô bực dọc. Thật ra thì cô cũng không quá mong đợi nhận được điện thoại của anh, bây giờ hỏi như thế cũng chỉ là vì không muốn thất lễ.
Thang Yểu giải thích với người kia điện thoại của mình mấy hôm trước bị hỏng nên mang đi sửa, tắt máy mất mấy ngày.
"Tôi hứa là nếu anh gọi qua mà tôi không nghe máy thì tôi sẽ mời anh đi ăn, không phải là tôi nuốt lời, là thật sự không thể nghe máy được." Lúc nói tới đây thì bọn họ đã đi tới sảnh lớn rồi, cửa kính cũng tự động mở ra hai bên, trên nền gạch men sứ phản chiếu bóng người của bọn họ. Lần này Thang Yểu nhấn thang máy, vào trong thang máy cùng với Văn Bách Linh.
Người muốn mời Văn Bách Linh kỳ thực rất nhiều, ai cũng đều sắp xếp cuộc hẹn kỹ lưỡng, mấy bữa cơm đó ăn mấy năm cũng chưa hết.
Nhưng mà mục đích chỉ đơn thuần như thế thì chỉ có mình Thang Yểu.
Ánh mắt cô trong veo, dáng vẻ lúc nói chuyện rất nghiêm túc, vô cùng giống với cô cháu gái năm nay vừa tròn bốn tuổi trong nhà anh trai của Văn Bách Linh.
Anh rất vui vẻ đùa giỡn với cô, tung chiêu sư tử ngoạm mà cố ý nhắc tới mấy thứ đắt giá: "Vẫn chưa gọi, chưa có nghĩ ra ăn cái gì nữa. Chỗ vòng xoay số 3 phía Đông bên kia có nhà hàng Michelin, em thấy thế nào?"
Phản ứng đầu tiên của người bị chọc ghẹo kia là sửng sốt, sau đó là đỏ mặt rồi nghiêm túc thương lượng với anh, nói mình vẫn còn là học sinh, có thể là không thể mời nổi một bữa ở Michelin được, với cô mà nói thì quá đắt rồi.
Thang Yểu cũng rất ngượng, nhưng trước giờ cô là cô gái thành thật, không có thể làm được những chuyện vượt quá khả năng cho lắm.
Còn đường hoàng hỏi người kia: "Thật ngại quá, có thể chọn một nhà hàng nào có giá cả thấp một chút xíu được không?"
Thang máy đã lên đến lầu ba.
"Ting" một tiếng, cánh cửa kim loại chậm rãi trượt về hai bên.
Văn Bách Linh vẫy vẫy tay, cười lớn rảo bước ra ngoài.
Anh không có quay đầu lại, nói: "Không có nghĩ sẽ để em mời thật đâu, chuyện này đó chỉ là thuận tiện giúp đỡ thôi, không cần để ở trong lòng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...