Đầm lầy ngày xuân

Nửa học kỳ sau của năm hai đại học thật sự trôi qua rất nhanh.
 
Nhất là khoảng thời gian chuẩn bị thi lấy chứng chỉ, có rất nhiều người đã phát điên. Lữ Thiên đã phàn nàn trong phòng ngủ không dưới một lần rằng: "Ngày nào mở mắt ra cũng phải học thuộc bài, nhắm mắt lại, trong mơ cũng toàn là học thuộc bài, trời xanh ơi, cuộc sống thế này còn phải kéo dài tới bao giờ nữa đây?"
 
Giấc mơ của Thang Yểu vẫn có nhiều nội dung hơn so với các bạn cùng phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thỉnh thoảng cô mơ tới Văn Bách Linh, mơ tới những tiếp xúc ít ỏi giữa hai người, hoặc là những nơi mà họ đã từng ở cùng nhau, trong thang máy, trong trang viên rượu vang, trong trường đua ngựa... Mơ thấy trong bữa tiệc linh đình tại tiệc từ thiện buổi tối, Phí Dụ Chi giơ bảng số trong tay lên, đấu giá chiếc vòng cổ kiểu dáng thời thượng mà cô rất thích, Thang Yểu hỏi Phí Dụ Chi sao anh ấy lại thích món đồ này, Phí Dụ Chi cười ha ha, nói rằng chỉ là nhàn rỗi buồn chán, nên giơ bảng tăng giá.
 
Nói lời xấu xa xong, anh ấy còn định giơ bảng trong tay Thang Yểu: "Cái thứ đồ xấu xí này có ném cũng không thể ném vào tay anh được, cứ để Bách Linh thanh toán đi, cậu ta có tiền hơn anh."
 
Thang Yểu sợ tới nỗi vội vã che chở tấm bảng của Văn Bách Linh, động tác vừa nhanh vừa mạnh, suýt nữa đã làm đổ ly rượu đế cao.
 
May mà có Bách Văn Linh đỡ cho, cầm chắc được ly rượu rồi, mới nói với Phí Dụ Chi: "Đừng có hù doạ Thang Yểu, cô ấy nhát gan, nếu mà giơ tấm bảng kia của cô ấy thật thì đến khi về cô ấy sẽ gặp ác mộng mất." Thật kỳ lạ, một cuộc trò chuyện bình thường, cũng chẳng mấy sâu sắc khi ấy lại trở thành một bức tranh rất rõ ràng trong giấc mơ.
 
Cô còn mơ thấy anh đặt một nụ hôn khẽ khàng lên trán cô.
 
Những giấc mơ đó thường sẽ kết thúc vào lúc 4 giờ sáng.
 
Âm thanh rung của đồng hồ báo thức trên điện thoại di động đánh thức cô, Thang Yểu nhanh chóng thoát ra khỏi giấc mơ, rón ra rón rén leo xuống chiếc thang kim loại, rửa mặt bằng nước lạnh, mở một chiếc đèn pin trên ban công, vừa ép chân ngang vừa học thuộc những kiến thức mà mình vẫn chưa thành thạo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lữ Thiên và Trần Dì Kỳ cũng đã thề thốt sẽ dậy sớm cùng cô, nhưng chẳng kiên trì nổi một tuần, hai người họ đã cùng rời khỏi phe cánh dậy sớm, chỉ còn lại một mình Thang Yểu cần cù.
 
Nhóm Trần Di Kỳ cũng từng nói rằng có hai cơ hội để thi tiếng anh chuyên ngành cấp 4, lỡ lần này không may thì vẫn có thể thi lại lần sau, dù sao thì vẫn còn thời gian, có thể từ từ.
 
Thế nhưng Thang Yểu không thể thư giãn được.
 
Thi hai cuộc thi này xong, còn phải thi cả tiếng Anh chuyên ngành cấp 8, CATTI, SIA, thi nghiên cứu sinh...
 
Thật ra với Thang Yểu thì tỷ lệ mắc lỗi trong cuộc sống là cực kỳ thấp.
 
Cô không thể lười biếng, không thể không có lý tưởng, có rất nhiều sự lựa chọn mà cô phải đưa ra một cách cẩn thận thận trọng, vậy mới có thể đảm bảo rằng tương lai của mình có thể nhìn thấy ánh bình minh.
 
Cuối cùng sau khi thi hai cuộc thi này xong thì cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Thang Yểu vô cùng bận rộn, nhưng vẫn tranh thủ chút thời gian ít ỏi để tìm tòi những nhà hàng thích hợp để chiêu đãi khách.
 
Cũng chọn cả quà sinh nhật cho Văn Bách Linh.

 
Quà sinh nhật là do đích thân cô chọn lựa.
 
Vào một buổi tối sau khi kết thúc công việc bán thời gian, Thang Yểu không để đội chụp ảnh của Tôn Tự đưa mình về trường mà xuống xe ở một bãi đậu xe thuận tiện gần trung tâm mua sắm.
 
Trung tâm mua sắm lớn vẫn chưa đóng cửa, vẫn còn đèn đóm sáng bừng.
 
Thang Yểu bước đi giữa những hương thơm và nhiệt độ dễ chịu, muốn tìm một cửa hàng có cùng nhãn hiệu bút với cô. Nhưng trung tâm thương mại rất lớn, cô vô tình bắt gặp một cửa hàng đời sống nghệ thuật.
 
Người bán hàng hỗ trợ giới thiệu rất nghiệt tình, đi qua các bó hoa, đèn xông tinh dầu, tách trà, đệm, rồi cuối cùng dừng lại ở khu vực bán quần áo ở nhà.
 
Trước kia dì út từng mua đồ ngủ cho Thang Yểu, là bộ đồ ngủ làm bằng lụa.
 
Ván giường ký túc xá rất cứng, bộ áo ngủ trước đó của cô có viền khá dày, buổi tối đi ngủ cộm người, bộ đồ ngủ mà dì út mua thì không bị thế, mặc vào thật sự rất thoải mái.
 
Thấy cô có chút hứng thú, người bán hàng không giới thiệu những thứ thừa thãi nữa mà nhiệt tình giúp cô lựa đồ. Cuối cùng, Thang Yểu mang theo một bộ đồ ngủ nam đi ra khỏi trung tâm thương mại, trong đầu đầy dấu hỏi chấm.
 
Tặng món đồ này có phải có hơi thân mật quá không nhỉ?
 
Nhóm Lữ Thiên và Trần Di Kỳ đều cười ngã ngửa, nói Thang Yểu dễ bị thuyết phục, không nên nghe những lời lừa dối của người bán hàng, nhưng lại vẫn tích cực nghĩ cách cho cô: Không gọi đó là ngủ, mà gọi là đồ ở nhà.
 
Nói như thế nghe đỡ mờ ám hơn.
 
Chỉ là có tặng được món quà này hay không thì vẫn còn là một vấn đề. Văn Bách Linh vẫn cứ ở nước ngoài suốt, không nghe nói anh có ý định trở về hay không.
 
Cho nên vào lúc không giờ ngày sinh nhật của anh, Thang Yểu đã điều chỉnh thời gian bên phía khu vực của anh theo chênh lệch múi giờ, một ngày buổi trưa nắng rực ở Bắc Kinh, cô gửi tin nhắn mà mình đã biên tập cẩn thận.
 
Nội dung đơn giản:
 
"Văn Bách Linh, sinh nhật vui vẻ."
 
Những áp lực trong cuộc sống và việc học hành đã làm hoà tan sự kiên trì trong tình cảm của Thang Yểu. Nhưng cô vẫn còn chút sự si mê trong mình, muốn trở thành người đầu tiên chúc mừng Văn Bách lInh vào ngày sinh nhật của anh.
 
Cuộc gọi của Văn Bách Linh gọi tới rất nhanh.
 
Thỉnh thoảng bọn họ vẫn nói chuyện với nhau, tần suất không cao, thường là vào buổi tối, sau khi Thang Yểu ăn bữa cơm tối xong mà vẫn chưa bắt đầu học bài hoặc liên lạc với mẹ, cuộc gọi của anh tới, hai người tiện thể trò chuyện vài câu.

 
Giọng nói của Văn Bách Linh vẫn khiến người ta thấy sợ hãi, anh cười nhẹ nhàng trêu chọc cô: "Tôi còn tưởng rằng em quên rồi chứ, nếu không chúc mừng tôi thì ngày hôm nay sẽ kết thúc sớm thôi." Trước mặt Thang Yểu là bát mì thịt bò cay ngon lành thơm phức, nóng hôi hổi, cô giơ cái dĩa nhựa lên, vô cùng kinh ngạc: "Sao mà quên được chứ, không phải bên phía anh mới có mười hai giờ đêm..." Chưa hỏi xong, cô đã nghe thấy có tiếng Trung Quốc ở bên xung quanh anh , vậy nên cô càng kinh ngạc hơn: "... Anh về nước rồi?"
 
"Ừ."
 
Văn Bách Linh dừng hai giây, không nói kỹ càng vì sao mình lại về nước, anh chỉ hỏi Thang Yểu: "Sao, có muốn ra ngoài ăn bữa cơm mừng sinh nhật không?"
 
Chẳng buồn ăn mì nữa.
 
Thang Yểu hất bay dép, nhét chân vào trong đôi giày thể thao: "Được."
 
Gặp lại nhau, tựa như đã qua mấy đời.
 
Thang Yểu lại ngồi vào trong xe Văn Bách Linh, cô ngồi ghế cạnh ghế lái mở chỉ đường trong điện thoại di động ra, chỉ cho anh đường đi đến một nhà hàng mà cô đã tra trước đó: "Văn bách Linh, anh đã từng đến nhà hàng này chưa?"
 
"Chưa."
 
"... Chúng ta đi thử một lần đi."
 
Tư duy của Thang Yểu vẫn cổ hủ, cô cứ cảm thấy rằng anh ở nước ngoài ngày nào cũng ăn cơm Tây, chắc chắn sẽ nhớ mùi hương đồ ăn quê nhà, cũng như cô nhớ lạp xưởng mẹ làm và gà xông khói ở quê vậy, cho nên mới chọn một nhà hàng đồ ăn Bắc Kinh.
 
Trên đường đi Văn Bách Linh có hỏi cô làm bài thi thế nào, Thang Yểu tràn đầy tự tin, nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô chắc chắn sẽ nhận được chứng chỉ, bây giờ đang chờ kết quả.
 
Ngoài cửa sổ xe, ánh nắng mặt trời chiếu rọi, thiết bị tưới nước tự động ở vành đai xanh đang phun hơi nước.
 
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
 
Chắc hẳn là cô gái này đã ôn thi bạt mạng rồi, chỉ mới không gặp nhau có hai tháng mà cô đã gầy đi rất nhiều.
 
Nhưng tính tình cô vẫn như trước kia, thật thà đến đáng yêu.
 
Lúc tới nhà hàng, Thang Yểu cầm thực đơn nhìn một lúc, rồi đưa cho Văn Bách Linh luôn: "Em ít khi đi ăn bên ngoài nên không biết nhiều, anh gọi món đi, trên mạng nói mấy trang đầu toàn là món ăn đặc biệt ở đây."
 
"Nơi này đắt lắm đó, em có mời được tôi không?"

 
"Mời được."
 
Sau khi suy nghĩ lại cẩn thận, Thang Yểu nhận ra chắc chắn cái tên "đàn ông tồi" kia là loại người cực kỳ khó bỏ, nhưng dì út nói bên phía bà ấy mọi thứ rất suôn sẻ, mà cũng ngoài dự đoán là Hàn Hạo không có nhẫn tâm trả thù.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy trong sự suôn sẻ ấy ắt hẳn có sự hỗ trợ của Văn Bách Linh.
 
Thang Yểu đâu có hiểu chuyện đối nhân xử thế, cô không còn cách nào khác, đành lấy trà thay rượu, cô bưng một ly trà lúa mạch ấm nóng: "Dì út nói bên phía dì ấy rất suôn sẻ, Văn Bách Linh, cảm ơn anh đã giúp đỡ dì tôi."
 
Người được cảm ơn lại cười, cũng bưng ly trà lên nhẹ nhàng cụng ly với cô: "Không phải nói là vì sinh nhật tôi nên mới mời khách sao, sao lại thành tiệc cảm ơn thế này..." 
 
"... Hai việc một thể."
 
Thang Yểu có hơi ngượng ngùng, cô cảm thấy mình nói vậy không ổn lắm, như là đang lén dùng mánh khoé trí trá cố tình  thiếu người ta một bữa ăn vậy.
 
Văn Bách Linh cũng chẳng để ý lắm, anh cũng chưa từng nói cụ thể là anh đã giúp những gì, chỉ thản nhiên lật qua lật lại thực đơn: "Vậy được thôi, tôi phải cố gọi thêm đồ ăn nữa vậy."
 
Nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ điển với bàn ghế gỗ nguyên khối, trên tấm bình phong có vẽ cảnh thiên nhiên, những chú cá koi bơi lội trong hồ cá ở ngay chính giữa căn phòng.
 
Tình cờ chỗ bên cạnh bàn lại là chỗ lấy thức ăn cho cá miễn phí, Văn Bách Linh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng đơn giản, anh ngồi trên ghế, nhàn nhã bốc một nhúm thức ăn cho cá vẩy vào trong nước, như một bậc Vương gia nhàn hạ.
 
Đêm hôm ấy ở khách sạn, dì út có nói với cô, những người như anh thì có kiểu nữ sinh nhà giàu nào mà anh chưa từng gặp chứ, cho dù bây giờ Văn Bách Linh có hứng thú với cô, ngày mai có hứng thú với cô thì nói không chừng tới ngày kia anh đã không muốn gặp cô nữa rồi.
 
Thật ra Thang Yểu cũng có một tâm lý tự lừa dối bản thân.
 
Cô không biết tương lai thế nào, nhưng cô cũng không muốn chỉ vì dì út nói như vậy mà mình và Văn Bách Linh không còn dính líu tới nhau nữa.
 
Cho nên cô vẫn luôn tự viện cớ cho chính mình...
 
Lần liên lạc nào cũng đều là Văn Bách Linh gọi cho cô cả, như vậy chắc cũng không được coi là cô chủ động;
 
Còn sinh nhật thì là cô đã hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho Văn Bách Linh từ trước rồi, lời đã nói không thể không thực hiện;
 
Hơn nữa, hôm sinh nhật cô, Văn Bách Linh cũng tặng quà cho cô, thế thì cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.
 
Một đĩa củ sen thái sợi được dọn ra bàn, cô dùng đũa gắp nhân lúc còn nóng, từng sợi sen như kim tuyến hoà cùng nước đường, đông cứng lại dưới luồng khí lạnh của máy điều hòa.
 
Thang Yểu bỏ củ sen vào trong miệng, đôi mắt sáng bừng lên: "Ngọt quá, anh mau ăn thử đi."
 
Đề tài trò chuyện của bọn họ rất ngẫu nhiên, nói về chuyện sau khi thi xong có được thả lỏng chút nào hay không, Thang Yểu lắc đầu, cô dùng khăn giấy che môi, nuốt miếng tôm viên cung bảo còn hơi nóng trong miệng xuống rồi đáp: "Sợ rằng không được, cuối tuần đã bắt đầu kỳ thi cuối kỳ rồi, tôi vẫn phải cố gắng."
 
Văn Bách Linh xoay chiếc ly gốm sứ trong tay, rồi đột nhinee hỏi: "Dù sao thì hôm nay cũng ra đây rồi, đi thư giãn chút đi?"

 
"Nhưng mà tôi..."
 
Ở trường học Thang Yểu không như thế, những hoạt động mà cô không thích hay không muốn hợp tác thì cô đều sẽ từ chối thẳng thừng, gặp Văn Bách Linh thì lại không thể như thế, cô vẫn cứ do dự: "Đi đâu thư giãn?"
 
"Ăn cơm trước đi đã, ăn xong rồi nói."
 
Văn Bách Linh cũng không quá muốn dẫn Thang Yểu đi chỗ nào cả.
 
Anh chẳng có ý gì khác, anh cũng nhận ra rằng vì để gánh vác học phí và chi phí sinh hoạt mà Thang Yểu quyết tâm đạt được học bổng, bận rộn không rảnh để tiến triển tình cảm với anh.
 
Huống chi thời gian cấm túc của anh vẫn chưa kết thúc.
 
Khoảng thời gian này người nhà rất nghiêm khắc với anh, những lời đồn đại vẫn chưa qua, người nhà rất sợ anh lại sai lệch nữa, trở thành một món ăn vặt rác rưởi trong trò đùa của những người phụ nữ, nên họ ném cho Văn Bách Linh thật nhiều việc làm ăn cho anh giải quyết.
 
Lần này anh quay về là anh lén đi.
 
Nhưng hôm nay Thang Yểu mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng và đeo cặp sách.
 
Trong cặp sách chứa không biết bao nhiêu là tài liệu ôn tập, góc tài liệu đã sắp đâm thủng cả vải rồi, khiến cho vai cô trông rất gầy, rất mỏng manh.
 
Văn Bách Linh muốn đưa cô đi ra ngoài giải sầu một chút.
 
Để tránh cô luôn mắc kẹt trong việc học hành và thi cử, ngày nào cũng phải cố gắng thêm chút nữa, anh cũng sợ cô sẽ mệt mỏi sinh bệnh.
 
Sau khi ăn xong, Văn Bách Linh quyết định đưa Thang Yểu tới quán trà nghe kịch nói, ở cách đây không xa, anh lái xe, lúc xe dừng lại thì cũng vừa đúng lúc thấy Thang Yểu đang cố hết sức lôi hộp qua trong cặp sách trên đôi vai mình ra.
 
Thang Yểu còn chưa kịp lên xe thì đã đưa hộp qua cho Văn Bách Linh qua ô cửa sổ đang mở: "Sinh nhật vui vẻ."
 
"Để lớp trưởng Thang phải tốn tiền rồi."
 
Văn Bách Linh có hơi bất ngờ.
 
Dù sao thì trong sự kiện lần trước, rõ ràng anh cảm nhận được rằng Thang Yểu có hơi lùi bước trong mối quan hệ với anh.
 
Dì út cô có sức ảnh hưởng quá lớn tới cô, bây giờ không phải là cơ hội tốt để phát triển tình cảm, dù sao thì anh cũng không phải thấy thích thú nhất thời, anh cũng sẵn lòng chờ theo tốc độ của cô.
 
Nhưng khi Văn Bách Linh mở hộp quà ra, anh nhướng đuôi lông mày: "Đồ ngủ?"
 
Cô gái ngồi vào trong xe hơi đỏ mặt, cô tự thắt dây an toàn, giải thích rõ ràng với anh bằng giọng nói nhỏ như muỗi: "Thật ra nó là, đồ ở nhà..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận