Trong phòng ngủ rất yên tĩnh.
Các bạn cùng phòng đã tới căn tin ăn cơm, trước khi đi còn nói sẽ đưa cơm tối về cho Thanh Yểu, để cô nằm nghỉ ngơi cho khỏe.
Lữ Thiên cũng nói: "Mắt đã sưng đến thế này rồi, đừng nên đọc sách học bài nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Áp điện thoại di động bên tai, nghe câu hỏi nửa đùa nửa thật của Văn Bách Linh, Thang Yểu chỉ im lặng không đáp.
Niềm vui mừng khi nghe thấy giọng nói của Văn Bách Linh, và nỗi đau lòng khi nhìn thấy vết sẹo của dì út tối qua khiến Thang Yểu vừa xoắn xuýt vừa mâu thuẫn.
Hình như cô thật sự biến thành một quả hạnh mất rồi, hay nói cách khác, thì cô giống như một quả táo hơn, và hiện thực tàn khốc về chứng khó tiêu trở thành một cái hạt cực kỳ cứng, hai đầu sắc bén, cấn vào cơ thể phàm trần.
Khiến cho bên trái khó chịu, mà bên phải cũng chẳng thoải mái.
Thang Yểu không nói gì, Văn Bách Linh ở đầu bên kia cũng im lặng theo.
Thường thường, ở tòa ký túc xá có thể nghe thấy những tiếng nhạc phát ra từ loa phát thanh của trường vào ban đêm, những tiếng nhạc vô cùng mờ ảo.
Nhưng đêm nay nó lại rõ ràng đến khác lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thang Yêu nghe được mấy giây mới bất chợt nhận ra, chắc là âm thanh đó phát ra từ điện thoại di động.
Cô lau sạch nước mắt, thử suy đoán: "Văn Bách Linh, anh đang ở dưới tòa ký túc xá của tôi à?"
"Ừ, tôi đang ở đây."
"..."
Bàn tay cầm điện thoại di động của Thang Yểu nắm lại thật chặt, cô do dự hai giây rồi mới quyết định: "Vậy tôi xuống dưới tìm anh."
Thật ra Văn Bách Linh đã ở đây được một lúc, anh ngồi trong xe, thậm chí còn thấy các bạn cùng phòng của Thang Yểu cùng đi ra khỏi tòa ký túc xá.
Lúc đó anh còn nghĩ là, mình tới vừa kịp lúc, quả nhiên là cô gái này đang khó chịu không có tâm trạng ăn uống mà.
Văn Bách Linh đoán chắc rằng tối qua Thang Yểu đã khóc, tâm trạng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Biết bên phía khách sạn đã trả phòng, anh còn cố ý tới nhà hàng thảo dược mua một suất súp dưỡng tâm an thần, còn mua thêm cả mấy món ăn vặt khác rồi phóng tới đây như bay.
Kết quả là, trong điện thoại, thái độ của cô gái lại do dự, khiến cho anh cũng thấy buồn rầu, không biết rốt cuộc có nên gọi cô xuống hay không.
Thang Yểu tựa như những loài sinh vật biển mà anh đã gặp khi đi lặn ở đảo vậy.
Những sinh vật nhỏ đầy màu sắc đó sống nhàn nhã trong khu vực quen thuộc của chúng, nếu cảm thấy có người đến gần, chúng sẽ nhanh chóng lẩn trốn.
Ẩn náu trong những rặng san hô, trong kẽ đá hoặc trong những vỏ sò.
Không thể nói là cô làm không đúng được.
Nhưng Văn Bách Linh cũng không phải là hoàn toàn không còn cách nào khác, dù sao thì anh cũng thấy hơi tức giận.
Thang Yểu đi xuống lầu, bóng hình cô độc của cô xuất hiện trong ánh mặt trời, thấy cô, chút sự tức giận trong lòng Văn Bách Linh lập tức bị dập tắt.
Cô mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, héo rũ chậm chạp bước tới, như một bóng ma mất hồn.
Đến gần hơn, trông càng khiến người ta đau lòng.
Đôi mắt kia sưng đỏ đến kỳ cục, trong đôi mắt ướt sũng ấy vẫn còn đẫm nước mắt, sắc mặt cũng chẳng tốt chút nào, vẻ mặt cô trắng bệch.
Văn Bách Linh biết Thang Yểu nhẹ dạ, trước kia khi bạn cùng phòng cô bị người ta "lừa đảo tình cảm", ban đầu cô còn không tin, lại còn lôi kéo anh ta hỏi thăm, nghĩ rằng chắc sẽ không có ai lấy chuyện người lớn trong nhà có bệnh để đi lừa gạt người khác.
Xem ra chuyện của dì út cô đã gây đả kích rất to lớn tới cô.
Anh thở dài, đi xuống mở cửa xe cho cô.
Thang Yểu cũng hiểu rằng đứng dưới tòa ký túc xá nơi người đến người đi này không tiện để nói chuyện nên cũng chủ động đi vào trong xe.
Cô không nói gì, để kệ Văn Bách Linh nổ máy.
Chiếc xe đi vòng quanh khuôn viên trường rồi đỗ ở một bãi đậu xe ở một khu vực hẻo lánh.
Thang Yểu cúi thấp đầu suy nghĩ rất lâu, chỉ là có quá nhiều nỗi ưu tư mà cô chẳng thể nào gỡ rối.
Sao khi chắc chắn rằng họ không bị ai làm ảnh hưởng, cô mới nói với Văn Bách Linh về những vết thương trên người dì út.
Bỏ qua những vết máu đọng bầm tính, nghiêm trọng nhất là vết thương ở bên hông, máu đã đóng vảy một mảng rất dày.
Dì út nói là Hàn Hạo đẩy bà ấy ngã xuống bình hoa, bà ấy đứng không vững nên làm đổ vỡ bình hoa, mới bị mảnh gốm sứ làm bị thương.
Thang Yểu có biết chiếc bình hoa đó, nó được đặt ở hành lang đi dẫn tới phòng ngủ, cao bằng nửa người và cực kỳ nặng, trước đây cô vẫn hay tán gẫu hỏi thăm dì Đường là nếu như muốn lau dọn thì phải di chuyển cái bình hoa này kiểu gì.
Cho nên cô biết, chắc chắn là dì út sợ cô lo lắng cho bà ấy, chứ cũng chưa hoàn toàn bình phục sau chuyện mình gặp phải.
Dì út chỉ có hơn chín mươi cân, thường thì khi bị đẩy ngã sẽ không va vào làm bình hoa tan tành đến mức như thế, dì út bị đánh mạnh thì đúng hơn.
Cô chưa bao giờ nói những lời này với bạn cùng phòng của mình, nhưng khi thấy Văn Bách Linh thì lại không kiềm được.
Thanh Yểu còn không nhận ra rằng, trong lúc cô đang lung lay không vững vàng, không chắc chắn liệu mình có muốn tiếp tục phát triển với Văn Bách Linh hay không, thì cô đã đối xử với anh khác với những người khác rồi.
"Nhưng mà dì út không cho tôi gọi cảnh sát, dì ấy nói nếu báo cảnh sát thì Hàn Hạo sẽ càng muốn trả thù."
Năm ấy, khi dì út tới Bắc Kinh, mẹ cô đã làm lễ cúng Bảo Gia Tiên ở nhà, vào ngày mùng một và mười lăm tết âm sẽ chọn những trái quả ngon nhất để cúng kiếng.
Đúng là có hơi mê tín mù quáng, nhưng mà bản chất thì tốt.
Mỗi một nén hương lửa của mẹ cô đều cầu mong rằng dì út một thân một mình ở nơi xứ người sẽ bình an, thuận lợi, không phải chịu khổ cực quá.
"Đúng là toàn đồ vớ vẩn, chẳng có tí tác dụng nào cả." Thanh Yểu khó chịu trong lòng, không kìm được mà rơi nước mắt.
Văn Bách Linh không đành lòng nhìn dáng vẻ ảo não của cô, anh dùng ngón cái vuốt nếp nhăn giữa lông mày của cô, rồi lại lau nước mắt cho cô.
Điện thoại di động đã nhận được tin nhắn, quản lý khách sạn nói thẻ của anh đã được người khác gửi ở quầy lễ tân.
Không cần phải nói thì Văn Bách Linh cũng có thể tự hiểu được mục đích đằng sau hành động này của Thang Yểu.
Sau đêm qua, đã có chút xích mích rồi.
Hàn Hạo đã đập vỡ hai bình Mao Đài ngay trước mặt mọi người, hành động như một kẻ điên làm cản trở tiến trình của cuộc đấu giá, bị nhân viên an ninh vừa đỡ vừa chặn đưa vào trong phòng nghỉ.
Sau khi tỉnh rượu, Hàn Hạo lại trả đũa.
Nói với rất nhiều người rằng chính Văn Bách Linh đã cắm sừng ông ta trước, dan díu mập mờ với người phụ nữ mà ông ta đã nuôi suốt nhiều năm, còn nói rằng không thể cứ để chuyện này như thế được.
Khi mấy người bạn kể lại những lời này cho Văn Bách Linh nghe, Văn Bách Linh còn chẳng có tí biểu cảm dư thừa nào, cứ như đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Hàn Hạo nhắm vào anh.
Chẳng phải khi ông ta mua căn nhà ở ngay phía trên anh cũng đã tự đắc hả hê mà nói xằng nói bậy đó sao, chẳng qua là anh không coi những lời nói đó ra gì, anh mặc kệ.
Nhưng nghĩ đi ngẫm lại, cái con "chó điên" Hàn Hạo kia cũng chẳng có cách nào đối phó với anh nên chỉ có thể dùng mấy lời đồn nhảm đáng xấu hổ đó thôi, nhưng với dì út của Thang Yểu thì lại chưa chắc.
Dù sao Hàn Hạo cũng đã từng có thể đá chính bố ruột của mình ra khỏi ban giám đốc.
Còn chẳng thèm màng đến người nhà, huống chi là người ngoài.
Văn Bách Linh chưa từng nói những lời ấy với Thang Yểu.
Anh vẫn luôn nhớ rõ rằng cô còn cần phải chuẩn bị cho cuộc thi, anh xoa vành tai cô, an ủi cô trước: "Em không cần phải lo lắng chuyện này đâu, tôi và Phí Dụ Chi sẽ để ý tới dì út em giúp em. Không phải tháng sáu em còn có cuộc thi quan trọng sao, em phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng vào, còn những chuyện khác, thi xong rồi hẵng nói, được không?"
Về chuyện lần đó, những lời đồn đại về Văn Bách Linh đã lan rộng trong giới.
Trước kia anh ở nước ngoài nhiều, tính tình chững chạc, cũng không có tin tức gì để nói được cả.
Tự dưng một vài tin đồn về anh lại nổ ra, khiến cho người ta tò mò.
Mà bản thân Văn Bách Linh cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ.
Thậm chí còn cho thêm một số thứ làm củi cho ngọn lửa bùng cháy vốn đã cháy rực.
Một người thường ngày rất hay lẩn tránh những bữa tiệc như anh bỗng dưng lại đứng ra tổ chức mấy bữa tiệc.
Qua mấy bữa ăn uống tiệc tùng nhẹ nhàng như thế, đã khiến cho Hàn Hạo phải chủ động ra giá, chắp tay bán cho anh căn nhà trên tầng năm và mặt tiền cửa hàng bánh ngọt kia.
Hợp đồng được đội luật sư nhà họ Văn sắp xếp, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Một tay đưa tiền, một tay đưa phòng, giao dịch diễn ra hết sức nhanh chóng. Cái dáng vẻ vung tiền như rác như thế khiến cho lời đồn có vẻ càng trở nên đáng tin hơn.
"Có phải Văn Bách Linh điên rồi không vậy, vì một người phụ nữ như thế mà có thể làm đến nước này."
Tiếng xấu đồn xa, đến cả ông Văn đang dưỡng bệnh ở nước ngoài cũng nghe đến, một cuộc gọi quốc tế gọi thẳng vào điện thoại Văn Bách Linh.
Thời trẻ khi ông Văn mới bắt đầu làm ăn buôn bán, tính tình rất nóng nảy, mạnh mẽ, dã tâm mở rộng ra bên ngoài hết sức rõ ràng.
Cái tính tình ấy cũng khó tránh khỏi việc tìm tới rượu và thuốc lá, và chắc chắn là cũng nói vài từ thô tục.
Nhưng sau này, ông Linh quen mẹ Văn Bách Linh.
Mẹ Văn có xuất thân từ gia đình làm về thuốc Đông y, tao nhã lễ độ, cảm thấy ông ấy có quá nhiều thói hư tật xấu. Vì để làm mẹ Văn hài lòng mà ông Văn cũng bắt đầu đi vào con đường nho nhã.
Bỏ thuốc lá, và cũng không hay uống rượu nữa.
Còn những lời nói thô tục thì ông ấy đã không còn nói từ lâu.
Bây giờ sức khỏe không ổn, phần lớn công việc kinh doanh đều giao cho anh trai Văn Bách Linh xử lý, bình thường ông ấy chỉ ở nhà viết thư pháp, rồi còn làm thơ.
Lần này hẳn là thật sự đã bị Văn Bách Linh chọc giận rồi, vừa mở miệng ông Văn đã nói một câu: "Mày chạy về đây cho ông."
Thang Yểu cũng không biết gì về những chuyện này.
Cô nghe nói bên phía dì út tiến triển suôn sẻ, nghe nói Văn Bách Linh đã ra nước ngoài, cuộc sống lại quay về sự yên ả vốn có, đi học, luyện thi, làm việc bán thời gian.
Chỉ là trong sổ ghi chép của cô, cô chỉ ghi lại ba việc quan trọng trong tháng sáu.
Thi tiếng Anh cấp 6.
Thi tiếng Anh chuyên ngành cấp 4.
Tổ chức sinh nhật cho Văn Bách Linh.
Hôm gặp mặt, Thang yểu không thể nào nói ra một lời chia tay rõ ràng được.
Văn Bách Linh cũng không hỏi nhiều, anh nói để cô luyện thi cho tốt, không cần phải phân tâm, sau đó anh cũng thật sự không quay lại nữa.
Chỉ là hôm rời khỏi Bắc Kinh, Văn Bách Linh đã gọi điện thoại tới, anh nói mình vừa lên máy bay, trong nhà có việc, phải ra nước ngoài một khoảng thời gian.
Thang Yểu biết, thái độ do dự của bản thân trông có vẻ rất thiếu trách nhiệm, đương nhiên cô cũng chẳng có tư cách gì để hỏi người ta khi nào thì về, cô chỉ thầm lặng mong chờ tháng sáu.
Cô đã không thể nào kiên quyết như lúc ban đầu được nữa, trong lòng suy nghĩ, nói không chừng có khi anh sẽ quay về vào tháng sáu.
Dạo gần đây danh tiếng của Văn Bách Linh rất tệ, anh bị giam trong nhà.
Người bạn duy nhất tới thăm anh là Phí Dụ Chi.
Nhà họ Phí cũng có một người bị cấm túc.
Phí Lâm nhất quyết không chia tay với con trai tài xế gia đình, hễ bị ép buộc là cô ta không ăn không uống, đòi tuyệt thực, cứ ba ngày làm loạn một trận nhỏ, năm ngày làm loạn một trận lớn.
Phí Lâm vẫn chưa tốt nghiệp, cũng không thể để cô ta nghỉ học tạm thời tiếp được, nhưng nếu như thả cô ta ra ngoài thì lại sợ cô ta sẽ thật sự gây nên tiết mục máu chó "có bầu trước hôn nhân" để ép người nhà theo sự chi phối của cô ta.
Chính trong nhà của anh chàng Phí còn đang ngột ngạt mù mịt, nhưng chuyện này cũng không cản trở anh ấy hóng chuyện hay của bạn mình, có phải ngồi máy bay suốt hai mươi tiếng đồng hồ cũng nhất định chạy ra nước ngoài để ăn nói xằng bậy.
Nhìn thấy Văn Bách Linh đang vẽ bức tranh sơn thuỷ với giáo viên tranh quốc họa, Phí Dụ Chi lấy một chiếc quạt vẽ hình núi xanh nước biếc trong ống đựng bút ra, mở ra "xoạch" một tiếng, anh ấy vừa quạt cây quạt vừa bước đi thong thả: "Hàn Hạo nói cậu làm hàng xóm với người phụ nữ của ông ta, làm hàng xóm, rồi còn làm trên giường, ha ha ha ha ha."
Văn Bách Linh đặt bút lông lên gác bút, điều mà anh để ý tới có hơi nằm ngoài dự đoán của Phí Dụ Chi: "Đó là dì út của Thang Yểu, nói năng tôn trọng chút đi."
Thấy bọn họ có chuyện cần nói, giáo viên rời khỏi phòng trước, Văn Bách Linh cũng ngừng bút, đi pha trà mời Phí Dụ Chi.
Uống được hai tách trà, Phí Dụ Chi mới hỏi Văn Bách Linh, chuyện anh không ngại tự huỷ danh tiếng bản thân cũng phải che chở cho Thang Yểu và dì út cô.
"Làm nhiều chuyện như vậy, Thang Yểu phải cảm động lắm đây, vậy, hai người các cậu tiến triển thế nào rồi?"
"Vẫn vậy."
Văn Bách Linh lấy điện thoại ra lướt lướt mấy cái, trong ghi chép cuộc gọi trong mười ngày qua, tổng cộng chỉ có hai cuộc gọi với Thang Yểu.
Một lần ba mươi giây, hơi ngắn một chút.
Lần thứ hai thì cũng tạm được, trò chuyện được cỡ hai phút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...