Đầm lầy ngày xuân

Trạng thái của dì út có chút kỳ lạ và phấn khích, như thể cuối cùng bà ấy cũng có thể thử tay nghề của mình với chị em tốt, đứng ngồi không yên. Sau khi vào nhà, bà ấy lập tức kéo tay Thang Yểu đi về phía phòng tắm, bảo cô cởi quần áo rồi ngâm mình trong bồn tắm. 
 
Còn nhét một hộp cho cô. 
 
Còn bà ấy thì lấy ra một vật hình quả bóng màu đỏ tím trước, có mùi thơm ngào ngạt: “Quả bóng tinh dầu ngâm bồn tắm này là dì được cô bé ở quầy lễ tân của cửa hàng giới thiệu cho đấy. Dì mới mua mấy ngày trước. Cháu đi thử đi, dì ở ngay cạnh đây.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi bị đẩy vào phòng tắm, Thang Yểu thò đầu ra trước khi đóng cửa lại, nhắc nhở: “Dì út, còn chưa cất bánh gato vào tủ lạnh...” 
 
“Biết rồi, để dì đi cất.” 
 
Tắm xong, Thang Yểu thay bộ đồ ngủ mới được dì út mua cho rồi bước ra. Cô thấy dì út đang tựa lưng vào ghế sofa trong phòng khách, tay cầm chiếc cốc, đã uống gần hết rượu trong chai.
 
Phòng khách quá rộng rãi, đèn sàn chỉ chiếu sáng một góc.
 
Người phụ nữ mạnh mẽ, thành công trong sự nghiệp lúc ban ngày ngồi cô đơn dưới ánh đèn, không trang điểm, đôi mắt mơ màng.
 
Dì út nhấc tay lên, gọi Thang Yểu: “Tiểu Hạnh, lại đây ngồi.” 
 
Lại gọi nhũ danh của cô, xem ra là uống nhiều quá rồi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại vẫn còn để trên tủ giày ở tiền sảnh, Thang Yểu nhất thời quên mất mình định gửi tin nhắn cho Văn Bách Linh, theo lời dì út ngồi xuống: “Đồ ngủ rất vừa, cháu rất thích. Cảm ơn dì.” 
 
“Sao còn phải nói cảm ơn với không cảm ơn với dì làm gì.” 
 
Dì út cầm chai rượu màu đỏ và rót đầy ly đế cao rồi ngẩng đầu lên uống hơn nửa ly.
 
Bức ảnh chụp tại một cơ sở sản xuất rượu vang được treo trên tường, có những dòng chữ tiếng Anh mô tả các bước nếm thử rượu vang.
 
Điểm kiểm tra tiếng Anh của Thang Yểu rất tốt, đọc với tâm lý tiếp thu kiến ​​thức. Đầu tiên phải ngửi mùi, lắc ly, không phải là nốc ừng ực như thế này. 
 
Hiện tại dì út không giống như là đang thưởng thức mà có vẻ như đang dùng rượu để làm dịu đi cơn mệt mỏi của mình.
 
“Tiểu Hạnh nhà chúng ta trưởng thành rồi.” 
 
Có đôi khi dì út rất giống mẹ, cũng thích lải nhải.
 
“Sau này tìm bạn trai phải để thật cẩn thận.” 
 

“Tìm một người chân thành, yêu thương cháu và đối xử tốt với cháu. ” 
 
“Có tiền hay không đều không quan trọng, dì út có tiền, cửa hàng mới mở của dì út kiếm được tiền rồi.” 
 
Kiếm tiền là chuyện tốt, thế nhưng đôi mắt của dì út lại ướt, kéo Thang Yểu thì thào mà nói: “Tiểu Hạnh, đừng giống như dì...” 
 
Thang Yểu ở bên cạnh dì út, nhìn bà ấy uống rất nhiều rượu, nghe bà ấy nói mê nói sảng. 
 
Cô nhớ lại cách đây nhiều năm, cô và mẹ nhận được cuộc gọi từ dì ở thủ đô. Dì út có vẻ rất hưng phấn nói thành phố lớn thịnh vượng và phát triển như thế nào. 
 
“Chị, nếu em tìm được một công việc ổn định thì em có thể sống ổn định ở thủ đô đến hết đời.” 
 
Bây giờ có vẻ như mong muốn của dì út đã thành hiện thực. Một công việc mà dì út thích, một nơi ở cao cấp và một cuộc sống tinh tế.
 
Nhưng có vẻ như bà ấy không vui vẻ.
 
Thang Yểu đau lòng cho dì út, cũng lau nước mắt, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nỗi buồn của dì út có vài phần là bởi vì áp lực lập nghiệp lớn, có vài phần là do “tên đàn ông tồi” ăn vụng kia mang tới. 
 
Lúc cô thấy tin nhắn của Văn Bách Linh đã là lúc khuya. 
 
Sau khi đi xe lửa hơn mười tiếng và dành hơn nửa ngày ở cửa hàng của dì út, điện thoại di động và sạc dự phòng của cô đều ngừng hoạt động. Sau khi kết nối bộ sạc và bật nguồn điện thoại, nó phát ra tiếng bíp hai lần liên tiếp.
 
Thang Yểu nhận ra Văn Bách Linh có vẻ không vui, muốn giải thích cho rõ ràng nên cẩn thận gõ một đoạn dài, giống như viết một đoạn văn ngắn. 
 
Đã quá khuya nên suy nghĩ của cô rất hỗn loạn, những câu cô gõ dài ngoằn ngoèo. Cô muốn xóa đi nhưng chợt bấm nhầm nút gửi, tin nhắn đã được gửi đi.
 
Tin nhắn không có chức năng thu hồi, lúc này đã là nửa đêm, cô sợ gửi cái gì khác sẽ làm phiền người ta, cân nhắc nhiều lần, cô quyết định ngủ đã rồi nói chuyện sau.
 
Trong kỳ nghỉ đông, Thang Yểu đã mất thói quen dậy sớm. Cô ngủ đến không biết mấy giờ, nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, cô mới tỉnh dậy sau một giấc mơ không nhớ rõ tình tiết.
 
Dì út đã đi ra ngoài, tiền sảnh chỉ còn lại hai chiếc dép lê. 
 
Để lại một tờ giấy cho cô nói có việc gấp, buổi tối mới trở về. 
 
Thang Yểu không có việc gì đi loanh quanh trong căn phòng trống, đột nhiên nghĩ đến Văn Bách Linh, vì vậy cô chạy về phòng ngủ đi tìm kiếm điện thoại. 
 
Trong điện thoại có tin nhắn trả lời của Văn Bách Linh. 
 
Thói quen của anh thậm chí còn không tốt cho sức khỏe hơn thói quen của cô, tối qua cô gửi tin nhắn đã là một giờ đêm, còn anh trả lời tin nhắn lúc ba giờ.
 

Nội dung chỉ có một câu: “Khi nào dậy thì gọi điện cho tôi.”
 
Văn Bách Linh ngồi ở sân thượng rất lâu, mười giờ mới nhận được cuộc gọi từ Thang Yểu. 
 
Vốn anh định giả vờ lạnh nhạt, cố ý trêu chọc cô, nhưng khi nghe điện thoại, nghe cô lo lắng thấp thỏm hỏi thăm anh: “Có phải anh không vui không?”, trong giọng nói đầy vẻ lo lắng, Văn Bách Linh bỗng nhiên cười: “Là lớp trưởng mà dậy muộn như vậy à?” 
 
“...Hôm qua tôi ngủ muộn.” 
 
Thang Yểu giống như một quả hồng mềm, bị phàn nàn cũng không cãi lại, tốt bụng quan tâm nói: “Nhìn thời gian trả lời tin nhắn, chắc anh cũng ngủ rất muộn, thế mà dậy sớm như vậy sao?” 
 
“Đúng vậy, gặp mặt không thèm để ý, tin nhắn gửi đi không có ai trả lời nên tức giận đến mức ngủ không ngon thôi.” 
 
Anh nhớ kỹ lúc cô dỗ bạn cùng phòng rất biết ăn nói, nhưng đến chỗ anh, cô lại cứng họng, chỉ nói một câu: “Anh đừng nóng giận được không?” 
 
Thật ra Văn Bách Linh không thật sự tức giận. 
 
Có lẽ anh còn hiểu rõ chuyện của dì út hơn Thang Yểu. 
 
Sau khi liên lạc, anh thấy dễ chịu hơn, anh trêu cô một câu: “Hôm nay em không cần phải tránh né việc thân thiết với tôi, cũng không sợ dì út của em nghe thấy rồi.” 
 
Thang Yểu nói dì út đi ra ngoài, chỉ còn một mình cô ở nhà. 
 
Thế là Văn Bách Linh đưa ra lời mời một cách hợp lý: “Em vẫn chưa ăn sáng đúng không, đúng lúc tôi cũng chưa ăn gì. Xuống nhà tôi ăn sáng cùng nhau đi.” 
 
Thang Yểu có chút do dự: “...Không tiện lắm.” 
 
“Sao lai không tiện, chỗ của tôi không cần tránh né ai đâu.” 
 
“Vậy thì đợi tôi chút, tôi còn chưa rửa mặt, thu dọn đồ đạc xong tôi sẽ đi tìm anh.” 
 
Sau khi cúp điện thoại, người bạn đêm qua ở nhà Văn Bách Linh xuất hiện với cái đầu như tổ gà.
 
Người bạn uống hết nửa chai nước suối mới mở miệng hỏi anh: “Vừa nãy cậu nói chuyện điện thọai với ai vậy? Anh Bách Kỳ à?” 
 
“Không phải là anh ấy, người khác.” 
 
“Ồ, tôi còn tưởng anh Bách Kỳ gọi điện thoại tới mắng cậu.” 
 

Người bạn sửa sang lại tóc, nhắc chuyện về nước với Văn Bách Linh: “Cũng đâu cần năm nào cũng né tránh, có nhiều cô gái như thế, cậu không thấy ai vừa mắt à?” 
 
Mùa xuân hàng năm, nhà có hai người già mừng thọ liên tục, cũng nên rộn ràng mười ngày nửa tháng. 
 
Một số trưởng bối là bạn tốt ngày thường tụ tập lại, chủ đề cũng không có gì mới mẻ, họ chỉ nói chuyện làm ăn và những chuyện nhỏ nhặt của mỗi gia đình.
 
Nói chuyện tới cuối cùng kiểu gì cũng sẽ nói tới Văn Bách Linh, họ cố gắng giới thiệu bạn gái cho anh.
 
Văn Bách Linh rất ghét đề tài này. 
 
Đặc biệt là lần này, anh bay sang nước ngoài đúng đêm tiệc mừng thọ, mắt không thấy tâm không phiền.
 
Lúc này bị bạn bè hỏi, anh lại bắt đầu bực bội. 
 
Làm bạn thì được, yêu nhau kết hôn thì thôi đi. Không phải anh chưa từng gặp những người đó bao giờ, có người anh đã quen từ khi còn nhỏ, nếu yêu thì đã yêu rồi, sao còn phải đợi người lớn tuổi giới thiệu. 
 
Nói đến đây, Văn Bách Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về căn hộ trên tầng năm.
 
“Nhìn cái gì đó?” 
 
Bạn của anh họ Phí, tên đầy đủ là Phí Dụ Chi. 
 
Biệt danh của Phí Dụ Chi là “nói nhảm nhiều” không phải không có lý do, thật sự nói rất nhiều. Thấy Văn Bách Linh ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, anh ấy đã tưởng tượng ra một vở kịch. 
 
Anh ấy cũng chạy lên sân thượng, kéo ghế ngồi xuống, tò mò hỏi: “Người sống trên tầng năm vẫn là thằng oắt kia à?” 
 
“Ừ.” 
 
“Ừm, hay là hai chúng ta tìm thằng đó đánh nhau đi?” 
 
“...Cậu bị rảnh à?” 
 
Người mà bọn họ nhắc tới là Hàn Hạo. 
 
Năm ngoái Hàn Hạo rất khoa trương, bỏ nhiều tiền tăng giá mua căn hộ tầng năm của tòa nhà này cho người phụ nữ ông ta bao dưỡng ở, còn đắc ý nói Văn Bách Linh ở lầu ba, người phụ nữ của ông ta đã có thể đè đầu Văn Bách Linh rồi. 
 
Trong giới của bọn họ không có ai làm những trò trẻ con như vậy, hiếm khi lại gặp một kẻ bị điên, trông như “kẻ bệnh hoạn”, không cắn người nhưng rất ghê tởm. 
 
Văn Bách Linh không quan tâm nhiều đến điều này.
 
Anh du học ở nước ngoài và ít có thời gian về nước, đây cũng không phải tài sản duy nhất của anh.
 
Trước đây anh hiếm khi ở đây, không biết bắt đầu từ khi nào vào năm ngoái, nhưng đây đã trở thành nơi anh ở thường xuyên nhất.
 
Không thích Hàn Hạo nhưng lại sống ở đây, hành động này thực sự rất khó hiểu.
 

Đây không phải là điều duy nhất khiến Phí Dụ Chi khó hiểu. 
 
Anh ấy cầm ấm trà đang sôi trước mặt Văn Bách Linh, rót cho mình chén trà nóng, hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua tôi nhìn thấy một chiếc xe rởm trong ga-ra, cậu mua à?” 
 
“Thì sao?” 
 
“Tôi phát hiện càng ngày tôi càng không thể hiểu được cậu. Sao đột nhiên cậu lại mua một chiếc xe rẻ như thế? Chỗ đỗ xe ở khu chung cư này còn dắt hơn cái xe kia hai mươi vạn đúng không?” 
 
Anh ấy đang nói về chiếc xe màu trắng kia. 
 
Văn Bách Linh cười: “Đi lại thuận tiện hơn.” 
 
Lúc bạn của anh còn muốn hỏi điều gì khác, anh chỉ kêu lên một tiếng, nói anh ấy quá ồn ào, hỏi ngược lại sao lại nói nhiều thế, im lặng một chút được không? 
 
Phí Dụ Chi và Văn Bách Linh bằng tuổi nhau, sinh nhật gần nhau, ban đầu gọi nhau bằng tên nhưng dạo này Phí Dụ Chi “bỏ nhà ra đi”, ở tạm ở nhà Văn Bách Linh. 
 
Xin ăn, xin uống, ở chùa, ngày nào miệng cũng nói ngọt, toàn là anh Văn dài, anh Văn ngắn.
 
Nghe Văn Bách Linh nói như vậy, Phí Dụ Chi lập tức làm động tác khóa miệng lại, ra hiệu mình có thể yên tĩnh. 
 
Nhưng cũng chỉ có thể yên tĩnh thêm vài phút đồng hồ. 
 
Uống xong một tách trà, Phí Dụ Chi không nhịn được giơ tay: “Câu hỏi cuối cùng, anh Văn, cậu ngồi ở chỗ này mãi tới trưa mà không thấy lạnh sao?” 
 
Thời tiết đầu tháng ba ở thủ đô không ấm áp mấy.
 
Cây liễu chưa đâm chồi mới, cây hòe cành trơ trụi, ngay cả chim én bay về phương nam trú đông cũng chưa về, nhưng Văn Bách Linh lại quàng khăn cashmere, ngồi cả buổi sáng trên sân thượng không có gió. 
 
Anh không nói trời có lạnh hay không, chỉ liếc nhìn lên lầu lần nữa.
 
Một bóng người vô cùng quen thuộc tình cờ đứng cạnh cửa sổ trên tầng năm.
 
Thang Yểu mặc nguyên một bộ đồ ngủ màu xanh lá cây, vừa đánh răng vừa đi xuống lầu.
 
Văn Bách Linh nâng ly trà lên, giơ tay về phía Thang Yểu ở trên lầu. 
 
Cô gái trên lầu chắc chắn không ngờ sẽ bị nhìn thấy, vẻ mặt bối rối thấy rõ. Cô tùy tiện vẫy tay với anh sau đó chạy khỏi cửa sổ và biến mất.
 
Văn Bách Linh nhẹ nhàng cười một tiếng, Phí Dụ Chi nghe thấy, cũng ngẩng đầu nhìn lên lầu.
 
Anh ấy không nhìn thấy gì, mà có một cơn gió thổi qua khiến Phí Dụ Chi run rẩy, kéo chặt áo ngủ hỏi anh: “Cậu không lạnh thật à? Chúng ta vào nhà uống trà không được à?” 
 
Văn Bách Linh không nhúc nhích: “Lạnh thì cậu vào nhà đi, nói vớ vấn với tôi làm gì.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui