Đầm lầy ngày xuân

“Thang Yểu, tôi muốn theo đuổi cậu.”
 
Dưới lầu của ký túc xá là đầu gió, gió bệnh, bông tuyết cơ hồ là rơi hết lên trên những bông hoa hồng.
 
Đối diện với lời tỏ tình của Tôn Tự, Thang Yểu cảm thấy hơi bất ngờ, cũng có chút lúng túng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cô ôm bó hoa, chỉ ngây người hơn nửa giây, đã thoải mái từ chối lời tỏ tình này, nói mình không có suy nghĩ như vậy, hy vọng bọn họ vẫn có thể như trước kia.
 
Trước đó Lữ Thiên đã tán gẫu với cậu ta rồi, trong lòng Tôn Tự tự có dự định xấu nhất.
 
Cậu ta cũng coi như là tương đối hiểu tính cách của Thang Yểu, gãi gãi đầu, thương lượng với Thang Yểu: “Cậu cầm hoa về đi, Lữ Thiên đã nói với cậu chưa, khu của bọn tôi là ở trong khu tái định cư, đều sống cùng với những hàng xóm cũ, tôi đột nhiên cầu một bó hoa hồng màu đỏ rực quay về, toàn bộ tiểu khu đều biết tôi theo đuổi cậu thất bại mất, quá mất mặt rồi…”
 
Thang Yểu cười khúc khích: “Vậy hoa này tôi nhận trước, sau đó sẽ chuyển lại tiền cho cậu nhé.”
 
“Ài không cần đâu, thật sự không cần, cậu cũng đừng làm khó tôi.”
 
Thang Yểu giúp Thang Yểu xoay người, đẩy lưng cô về phía của ký túc xá: “Cậu nhanh chóng đi vào đi, cũng đừng chuyển tiền, chuyển tôi sẽ không nhận đâu.”
 
Theo hướng đi về ký túc xá được hai bước, Thang Yểu lại quay nửa người: “Vậy cảm ơn hoa và đồ ăn vặt của cậu, chờ sau khi nghỉ đông Lữ Thiên quay lại, thì để cậu ấy đại diện phòng của bọn tôi mời cậu ăn cơm nhé.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai u, vậy được thôi, bà cô kia nếu hôm nay biết được chuyện này, không để tôi mời cậu ấy ăn mười bữa tám bữa “cơm bịp miệng” là tuyệt lắm rồi.”

 
Thang Yểu cười vẫy vẫy tay: “Tôi đi lên đây, bai bai.”
 
Thời tiết thực sự quá lạnh rồi, lại nổi lên một hồi gió lạnh nữa, Tôn Tự rụt cổ vào trong áo bông, cũng vẫy tay lại: “Vậy hứa rồi nhé, bai bai, qua Tết gặp lại.”
 
Cuối cùng lại là bạn bè, Tôn Tự cũng không thể trở thành loại tiết mục muốn mà không được liền khóc lóc om sòm lăn lộn dưới đất, phản ứng của Thang Yểu cũng coi như là tương đối tự nhiên.
 
Dáng vẻ cười cười nói nói của hai người, lược bỏ đi nội dung đối thoại, rơi vào trong mắt người ngoài, giống như rất nhiều các đôi tình nhân vừa mới yêu nhau trong sân trường kia.
 
Trong lúc bọn họ tạm biệt nhau, chiếc xe màu trắng cách đó vài mét cũng quay đầu trong gió tuyết, lái rời khỏi lầu ký túc xá.
 
Thang Yểu ôm bó hoa trở lại phòng ngủ, tới gần chạng vạng tối, Lữ Thiên vừa vào cửa, đã bị cô nhanh chóng bắt được, bàn tay tiến vào trong áo lông của người ta, bắt đầu “dùng hình”.
 
Cô cũng là sau đó mới nghĩ ra được, trước đó Tôn Tự bọn họ liên hoan, trong lúc gặp mặt, có vết tích giấu bạn cùng phòng mà trợ giúp.
 

“Cậu được đấy, Lữ Thiên, cậu là đội trưởng của ký túc xá, ấy vậy mà lại chìa khuỷu tay ra bên ngoài…”
 
Lữ Thiên bị Thang Yểu dùng hình thì phát ra tiếng cười liên tục, ngã trên ghé cầu xin tha thứ: “Tớ nào dám chứ, Tôn Tự không phải là bạn thân từ bé của tớ sao, tớ cảm thấy con người của tên nhóc này cũng không tệ lắm, nên giúp cậu ấy hai lần, sau đó tớ không dám nữa, tớ thề mà!” Trần Di Kỳ thò đầu ra từ trên giường, hỏi: “Nhưng mà Thang Yểu à, Tôn Tự thực sự cũng được đó, cậu không thử cân nhắc tiếp xúc với cậu ấy một chút nào sao, thử một lần?”
 
Thang Yểu lắc đầu.
 
Cái lắc đầu trong nháy mắt ấy, khung cảnh như hiện ra, nghĩ đến một người, chỉ là còn chưa kịp suy nghĩ, chuông điện thoại di động đã vang lên.
 
Lữ Thiên nâng bó hoa hồng kia tự sướng, một tay cầm chiếc điện thoại đưa đến cho Thang Yểu: “Điện thoại của cậu.”
 
Là Văn Bách Linh.
 
Thang Yểu vẫn còn nhớ chuyện anh không trả lời tin nhắn của mình, nghe máy ít nhiều cũng mang theo một chút ít sự tức giận, không lên tiếng.
 
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm chứ.” Văn Bách Linh hỏi một câu như vậy.
 
Chỉ một câu này, trong nháy mắt những suy nghĩ trước đó của Thang Yểu đã quên sạch.
 
Cô ngẩn người, lúc mở miệng lần nữa thậm chí giọng điệu có hơi ngạc nhiên: “Anh về nước rồi à?”
 
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Văn Bách Linh: “Ừm, không phải là em nói có tiền rồi sao, đặc biệt trở về để em mời tôi ăn cơm đấy.”
 
Thang Yểu cố ý nói thế này: “Nhưng tôi gửi tin nhắn anh cũng không trả lời lại, nên tôi đã sớm tiêu hết sạch tiền rồi, không còn tiền mời anh ăn nữa đâu.”
 
“Thế à, vậy thật không khéo rồi, thế thì bây giờ tôi đặt vé máy bay, lại bay về thôi.”
 
“Phở bò trong căn tin bảy tệ rưỡi anh có ăn không?”
 
“Cũng được, tạm chấp nhận.”
 
Thang Yểu hỏi: “Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”
 
“Dưới tầng.”
 
“Anh nói là…”
 
“Đúng, là dưới tầng của ký túc xá các em.”
 

Thang Yểu gần như là dùng tốc độ nhanh nhất, thay một bộ quần áo rồi chạy xuống dưới tầng, phòng ở trên tầng sáu, cô chạy ra ngoài hành lang, xa xa đã trông thấy Văn Bách Linh đang đứng trong trời chiều cùng với gió tuyết.
 
Trên đường tuyết trắng mênh mang, anh mặc một áo khoác dài màu đen, hai tay đút vào trong túi, đợi cô ở ngoài xe.
 
Dường như là anh đã đổi xe, là màu trắng, Thang Yểu chưa từng thấy.
 
Thang Yểu chạy chậm qua, có hơi ngại ngùng đưa tay sửa lại mái tóc bị gió thổi bay, nghe thấy anh nói: “Đã lâu không gặp.”
 
Bọn họ chính xác là đã lâu rồi chưa gặp, Thang Yểu hỏi Văn Bách Linh trở về từ khi nào, anh nói mới xuống máy bay chưa được mấy giờ, là chuyến bay từ giữa trưa đến.
 
“Anh thật sự là bởi vì ăn cơm mới quay về?”
 
“Không thì sao.”
 
Văn Bách Linh thay Thang Yểu mở cửa xe: “Lên xe đi.”
 
Xe là xe mới mua, kiểu dáng rất phổ thông, đi vào trường học cũng không quá phô trương, không khí ấm áp từ máy sưởi trong xe đang bật, trong không gian chật hẹp là mùi da mới.
 
Văn Bách Linh người này thuận buồm xuôi gió đã quen, trong nhà còn có người anh trai lớn hơn anh mười mấy tuổi làm chỗ dựa, lớn tầm này còn chưa từng gặp qua chuyện gì khiến anh phí công phí sức.
 
Anh cảm thấy Thang Yểu thú vị, ngẫu nhiên lại nhớ đến cô gái này, nhưng không giống kiểu bắt buộc phải là cô thì mới được.
 
Buổi chiều nhìn thấy hình ảnh ân ái của cô và nam sinh kia, anh thấy hứng thú trở nên tẻ nhạt mà quay đầu rời đi, đi tìm bạn bè.
 
Bọn họ những người này có những nơi ăn chơi cố định, ngày nào cũng náo nhiệt.
 
Lá trà thượng hạng được pha trong câu lạc bộ bàn trà, chuyên mời người ngồi bên cạnh để đánh đàn tranh.
 
Trong tay Văn Bách Linh bốc lên được lá bài tốt, mắt thấy sắp thắng rồi, trong lòng lại chẳng vui vẻ gì nổi.
 
Anh ném lá bài poker lên trên bàn, đứng dậy cầm chìa khoá xe cùng với áo khoác đi ra ngoài.
 
Có người bạn hỏi anh, sắp đến giờ cơm tối rồi, đây là đi đâu, không ăn cơm nữa à?
 
Văn Bách Linh cũng không quay đầu: “Bí bách quá, ra ngoài hít thở bầu không khí.”
 
Bạn bè đằng sau câu lạc bộ gào lên khóc oan, nói lúc mình sửa sang đã tốn rất nhiều tiền.

 
“Hệ thống thoáng khí đều dùng loại tốt nhất trên thị trường, tiêu đến sáu con số, không thể nào bí bách được.”
 
“Chắc là mua phải hàng giả rồi.” Văn Bách Linh để lại một câu lạnh lùng, mở cửa rời đi.
 
Nói là ra ngoài hít không khí, con xe này cứ lái cứ lái, lại lái đến trước ký túc xá của Thang Yểu.
 
Càng thần kỳ hơn là, nghe một câu ngạc nhiên trong điện thoại của Thang Yểu “Anh về nước rồi”, Văn Bách Linh đột nhiên không thấy khó chịu nữa, lúc này còn có tâm trạng nói đùa với cô, hỏi cô đường đến căn tin đi như thế nào.
 
Thang Yểu mờ mịt nhìn anh: “Anh thật sự muốn ăn ở căn tin sao.”
 
Văn Bách Linh tiếp tục nói đùa: “Không phải là em nói không có tiền sao, căn tin vừa tiết kiệm lại vừa gần.”
 
“… Thật ra là tôi vẫn còn tiền, chúng ta có thể đến nhà hàng ăn cơm.”
 
Thang Yểu ngồi kế bên vị trí ghế lái, nghiêng đầu nhìn Văn Bách Linh, vẫn rất quan tâm anh: “Đồ ăn ở nước ngoài không giống với thói quen, anh cũng đã đi lâu như vậy, có món gì đặc biệt muốn ăn không?”

 
Vốn là không có.
 
Văn Bách Linh có đầu bếp của mình, nhà anh trai cũng có, không chỉ biết làm món ăn phía Bắc, đồ ăn anh tự nấu cũng khá ngon, ở nước ngoài với ở Bắc Kinh đối với anh mà nói, thật ra cũng chẳng có gì khác biệt.
 
Nhưng Thang Yểu nghiêm túc như vậy hỏi anh, anh bỗng nhiên thèm ăn, rất muốn ăn lẩu.
 
“Thang Yểu, muốn ăn lẩu không, không phải là kiểu lẩu Xuyên Du, là kiểu lẩu nước dùng xưa của Bắc Kinh ấy, được không?”
 
Thang Yểu gật gật đầu: “Tôi thế nào cũng được, không ăn kiêng.”
 
Văn Bách Linh không chọn những nhà hàng giá hơn ngàn tệ khiến Thang Yểu khó xử, đậu xe ở đầu hẻm con phố cổ, đi bộ vào tìm một nhà hàng lâu đời có danh tiếng không tệ.
 
Thật ra bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều, Văn Bách Linh càng không phải kiểu người cực kỳ nói nhiều, nhưng bữa cơm này ăn, Thang Yểu cảm thấy không hề câu nệ.
 
Trong lúc ăn Văn Bách Linh dùng đũa riêng gắp lên một đũa dạ dày bò, thúc giục cô đưa bát cơm đến: “Nhanh lên, nấu lâu sẽ không ngon.” Dạ dày bò rơi vào trong bát cơm, Thang Yểu chấm với nước sốt vừng, cảm giác rất vừa vặn.
 
Mắt thấy Văn Bách Linh cầm di động bấm số giờ về không ở bên trong, Thang Yểu có chút hiếu kỳ, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có người dùng đồng hồ bấm giây để canh thời gian nhúng lẩu.
 
Sau khi nuốt dạ dày bò xuống, cô mới không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Bình thường anh ăn cái gì cũng chú ý như thế à?”

 
Văn Bách Linh cầm điện thoại khóa màn hình: “Không, tự tôi ăn rất tuỳ ý, đây không phải là vì phục vụ em sao.”
 
Sau bữa ăn, Thang Yểu chủ động đứng dậy đi thanh toán.
 
Hai người bọn họ ăn chưa đến năm trăm tệ, giá tiền cũng coi như là trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.

 
Ký túc xá có thời gian đóng cửa, Văn Bách Linh lái xe chở Thang Yểu về phòng, anh mỉm cười trong màn đêm, vươn người ra cầm lấy một túi giấy in hoa tuyệt đẹp ở ghế sau, đưa cho cô.
 
Thang Yểu nhất thời nghĩ không thông, vì sao anh lại đưa đồ cho cô, chần chờ không nhận lấy. Văn Bách Linh lại nhẹ giọng nói, là quà vặt nhỏ lúc trở về từ sân bay đi dạo mua được, không đáng bao nhiêu, miễn cưỡng xem như là quà năm mới.
 
“Nếu không thì tôi là một người đàn ông trưởng thành, tay không để em mời khách, mất mặt cỡ nào chứ.”
 
Văn Bách Linh cố ý nói như vậy, nói xong thì cầm điện thoại để chuyển hướng: “Khi nào thì về nhà?”
 
Thang Yểu ôm túi giấy nhỏ tinh xảo: “Ngày mai.”
 
“Thuận buồm xuôi gió.”
 
Sau khi trở lại phòng ngủ, Thang Yểu gọi điện thoại với mẹ, trước khi ngủ mới nhớ đến món quà mà Văn Bách Linh tặng kia.
 
Là một hộp chocolate.
 
Chỉ có điều trong tấm thẻ viết “Chúc mừng năm mới” ở bên trong, còn kẹp thêm một đồng năm trăm tệ mới tinh.
 
Trong nháy mắt Thang Yểu phản ứng lại, Văn Bách Linh đây là trả lại tiền mời khách cho cô.
 
Sau khi đưa Thang Yểu về phòng ngủ, Văn Bách Linh đi thẳng ra sân bay.
 
Lúc nghe điện thoại của cô, anh đang làm thủ tục.
 
Văn Bách Linh không mang hành lý gì, trong tay chỉ có vé máy bay và điện thoại.
 
Anh giơ điện thoại vừa nghe vừa tiến vào tàu bay, dưới sự chỉ dẫn của nữ tiếp viên hàng không, ngồi xuống vị trí của anh: “Sao vậy, đã trễ như vậy còn gọi điện thoại đến?” Thang Yểu đại khái là kiểu cô gái nhỏ không tự dưng lại nổi giận, giọng nói của cô rất mất hứng, nhưng trước tiên vẫn rất lễ phép nói cảm ơn, nói vừa rồi mở quà ra, cảm ơn chocolate mà anh tặng.
 
Sau đó mới hít sâu một hơi, dò hỏi: “Không phải đã nói là tôi mời khách sao, sao anh lại trả tiền cho tôi, số tiền này tôi không cần, anh đến cầm về đi.” Ngoài cửa sổ có chuyến bay khác chuẩn bị cất cánh, trên bãi đáp máy bay đèn chỉ thị lấp lóe.
 
Văn Bách Linh đưa mắt nhìn sảnh chờ, cười: “Không thể quay lại, tôi đã lên máy bay rồi.”
 
Cô gái trong điện thoại im lặng vài giây, chắc là do không nghĩ nổi hành trình của anh, có chút không chịu được mà hỏi: “Anh… Vậy mà đã phải về rồi.”
 
Văn Bách Linh chợt nhớ đến hình ảnh lúc ăn cơm.
 
Lúc đó Thang Yểu đang kể chuyện lí thú ở trong trường cho anh nghe, không để ý, vớt một miếng dạ dày bò từ trong nước sôi bỏ vào miệng, bỏng đến giật mình, lại ngại ngùng nhả ra.
 
Cô dùng khăn giấy lau miệng, đỏ hết mặt mũi, thương lượng với anh: “Văn Bách Linh, trước tiên anh có thể đừng nhìn tôi không.”
 
Âm thanh trong trí nhớ và âm thanh trong điện thoại trùng khớp, Thang Yểu đang hỏi anh: “Vậy tiền này phải làm sao bây giờ, đã nói là tôi mời, tiền tôi không thể nhận.” Văn Bách Linh còn chưa bay đi, đã ra quyết định cho lần hẹn sau: “Vậy trước tiên em cứ giữ lấy, bữa cơm sau để em mời.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui