Đầm lầy ngày xuân

Thời gian nghỉ hè qua đi rất nhanh, tiếp tục quay trở lại Bắc Kinh để học tập, lại là tháng chín trong năm.
 
Dì út bắt đầu chuẩn bị khai trương tiệm mới Studio bánh kem fondant, phải thảo luận với nhà thiết kế về phong cách trang trí và tiền phí, lại còn phải sắp xếp kế hoạch kinh doanh cho tiệm mới, bận rộn đến mức gần như không gặp được cả người, Thang Yểu cũng rất ít đi đến bên kia của dì út nữa.
 
Thỉnh thoảng qua đó ngủ lại, cô ở trong biệt thự trống trải vẫn khó ngủ theo thói quen, ngủ cũng không thể ngủ nổi, ban đêm tỉnh lại ngẫu nhiên, Thang Yểu sẽ ngồi dậy từ trên giường, lặng lẽ đi vào phòng khách lờ mờ đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sân thượng trên tầng ba là những cây cỏ um tươi tốt xanh lục đang ẩn mình trong màn đêm, chỉ còn lại là màu đen như mực và hình dáng đã được chỉnh tề tốt.
 
Vào thời điểm này, trong một chớp mắt nào đó, cô đột nhiên nóng vội muốn xin tiến độ về học bổng của mình.
 
Không phải là bởi vì tiền trong tay không đủ tiêu, mà là nghĩ tới từng có người nói với cô một câu ở trong điện thoại “Một lời đã định”.
 
Thật ra lúc vừa khai giảng ấy, tiền ở trong tay Thang Yểu đã đủ để ăn rồi.
 
Vì để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, cô bắt đầu gánh vác tất cả từ tiền học phí đến chi tiêu sinh hoạt cho mình. Sau khi khai giảng đóng học phí, tổ chức thể thao trẻ em mà cô làm thêm trước đó đã thông báo với cô, nói việc kinh doanh không tốt lắm, không cần thiết mời người đến hỗ trợ nữa.
 
Tìm được việc làm thêm ổn định vốn không dễ dàng gì, Thang Yểu lại một phen suy tư, cuối cùng vẫn là Lữ Thiên giúp cô liên hệ với người bạn thân từ nhỏ của cô ấy, mới có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
 
Tài khoản tự truyền thông của bọn họ giờ đây cũng có một chút quảng cáo, nhân lực đang thiếu hụt nghiêm trọng, Thang Yểu thông minh lại có tinh thần trách nhiệm, trở thành trợ lý trong đoàn đội bạn thuở nhỏ của Lữ Thiên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tên bạn thân từ nhỏ của Lữ Thiên là Tôn Tự, trong nhà được đền bù một khoản tiền phá dỡ, ngày tháng trải qua khá dễ dàng, bình thường thì làm việc mình yêu thích, thời gian còn lại lấy vui chơi để giải trí.
 
Tôn Tự là một người rất trượng nghĩa, là kiểu đem đến cảm giác nhiệt tình quá mức, mỗi lần sau khi quay chụp kết thúc, đều sẽ sắp xếp tiệc liên hoan.
 
Sau khi Thang Yểu trở thành trợ lý nhỏ của đoàn đội, mỗi lần liên hoan, Tôn Tự đều sẽ hẹn Thang Yểu và Lữ Thiên, hỏi các cô có tới hay không.
 
Đối với những bữa tiệc liên hoan rượu chè thuốc lá ồn ào kia Thang Yểu không hề có hứng thú gì, huống hồ cô còn muốn quan tâm hơn đến thành tích học tập, thời gian không có đủ để đặt trên giải trí, không hay đi, chỉ khi ngẫu nhiên không thể từ chối lời mời quá mức nhiệt tình, mới đi ăn một bữa cơm, giúp chọn bài hát trong KTV.
 
Hôm đó là Lễ giáng sinh, Thang Yểu các cô có buổi họp lớp, không đi làm thêm.

 
Sau khi họp lớp kết thúc thì Lữ Thiên nghe cuộc điện thoại từ Tôn Tự, nói đã quay chụp xong, lại đang là ngày lễ, đoàn đội dự định họp mặt.
 
Địa điểm liên hoan cũng gần ngay trường của các cô, hỏi các cô có muốn qua cùng ăn một bữa cơm không.
 
Họp lớp vừa mới kết thúc, trong hành lang toàn là bạn học, thừa dịp xung quanh ồn ào huyên náo, Lữ Thiên trêu chọc Tôn Tự: “Chắc là được.” Bên kia Tôn Tự cười toe toét, giả vờ như không hiểu, còn hỏi lại Lữ Thiên: “Cái gì mà chắc là chứ, không thì nhóm ký túc xá của các cậu đến đây đi, nhiều người càng đông vui, ăn cơm xong thì chúng ta vẫn có thể đi hát hò, chỗ của bọn tớ vẫn còn phiếu giảm giá một tiếng vô dụng này.”
 
“Người khác không nhìn ra, cậu tưởng tớ cũng thật sự không nhìn ra sao, bọn mình đã lớn lên với nhau từ nhỏ đến lớn đấy.”
 
Lữ Thiên đưa mắt nhìn Trần Di Kỳ sau lưng đang đi cùng với Thang Yểu, cười nói: “Cậu thật sự muốn mời tớ và Kỳ Kỳ ăn cơm rồi hát hò ư?” Người trong điện thoại có hơi xấu hổ, ho hai cái, xin sự giúp đỡ từ Lữ Thiên.
 
Lữ Thiên đồng ý, cũng tỏ thái độ trước: “Lúc khai giảng đại học năm nhất đã có người theo đuổi Thang Yểu, tớ thấy cậu ấy chẳng tiếp xúc với nam sinh nào, có thể là không muốn bàn chuyện yêu đương. Người thì tớ có thể hẹn giúp cậu, nhưng cậu phải chú ý có chừng mực, người ta cũng không có ý đó, cậu cũng đừng diễn cái vai quấn quýt làm phiền kia phiến tớ mất mặt.”
 
Tôn Tự một lời đã đồng ý: “Không vấn đề gì, tớ cũng đâu phải loại đàn ông lỗ mãng như thế, nhìn mặt nói chuyện, tớ hiểu mà.”
 
Thang Yểu không biết tí gì về cuộc điện thoại của bọn họ, chỉ là không lay chuyển được lời mời nhiệt tình của bạn cùng phòng, lại thêm việc hôm nay là ngày lễ, xung quanh trường học đều là bầu không khí vui vẻ, Trần Di Kỳ cũng muốn đi thư giãn một chút, cho nên cô cũng đi cùng.
 
Trên bàn cơm không có ai là người lạ, mọi người cười cười nói nói đến là vui vẻ.
 
Trong quán vang lên bài hát lễ giáng sinh, phục vụ đeo lên chiếc mũ màu đỏ, tay cầm đơn tuyên truyền hoạt động giải thích với bọn họ, phí tiêu dùng là năm trăm tệ thì sẽ tặng bọn họ xà-lách trộn và đĩa trái cây.
 
Các nam sinh trong quán nước đã uống không ít bia rượu, chờ sau khi chuyển đến KTV uống tiếp, nhiều người đã say rồi.
 
Sau chuyện mùa xuân kia, trong lòng Trần Di Kỳ vẫn luôn không thông, hiếm khi ra ngoài chơi, bạn cùng phòng lại đang ở bên cạnh, nên cũng phá lệ uống hai chai bia.
 
Thang Yểu không biết uống rượu cũng không biết hát, sau khi đến KTV thì an vị trong góc, thậm chí còn mở điện thoại ra học thuộc được mấy từ vựng tiếng Anh.
 
Sau đó Lữ Thiên gọi điện thoại đến, nói Trần Di Kỳ nôn rồi, để Thang Yểu đi qua đưa khăn giấy cho bọn họ.
 
“Lấy thêm chai nước suối đến đây nhé, để Kỳ Kỳ súc miệng.”

 
“Được, tớ sẽ qua ngay.”
 
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, Thang Yểu ôm khăn giấy và nước suối chạy vào giúp đỡ.
 
Vì quá gấp, điện thoại cũng không cầm theo, đặt trên ghế sô pha trong phòng bao.
 
Vừa hay chính là ngày hôm nay, buổi tối vừa gần chín giờ, Văn Bách Linh gọi một cuộc điện thoại cho Thang Yểu.
 
Tiệc liên hoan bắt đầu sớm, lúc đó một đám người đã uống say mèm, lúc điện thoại trên ghế sô pha vang lên, lại là một nam sinh phụ trách chụp ảnh trong đoàn đội nhìn thấy.
 
Nam sinh kia mắt say lờ đờ, cho là điện thoại đặt ở bên cạnh Tôn Tự thì nhất định là điện thoại của Tôn Tự, nhận điện thoại thì liền áp điện thoại vào tai: “Anh, anh có điện thoại này!” Điện thoại của Văn Bách Linh mở loa ngoài, giơ lên trước mặt, sau khi thông máy thì định nói câu “Merry Christmas” với Thang Yểu, bên trong truyền đến một loạt âm thanh huyên náo, nghe rất ầm ĩ, hình như đang uống rượu.
 
Anh có hơi bất ngờ, nụ cười thu lại.
 
Trong điện thoại có giọng nam “Alo” mấy lần, Văn Bách Linh tỉnh táo hỏi: “Thang Yểu có ở đó không?”
 
“Anh nói ai, Thang Yểu đi đâu rồi, để hỏi một chút, alo, Thang Yểu đi nhà vệ sinh rồi.”
 
Không biết là do giọng Văn Bách Linh bé, bên kia nghe lầm, hay là do người bên kia điện thoại thật sự đã uống nhiều rồi, lại còn nói thêm một câu như vậy với anh: “Chú à, chú yên tâm đi, Thang Yểu ở bên cạnh cháu, nhất định sẽ an toàn…”
 
Văn Bách Linh tức đến mức cười rồi, không nghe nam sinh bên kia nói xong, đã dứt khoát cúp điện thoại.
 
Bên này vẫn đang là sáng sớm, mới được vài phút, người thật sự gọi anh là chú xuất hiện rồi.
 
Cháu gái nhỏ nhà anh trai đến cửa cũng chẳng thèm gõ, xông tới đùa với anh: “Dậy đi thôi, bố mẹ bảo chú xuống tầng ăn cơm nào!” Văn Bách Linh đưa tay ném một cái, điện thoại rơi đến trên giường đứng dậy ôm cháu gái nhỏ, đi xuống tầng.
 
Chính anh cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cháu gái nhỏ lại chọc chọc gò má của anh, trừng đôi mắt to đầy tò mò, hỏi: “Chú út, sao chú lại cau mày thế?”
 

“Chú không cau mày.”
 
“Có mà.”
 
Cháu gái nhỏ đưa tay bóp bóp trên mi tâm của cô bé: “Chính là chỗ này nè, nhíu lại rồi đó.”
 
Văn Bách Linh cười cười: “À, chắc là do cháu nặng quá đấy.”
 
Thang Yểu ở nơi xa trong nước không hề cảm nhận được cảm xúc của Văn Bách Linh, thậm chí còn không biết anh gọi điện thoại cho mình.
 
Đêm Lễ giáng sinh đó mọi người đều uống quá nhiều, tỉnh táo chỉ còn có Thang Yểu và Lữ Thiên, sau đó nghe Lữ Thiên nói, đám Tôn Tự say hết rồi.
 
Đêm đó người gọi xe cũng là Thang Yểu, cô trả lời mấy cuộc gọi của tài xế taxi, sau đó lại gọi lại cho Lữ Thiên.
 
Tên của Văn Bách Linh trong lịch sử cuộc gọi, đã không biết trôi dạt đi từ lúc nào, Thang Yểu vốn dĩ không phát hiện ra.
 
Cuối cùng khi học bổng được chuyển đến thẻ của Thang Yểu, đã vào trong lúc thi cuối kỳ, mỗi ngày cô đều thức khuya học đến đêm, chui đầu vào trong tài liệu ôn tập, cũng vẫn gửi tin nhắn cho Văn Bách Linh.
 
Bên trong khung hội thoại là tin nhắn lần trước, vẫn còn dừng lại khi mùa thu.
 
Là Văn Bách Linh gửi trước nói chuyện phiếm, nói với cô gần đây bạn của anh cũng có một người gặp phải tên lừa đảo, tổn thất nặng nề, bị lừa tới gần tám con số.
 
Thật ra là chẳng có chuyện gì để liên lạc với Thang Yểu, nhưng lúc Thang Yểu trả lời lại tin nhắn thì anh vẫn gọi lại một cuộc điện thoại cho cô, hỏi bạn cùng phòng cô đã tốt hơn chưa, cũng hỏi tình huống dạo gần đây của cô.
 
Khi đó vừa là trước Tết Trung thu, sau khi trò chuyện Thang Yểu còn gửi “Tết Trung thu vui vẻ” cho Văn Bách Linh.
 
Anh cũng nhắn lại một câu giống như vậy cho cô, cuộc hội thoại cũng dừng lại ở câu chúc phúc này.
 
Lần này Thang Yểu chỉ gửi một câu sang.
 
[Văn Bách Linh, tôi có tiền rồi.]
 
Đã lâu không liên lạc, cô đã nhập rất nhiều câu hỏi, nhưng vẫn xoá hết. Có chút kiêu ngạo nhỏ mà nghĩ, nếu như Văn Bách Linh còn nhớ lời hẹn của bọn họ, nhất định sẽ hiểu mình gửi như vậy là có ý gì.
 
Nhưng Văn Bách Linh không trả lời cô, tận cho đến một tuần sau tất cả môn thi của cô đều đã kết thúc, cô cũng không nhận được câu trả lời nào từ Văn Bách Linh.

 
Trái lại là trước một ngày về nhà trong kỳ nghỉ đông, Tôn Tự gọi điện thoại cho Thang Yểu, nói mình đang ở dưới tầng của ký túc xá, hỏi Thang Yểu có rảnh không xuống một chuyến.
 
“Tôi vừa hay đi qua đây, mua chút đồ ăn cho Lữ Thiên các cậu, vừa rồi gọi điện thoại cho Lữ Thiên, cậu ấy nói mình không ở phòng ngủ, cậu giúp mang lên nhé.” Thang Yểu không nghĩ nhiều, đồng ý, mặc áo lông đi xuống lầu nhận đồ của Tôn Tự.
 
Bên ngoài gió nhẹ tuyết mịn, nhiệt độ trong không khí có hơi thấp.
 
Xe của Tôn Tự thật sự đang dừng xe dưới lầu, Tôn Tự xách theo rất nhiều túi to, gặp mặt thì trước tiên hỏi Thang Yểu khi nào về nhà.
 
Sau một học kỳ hợp tác, cũng xem như là một người bạn tương đối quen rồi, Thang Yểu cũng thuận miệng trò chuyện với Tôn Tự, nói vé xe cô đã đặt xong từ sớm, chiều mai sẽ về nhà.
 
“Vậy vừa hay, tôi mua rất nhiều đặc sản, các cậu chia ra, còn có thể mang về nhà ăn đấy.”

 
Thang Yểu nhận lấy túi liên tục nói cảm ơn, cũng đại diện cho bạn cùng phòng nói cảm ơn với Tôn Tự, lại không ngờ Tôn Tự còn chưa dự định đi, rõ ràng là còn có chuyện khác.
 
“Thang Yểu…”
 
Tôn Tự gãi đầu một cái, dường như có hơi do dự: “Thật ra tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
 
“Sao vậy.”
 
Thang Yểu nhất thời không kịp phản ứng, thấy cậu ta khó xử như vậy, cho là Tôn Tự tạm thời có việc quay chụp gì đó muốn nhờ cô hỗ trợ.
 
Cách đó không xa có một chiếc xe đang khiêm tốn dừng trong gió tuyết, cần gạt nước cố hết sức đong đưa, quét đi tuyết rơi trên mặt kính.
 
Văn Bách Linh ngồi trong máy sưởi, nhìn bông tuyết rơi trên tóc Thang Yểu cùng với vành tai bị gió thổi đỏ ửng, không nhịn được mà oán thầm hai câu.
 
Trời lạnh như thế này, có chuyện gì mà phải đứng ở ngoài nói chứ.
 
Nói thì nói nhanh lên, tên đàn ông to xác thế kia, ngại gì mà ngại.
 
Anh oán thầm xong, nam sinh đối diện với Thang Yểu kia đột nhiên không do dự nữa, quay người lôi trong xe ra một bó hoa hồng, nhét vào trong ngực Thang Yểu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui