Đầm lầy ngày xuân

Trong thời gian đợi bọn họ làm biên bản bên trong, Văn Bách Linh nhận một cuộc điện thoại, anh đi đến ven đường nghe.
 
Chiếc xe trước đó mượn kia, đã phân phó cho tài xế lái về, đồ đã của Thang Yểu bọn họ cũng đều chuyển sang xe của Văn Bách Linh.
 
Chỗ đậu xe rộng rãi, cửa xe mở một nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Theo góc độ của Thang Yểu, có thể nhìn thấy gói thức ăn nhanh kia đang mở ra trên ghế xe.
 
Những món ăn kia gần như chưa từng được chạm vào, trước đó Thang Yểu mở ra cũng chỉ ăn hai ba miếng hamburger, còn chưa được một phần ba, lại bị cô một lần nữa gập túi giấy vào, đặt trên ghế ngồi của xe.
 
Có lẽ là do cô lo lắng cho bạn cùng phòng, nói qua một câu với anh liền đi thẳng vào đồn cảnh sát.
 
Văn Bách Linh nghe cuộc điện thoại hơn hai mươi phút, Thang Yểu và hai người mới đi ra từ bên trong.
 
Người bạn cùng phòng kia của cô đã gần như hỏng rồi, như cái xác không hồn được Thang Yểu và một người bạn cùng phòng khác trái phải đỡ lấy, sắc mặt tái nhợt tựa như một trang giấy.
 
Nghĩ cũng đã biết là không có kết quả tốt.
 
Với tình huống này, bị lừa tiền rất khó lấy lại được, nhìn như cuộc nói chuyện phiếm bình thường nhưng sau lưng đều là một tổ chức lừa gạt với quy mô khổng lồ, rất có thể là đám lừa gạt này ở nước ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại sát bên tai, trong điện thoại truyền đến giọng nói của anh trai, đang nói về tình trạng trước mắt của hạng mục mới với Văn Bách Linh.
 
Anh có hơi thất thần, ánh mắt rơi trên người Thang Yểu cách đó không xa, chia mấy phần chú ý tới động tác của cô, âm thanh.
 
Thang Yểu cao phải tới một mét bảy, đeo chiếc giày trắng nhỏ đáy thấp nhất, nhưng nhìn vẫn rất cao.
 
Khuôn mặt và chiều cao dường như không quá tương xứng nhau.
 
Tướng mạo của cô là kiểu ngũ quan đều rất thanh tú, vừa điềm đạm lại vừa ưa nhìn, chỉ nghiêng đầu nở nụ cười nhẹ cũng đủ để khiến người khác chú ý, nhìn qua sẽ cảm thấy tính cách của cô cũng rất mềm mại.

 
Nhưng cô lại có kiểu nghĩa khí giang hồ, không thể nhìn người thân hay bạn bè buồn bã.
 
Cô gái này bây giờ như đang là người lãnh đạo của cả phòng, cẩn thận từng li từng tí một đỡ người, còn chọc ống hút vào lon cocacola đưa đến bên môi cho người ta.
 
Giọng điệu cô ôn tồn mà dịu dàng khuyên bạn cùng phòng.
 
“Kỳ Kỳ, cậu còn có bọn tớ, học kỳ trước tớ tiết kiệm được một ít tiền, phiếu ăn không còn tiền thì còn có tớ giúp.”
 
“Quần áo của ba người chúng ta số đo gần bằng nhau, muốn đổi tâm trạng thì cứ thay quần áo là được rồi.”
 
“Khó khăn cũng chỉ là tạm thời, kiểu gì cũng có thể chịu đựng được, cậu đừng nghĩ đến người kia nữa, không phải cảnh sát nói rồi sao, đều là có tổ chức hết…”
 
Trên đường không ngừng có xe cộ qua lại, tiếng ồn ào át đi vài chữ, nhưng nhìn biểu cảm cũng biết, Thang Yểu không phải loại người chỉ biết lo cho thân mình, ắt sẽ cùng bạn cùng phòng đồng cam cộng khổ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
 
“Anh hy vọng là trước tiên em về giúp đỡ, em nghĩ sao?”
 
Ném ra mấy câu liên tục đều không được đáp lại đàng hoàng, Văn Bách Kỳ ở trong điện thoại cũng phát hiện Văn Bách Linh đang lơ đãng, cười hỏi: “Bách Linh, sao thế, đang bận rộn chuyện khác à?”
 
Văn Bách Linh hoàn hồn, cũng cười: “Không bận, nhưng đúng là đang không chuyên tâm một chút.” Bị anh trai hỏi đến đang không chuyên tâm chuyện gì, anh nhìn bóng dáng cách đó không xa, thật không đứng đắn mà nói, là một vị nữ thiếp hiệp.
 
“Anh, không nói với anh nữa. Chỗ này em đang giúp người làm niềm vui, muộn chút nữa sẽ gọi lại cho anh, vé máy bay thì để trợ lý bên đó giúp em đặt đi, ngày mai hoặc ngày kia đều được.” Văn Bách Linh mở xe của mình, đưa các cô về trường học, đến gần ký túc xá thì dừng xe ở ngoài bãi đỗ xe của trường.
 
Thang Yểu không cùng xuống xe với bạn cùng phòng, để ly đưa Trần Di Kỳ về trước. Làm phiền người ta lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể đi liền một mạch về thẳng, để lại một mình Văn Bách Linh ở lại.
 
Muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thường xuyên dùng lời cảm ơn cùng mấy câu như thế, nói nhiều quá ngược lại khiến người ta thấy không chân thành, nhìn bề ngoài thì, điều duy nhất có thể làm được cũng chỉ có lời trước đó đã từng nói: “Tôi mời anh ăn cơm.”
 
Không gian trong xe rất rộng rãi, hương thơm nhẹ nhàng bay bổng.
 
Văn Bách Linh trái lại cũng không từ chối lời mời của cô, chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Lần này trong phòng em cũng sẽ không quá dư dả, thôi cứ ghi nhớ bữa cơm này đi, cơm ngon không sợ trễ, lời mời này của em tôi nhớ kỹ rồi, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
 

Anh mở dây an toàn, tiễn đưa cô về phía ký túc xá, cũng không nói những lời mập mờ gì.
 
Chỉ là lúc cô phải rời đi, giữ lấy cổ tay cô, tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói một câu: “Quay về ăn thêm gì đó nữa, ăn quá ít rồi.”
 
Nghĩ lại, mùa xuân lúc ấy dường như đã gắn kết nhiều ngã rẽ phức tạp của cuộc đời, cuộc sống không còn đơn giản là giải quyết phần lớn những lo toan bằng cách chỉ đắm mình vào việc giải quyết vấn đề.
 
Nhưng lúc nghĩ kỹ lại thì, buổi tối hôm đó, đôi mắt Văn Bách Linh còn mang theo ý cười, dù sao thì cũng còn lại rất rõ ràng trong trí nhớ.
 
Khi đó đã là tháng tư.
 
Trong toàn bộ mùa xuân, Trần Di Kỳ không thể đi ra khỏi đả kích từ cú lừa, cô ấy như chết lặng, ban đêm thường xuyên sẽ gặp ác mộng, rồi lại khóc.
 
Cũng may là còn có Thang Yểu và Lữ Thiên luôn ở bên cô ấy.
 
Bọn họ đã hẹn nhau xong, phòng ngủ luôn luôn cam đoan có người ở, không để Trần Di Kỳ ở một mình.
 
Cuối tuần thì Thang Yểu làm việc bán thời gian hoặc đến nhà của dì út, Lữ Thiên sẽ dẫn Trần Di Kỳ về nhà mình, để người trong nhà làm sủi cảo cho cô ấy ăn.
 
Lúc Trần Di Kỳ cuối cùng cũng tỉnh lại, mùa xuân đã qua, thời tiết ngày càng nóng, dưới ánh nắng đầy tiếng ve kêu. Đảo mắt đã đến cuối tháng sáu.
 
Tận đến gần kỳ nghỉ hè, Thang Yểu ngoại trừ học tập ra, cô tìm được việc làm thêm mới, trợ giảng lớp buổi tối cùng với Trần Di Kỳ ở một chỗ gần tổ chức thể thao trẻ em, tiền lương trả theo ngày.
 
Cuộc sống tựa như lại một lần nữa thuận lợi.
 
Thi cuối kỳ Thang Yểu phát huy không tệ, coi như là cho cả một năm nhất đại học nộp một bài thi hài lòng, cũng nắm chắc phần thắng học bổng với năm hai kỳ sau, hai công việc thêm của cô đều tương đối ổn định, ông chủ cũng là người tốt, trong tay dần có nhiều tiền tiết kiệm. Hơn nữa dì út đã đồng ý có thời gian rảnh mười ngày, về nhà cùng với cô.
 
Chỉ là trước khi nghỉ hè rời khỏi Bắc Kinh, trong lòng Thang Yểu vẫn có chút chuyện không buông xuống được.
 
Cô vẫn nợ Văn Bách Linh một giao tình, cũng chưa thực hiện được lời hứa mời Văn Bách Linh ăn cơm.

 
Thang Yểu gửi tin nhắn cho Văn Bách Linh, trước tiên thì báo tên, sau đó nói với anh trong tay mình dư dả một chút, nếu gần đây anh rảnh thì trước khi cô về quê, cô muốn mời khách ăn cơm.
 
Sau khi gửi tin nhắn được vài phút, điện thoại không có động tĩnh gì.
 
Thang Yểu có chút hoài nghi nghĩ, có phải là lần trước gặp, các cô đã mang đến quá nhiều phiền phức cho anh, mặc dù bên ngoài Văn Bách Linh không nói, nhưng trong lòng cũng không mấy vui vẻ, cố ý tránh xa chút quan hệ vốn hơi nhạt nhẽo.
 
Lữ Thiên tắm xong đi ra từ phòng tắm, khăn mặt bao lấy trên tóc, thấy Thang Yểu cầm điện thoại đang ngẩn người, xách theo giỏ tắm đến trước mặt cô, vẫy vẫy chiếc lược trong tay: “Thang Yểu, cậu đang nghĩ gì thế.”
 
Trước đó Lữ Thiên bọn họ cũng từng gặp Văn Bách Linh, Thang Yểu cũng nói luôn tình hình thực tế, nói dự định trước khi về nhà mời người ta ăn cơm.
 
Lữ Thiên nghĩ ngợi, kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh Thang Yểu, hỏi cô: “Sau ngày hôm đó, anh ấy cũng không liên lạc tiếp với cậu sao?” Thang Yểu lắc đầu, không thể nói rõ trong lòng có thất vọng hay không: “Không.”
 
Bọn họ đúng là không liên lạc.
 
Thời gian hơn hai tháng qua, Văn Bách Linh người này tựa như là bốc hơi khỏi nhân gian, ở trong thang máy nhà dì út cô cũng chưa từng chạm mặt với anh nữa.
 
“Như này à, vậy chắc là do tớ nhìn lầm rồi.”
 
Lữ Thiên rũ tóc ra, dùng khăn mặt ma sát với tóc: “Hôm đó đến cục cảnh sát, không phải là anh ấy vẫn luôn ở đó sao, tớ còn tưởng anh ấy muốn theo đuổi cậu, nên mới không sợ phiền phức với sự giúp đỡ của người khác. Thật ra con người anh ấy cũng được đó, nhưng mà…”

 
Lời nói của bạn cùng phòng xoay chuyển, khiến Thang Yểu suy ngẫm cẩn thận một chút, nói Văn Bách Linh nhìn qua thật sự là rất có tiền, cũng có hơi nguy hiểm.
 
Thang Yểu tinh tế nhớ lại ngày đó, cảm thấy Văn Bách Linh đồng thời cũng không làm ra hành vi tỏ vẻ cực kỳ giàu có gì, thậm chí còn không khoa trương như người bạn mà anh gọi đến bị trộm ảnh, thế là tò mò hỏi một câu, hỏi Lữ Thiên làm sao nhìn ra được. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
 
“Xe đấy, con xe đấy của anh ấy, nếu như không phải là tớ nhìn lầm, hẳn là Cullinan Bentley, chiếc xe trong mơ của bạn thân từ nhỏ tớ, đắt đến dọa người. Ngày nào cũng bắt tớ xem ảnh trên mạng với video.”

 
Nói xong những lời này, Lữ Thiên cầm máy sấy tóc ra.
 
Trong lúc giới hạn điện, công suất của máy rất thấp, gió không lớn, phải sấy rất lâu mới sấy khô được tóc, trong phòng vệ sinh luôn truyền ra âm thanh ong ong, không mấy yên tĩnh.
 
Trong tiếng ông như vậy, Thang Yểu rút điện thoại ra tìm “Cullinan”, hiện ra hình ảnh cực giống với chiếc xe của Văn Bách Linh kia, giá cả cũng chính xác là doạ người.
 
Điện thoại di động bị gọi đến, tên của Văn Bách Linh đột nhiên hiện trên màn hình.

 
Thang Yểu giơ điện thoại, ra ban công nghe.
 
Bên này của cô giữa trưa mặt trời đang chói chang, ve không ngừng kêu, ban công là vịn tay bằng kim loại cũng nóng ran, nơi bị tróc sơn như phản xạ ánh sáng, thẳng đến chói mắt.
 
Văn Bách Linh như chưa tỉnh ngủ, âm thanh cũng hơi ngái ngủ.
 
Nhưng trong điện thoại, giọng nói của anh cũng mang theo ý cười: “Sao vậy, cuối cùng cũng nhớ mời tôi ăn cơm à.”
 
Thang Yểu “Vâng” một tiếng, nhớ đến hôm nay là cuối tuần, nhất thời có chút không nắm chắc được mình có phải làm ảnh hưởng giấc ngủ của người ta không, chỉ có thể thăm dò mà hỏi anh: “Văn Bách Linh, anh vẫn chưa rời giường sao.”

 
“Là vẫn chưa ngủ.”
 
Văn Bách Linh nói mình ở nước ngoài, thời gian chênh lệch, bây giờ là buổi tối mười hai giờ.
 
Không ngờ anh lại ở nơi xa như vậy, bữa cơm này chắc chắn là không hẹn được, tìm anh cũng không có chuyện gì khác, Thang Yểu có hơi nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.
 
Văn Bách Linh không tắt điện thoại, thuận miệng hàn huyên với cô vài câu.
 
Anh nói năm nay anh tốt nghiệp thạc sĩ, còn chưa nghĩ được là sẽ tiếp tục học hay là về hỗ trợ cho xí nghiệp ở nhà, bởi vậy cả hai chuyện sẽ thử nghiệm một chút.
 
“Gần đây bận rộn quá, trong thời gian ngắn chưa có dự định về nước, chuyện mời khách đừng gấp, em cứ tích góp tích góp, chờ tôi về nước sẽ liên lạc với em.” Thang Yểu nghĩ nghĩ: “Vậy được, nếu anh chờ học kỳ sau của bọn tôi, có lẽ tôi sẽ đãi anh một bữa ăn ngon trong trường hợp học bổng của tôi được hoàn tất.”
 
Cách cô nói chuyện vốn là như vậy, có chút ngây ngô lại chân thành.
 
Dù là gia cảnh anh ưu việt, không thiếu một bữa cơm này, nhưng cô vẫn nghiêm túc đối đãi.
 
Văn Bách Linh cười hỏi cô “Tự tin như vậy sao”, Thang Yểu liền có chút ngại ngùng, giọng nói nhỏ đi, nhưng không lùi bước, mang theo chút kiêu ngạo nhỏ trả lời anh.
 
Cô nói: “Ừm, thật ra thành tích học tập của tôi vẫn rất tốt, em còn là lớp trưởng đấy.”
 
Văn Bách Linh bị cô chọc cười: “Vậy được, chờ sau khi em lấy được học bổng thì liên hệ với tôi, cho dù gấp hay không gấp, tôi sẽ trở về chờ lớp trưởng mời khách, một lời đã định.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận