Q2 – CHƯƠNG 710: NHẬN XONG NGHĨA TỬ
Dịch giả: Luna Wong
“Là Trần Lãng, chúng ta ở Thiệu Dương biết một vị tiên sinh, hắn không cho chúng ta nói chuyện của hắn ra ngoài, nên Ngân Thủ không có đề cập qua hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Phan Hữu Lượng như có điều suy nghĩ, cười nói: “Vừa nói Trần tiên sinh, ta liền nhớ tới một vị cố nhân của ta.” Hắn nói chuyện nhìn về phía Quế vương, “Năm đó Hàn Lâm viện Trần Hoài An, vương gia có nhớ không?”
“Nhớ kỹ.” Quế vương nói, “Hắn còn từng dạy ta học.”
Phan Hữu Lượng gật đầu, thở dài nói: “Nếu nói là đáng tiếc, đó là hắn đáng tiếc nhất. Hôm nay ta cũng đã trở về, không biết hắn còn ở nhân thế hay không.”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi không nói chuyện.
Chuyện của Trần Lãng, vẫn là Trần Lãng tự nói đi.
“Ngươi bồi Phan thúc đi phòng ngươi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Cũng tiện đường tự ôn chuyện, chờ tất cả mọi người trở về, lại mời các ngươi.”
Phan Hữu Lượng rất kích động, nỗi lòng lúc này còn chưa có bình phục, hắn cũng quả thực có nhiều chuyện muốn nói với Ngân Thủ, liền gật đầu: “Được, ta và Ngân Thủ đi nó chuyệni.”
Phụ tử hai người đi viện tử của Ngân Thủ ở.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ở đối diện Quế vương, nàng lại cười nói: “Ta cũng cảm thấy rất thỏa mãn, tự đáy lòng cảm thấy hạnh phúc.”
“Có thể tìm được người nhà, quả thực đáng cao hứng.” Quế vương nói, “Vừa nàng và Bả Tử nói cái gì, động tác vô cùng thân thiết như vậy, ta mất hứng.”
Đỗ Cửu Ngôn hướng ra ngoài nhìn, đóng cửa lại, thấp giọng nói với Quế vương: “Thân thế của Ngân Thủ, để ta mừng rỡ đồng thời lại cảm thấy thật bất ngờ, không phải do ta suy nghĩ nhiều.”
“Nàng là cảm thấy, nàng và Ngân Thủ ở tha hương gặp nhau lại ở cùng một chỗ, không phải trùng hợp?”
“Phải.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thân phận của Trần tiên sinh, thân phận của Ngân Thủ. . . Hiện tại ngẫm nghĩ đều không đơn giản. Thiên hạ không có chuyện trùng hợp như vậy, nên ta liền nghĩ đến Bả gia.”
“Ân, lúc nãy ta cũng nghĩ tới vấn đề này.” Quế vương nói, “Quá mức trùng hợp phía sau, nhất định có bởi vì thôi động.”
“Nhân vi này, chính là Bả gia. Ngân Thủ, Trần Lãng thậm chí bao quát Hoa Tử và Nháo nhi ở bên cạnh ta, cũng có thể là Bả gia an bài. Dù sao chính hắn cũng thừa nhận qua, sự xuất hiện của hắn là bởi vì củ cải nhỏ là nhi tử của ngươi.”
“Nên ta vừa đi hỏi hắn, Ngân Thủ có phải là hắn dẫn đạo hay không, hắn không có phủ nhận.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương như có điều suy nghĩ, cùng Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến một việc, đồng nói: “Hài tử mất tích trong phủ của các vương gia trung!”
“Ta vẫn nghĩ không thông, tại sao đối phương phải trộm hài tử trong phủ vương gia, đây không có chút ý nghĩa nào, cũng không phải đích tử.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mà nếu quả những người này là Bả gia mang đi thì sao?”
Quế vương đứng dậy đi hai bước, nói: “Xem ra, chuyện hắn biết, xa so với chúng ta tưởng tượng còn nhiều hơn.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhưng hắn tựa hồ không thể nói, có phải là an toàn của người thân bị quản chế hay không?”
Quế vương liếc nàng một cái, “Ta thấy hắn giống khống chế an toàn của thân người người khác.”
“Cũng đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tìm cơ hội trói hắn lại đánh một trận, thẩm hắn một phen.”
“Ta không phản đối, đánh đến chết!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, phất tay nói: “Tìm cơ hội chúng ta tỉ mỉ thẩm vấn, nếu như kéo một vòng, tất cả đều là hắn làm, cảm tình ta ta có thể sẽ chịu không nổi.”
Quế vương gật đầu, lộ ra biểu tình nàng mới biết được mà ta đã sớm biết: “Nếu không phải ta, nàng rất có thể bị hắn lừa tài lừa sắc.”
Ngày hôm nay tâm tình của Đỗ Cửu Ngôn rất tốt, cầm mặt của hắn hôn vài cái, “Ta và vương gia của ta là nhân duyên mệnh định, vương gia sẽ không thể không xuất hiện.”
Quế vương đằng một cái đỏ mặt.
“Vì sao mặt đỏ?” Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nhìn hắn, “Ngươi còn có thể mặt đỏ, mặt trời mọc phía tây?”
Quế vương ho khan một tiếng, rũ mi mắt, lông mi thật dài phác lóe lên một cái, đỏ mặt nhăn nhó nói: “Nàng cho là chúng ta là mệnh định?”
“Không thôi thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Quế vương, “Vương gia, ta cho là ta vượt qua nghìn năm, chính là vì ngươi mà đến.”
Quế vương nuốt nước bọt một cái, mắt chiếu sáng nhìn nàng, “Vượt qua nghìn năm, vì ta?”
“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vương gia cảm động không?”
Quế vương mím môi, nhìn chằm chằm nàng, đánh giá mặt mày của nàng, thâm tình từ ánh mắt của hắn tràn ra tới, hắn bỗng nhiên đứng dậy, đằng một chút ôm Đỗ Cửu Ngôn, đi nhuyễn tháp.
Đỗ Cửu Ngôn sợ hết hồn, “Ngươi lại phát thần kinh gì.”
“Ngủ với nàng.” Quế vương đặt nàng ở trên nhuyễn tháp, cầm mặt liền hôn một cái, Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, “Ta bày tỏ thâm tình như thế, đổi được hồi báo ngủ với ngươi?”
“Không muốn không muốn.”
Quế vương cắn môi của nàng, tay dò vào vạt áo, giọng khàn khàn nói: “Tình thâm như vậy, chỉ có không ngừng ngủ mới có thể hồi báo nàng.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn thẳng run.
“Ngày hôm nay đổi một tư thế.” Quế vương hôn tai của nàng, Đỗ Cửu Ngôn sợ ngứa, lắc đầu nói, “Buổi tối, buổi tối lại đổi tư thế mới, hiện tại chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
Quế vương dừng lại, nhìn nàng, “Ngôn Ngôn, không cho nàng rời khỏi ta.”
“Sống chết đều phải cùng một chỗ.”
Đỗ Cửu Ngôn cười gật đầu, “Ta có tà tâm không tặc đảm!”
“Nghĩ cũng không cho phép nghĩ.” Quế vương nói, “Coi trọng ai ta giết chết người đó.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vì thiên hạ thái bình, nhân gian an khang, ta nhất định cùng vương gia người xuất nhập thành đôi tương thủ suốt đời.”
“Đây còn không sai biệt lắm.” Quế vương ôm nàng ngồi ở trên chân của mình, ôm hông của nàng nói, “Có những lời này của nàng, sau này ta sẽ không ăn giấm nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nở nụ cười.
“Giấm của Bả Tử ta cũng không ăn.” Quế vương nói, “Ta tin tưởng nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của hắn, nói: “Vương gia ngoan nhất, săn sóc nhất, soái khí nhất.”
“Đương nhiên” Quế vương dán môi của nàng nói, “Ta chính là nam nhân trên đời này, duy nhất có thể xứng đôi với nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn cắn hắn một cái, “Vậy nam nhân của ta, chúng ta nói chút chuyện đứng đắn đi, không nên không một lời hợp liền nói vấn đề ngủ.”
“Đợi lát nữa,” Quế vương nhỏ giọng nói, “Ta vừa rồi rất kích động, hiện tại sắp giảm bớt.”
Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được cười ha ha, mặt chôn ở trong ngực của hắn, nói: “Vương gia, người đây quá sợ hãi đi.”
“Ở trước mặt tức phụ sợ hãi là nên.” Quế vương dào dạt đắc ý.
Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, dựng thẳng một ngón tay cái lên, nói: “Quan niệm hôn nhân này của ngươi được lòng ta.”
“Vậy hôn ta một cái, ta nói chuyện đứng đắn với nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn cầm mặt của hắn, hôn vài cái, cười nói: “Hài lòng không?”
“Tạm được, ” Quế vương nín cười, buông nàng ra, “Nàng muốn nói chuyện đứng đắn gì?”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Kỳ thực cũng không phải chuyện đứng đắn gì, ngày hôm qua lúc ta ăn cơm, thấy phía ngoài ngón tay út của Cửu Giang vương có một vết sẹo, đó là xảy ra chuyện gì?”
“Hắn có sáu ngón.” Quế vương nói, “Lúc sinh ra chính là sáu ngón, Quý thái phi ngay từ đầu vừa muốn cắt đứt, sau này phụ hoàng ta không đồng ý, nói là phụ mẫu cho, sẽ không có cắt hắn.”
“Hơn mười năm trước, phụ hoàng ta băng hà, không qua hai năm tự hắn cắt đứt.”
Đáp án này để Đỗ Cửu Ngôn thật bất ngờ, như có điều suy nghĩ nói: “Sáu ngón a!”
“Làm sao vậy?” Quế vương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng nâng cằm, lẩm bẩm: “Chính là cảm thấy kỳ quái, rất cân xứng với vết sẹo kia.”
“Nguyên lai là sáu ngón.”
Quế vương gật đầu.
“Vậy mẫu thân hắn Quý thái phi đi lúc nào?”
Quế vương nhớ lại một chút, “Đại khái ở mấy năm trước khi phụ hoàng ta qua đời đi, tầm Thiên Hóa hai mươi năm.”
“Đi thế nào?”
Quế vương gật đầu, “Lúc nàng sinh Cửu Giang vương khó sinh, còn bởi vậy náo loạn một trận với mẫu hậu ta, nói ta mẫu hậu hại nàng khó sinh rong huyết.”
“Sau này thân thể nàng không tốt lắm. Trong trí nhớ của ta nàng thường thường sinh bệnh, thuốc và kim châm cứu không ngừng.”
“Vì sao trách thái hậu nương nương?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái.
Quế vương xua tay, “Ngươi thấy nương ta tính tình tốt, đó là nàng hiện tại. Trước kia phụ hoàng ta ở mỗi ngày dụ dỗ nàng, nàng cũng có thể gây hậu cung nghiêng trời lệch đất.” Lúc nói chuyện ho khan một tiếng, “Tính tình của Quý thái phi cũng không được tốt lắm, nàng khó sinh hoài nghi nương ta, cũng không phải không hề có lý do.”
“Vậy rốt cuộc có quan hệ với thái hậu nương nương hay không?”
“Không biết, dù sao lúc đó ta còn chưa có sinh ra.” Quế vương nói, “Nhưng nương ta cũng sẽ không làm loại sự tình này.”
Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến khó có được thấy thái hậu nương nương lộ ra uy nghiêm đứng đầu hậu cung vài lần, quả thật có khí thế không giống nàng bình thường. Bất quá, có thể làm đứng đầu một cung, cũng sẽ không quá đơn thuần.
“Vậy ngươi và Cửu Giang Vương huynh đệ líu lo cũng không tệ lắm, thật đúng là để kẻ khác ngoài ý muốn a.”
Quế vương nói: “Đó là bởi vì tính tình ta tốt.”
“Được rồi, tính tình người tốt.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Chuyện nhà của Quý thái phi, theo lý thuyết không kém thái hậu nương nương a.”
Quế vương nói: “Nương ta làm thái hậu, là phụ hoàng ta tự chọn. Dù sao không phải nguyên phối, lúc hắn lựa chọn càng nhiều hơn chính là căn cứ yêu thích.”
“Không thôi nương ta vào cung hậu làm ầm ĩ như vậy, hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ bao dung.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ninh vương gia thì sao, nhà ngoại của hắn cũng không có nghe nói qua.”
“Nhà ngoại của Ninh vương Phượng Dương bá, người đang ở Phượng Dương. Tước vị của nhà ngoại hắn là thế tập cho tới hôm nay, đã xuống dốc không sai biệt lắm. Nhưng bởi vì hắn là thứ trưởng, nên hắn lộ truất, thường bị phụ hoàng ta mắng, đã sớm đưa hắn đi đất phong.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn minh bạch, tuy là thứ xuất nhưng lại là trưởng tử, cái thân phận này rất xấu hổ.
“Thì ra là thế.” Nằm ở trên nhuyễn tháp, chân gác ở trên đùi Quế vương, Quế vương thuận thế nắm bắt chân nhỏ cho nàng, “Ngày hôm nay nàng làm sao vậy, thoáng cái nghĩ đến công việc bề bộn như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe được Ngân Thủ nói ký ức linh tinh của hắn lúc đó, trong đầu ta không rõ đã xâu việc này lại.”
“Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, bất quá cũng không sao, buông ý nghĩ ra, tùy tiện nghĩ xong.”
Hai người tùy tiện trò chuyện, buổi tối, ba người Tam Xích đường trở về, mọi người ngồi ở phòng khách ăn cơm uống rượu, Phan Hữu Lượng uống say, không dám ôm Đỗ Cửu Ngôn liền ôm Bả Tử, nói: “Phan mỗ có thể tìm được Dư nhi, có thể cùng hài nhi của ta đoàn tụ, phần ân tình này Phan mỗ ghi nhớ trong lòng.”
“Suốt đời khó quên.”
Phan Hữu Lượng nói chuyện đứng dậy hành lễ với mọi người, “Tương lai các vị có chỗ cần Phan mỗ, xin cứ việc phân phó.”
Ai dám phân phó hắn? Sau khi hắn phụ hồi quan chức cũng là quan to tam phẩm.
Mặc dù không tính là tối cao, nhưng chuyện hắn làm và năng lực trong tay, là người khác không cách nào thay thế.
Tất cả mọi người đỡ hắn đứng lên, nói không nên khách khí.
Ngân Thủ uống mặt hồng hồng, ngồi ở một bên rơi nước mắt, lại quay đầu lại lôi kéo tay của Đỗ Cửu Ngôn, khóc nói: “Cửu ca, mặc dù ta có phụ mẫu có nhà còn có tên, nhưng ta vĩnh viễn đều là Ngân Thủ của ngươi.”
“Không cho ngươi không để ý tới ta, không cần ta.”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Sao ta cảm giác ta đang gả khuê nữ ra ngoài thế nhỉ?”
“Ngươi chính là nương ta a!” Ngân Thủ nói chuyện muốn nhào qua nàng, Quế vương mắt tiệp nhanh tay, một tay ngăn trở hắn, “Tiểu tử, ta không sinh được nhi tử như ngươi, bớt dán vàng lên mặt đi.”
Ngân Thủ cau mày, nhìn Quế vương không phục nói: “Vương gia, người cướp đi Cửu tỷ của ta chúng ta sẽ không so đo, sao người còn có thể độc chiếm vậy.”
Hắn nói xong, đối diện Đậu Vinh Hưng theo gật đầu, củ cải nhỏ cũng gật đầu.
Đây là Hoa Tử và Nháo nhi không ở, Tống Cát Nghệ đã đi, bằng không người phụ họa chỉ càng nhiều.
“Cùng các ngươi có quan hệ gì, sau này ta được nghe ai nói lời như vậy nữa, ta cắt đầu lưỡi người đó!” Quế vương hừ một tiếng, đẩy Ngân Thủ ngồi xuống, ôm Đỗ Cửu Ngôn thị uy.
Mọi người không đành lòng nhìn thẳng, Chu Tiếu cười nói: “Vương gia, nhìn người như vậy chúng ta không thành thân đều sống không nổi nữa.”
Mọi người đều cười lên.
Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến chuyện, nói với Ngân Thủ còn có Phan Hữu Lượng: “Chuyện nhận thân, chúng ta biết là được, không nên lan truyền.”
“Vì sao?” Ngân Thủ không giải thích được.
“Mục đích của Thanh Nham tán nhân giết ngươi là vì diệt khẩu, chúng ta bây giờ tuy biết nói Thanh Nham tán nhân, nhưng còn có một người ẩn núp trong bóng tối, nếu là hắn biết ngươi cũng chưa chết, lại hồi ức được quá khứ, mà quay về nhận thân, rất có thể cũng sẽ giết ngươi diệt khẩu.”
Ngân Thủ hơi biến sắc mặt, Phan Hữu Lượng nói: “Vậy cũng không cần nói ra ngoài, an toàn quan trọng.”
“Phải. Trước không nên tuyên dương ra ngoài. Nhưng Ngân Thủ phải đi học, Phan đại nhân có thể đối ngoại nói thu Ngân Thủ làm nghĩa tử, như vậy coi như là tạm thời nhận thân, lưỡng bất tương lầm.”
Phan Hữu Lượng và Ngân Thủ liếc nhau, phụ tử hai người gật đầu, nói: “Được.”
Ngày thứ hai Phan Hữu Lượng đi nhậm chức, phục nguyên chức quan, đối ngoại đã nói nhận Ngân Thủ làm nghĩa tử, an bài vào Tập Hiền thư viện, mặc kệ Kinh Nhai Trùng thế nào, địa vị cùng với năng lực tiên sinh của Tập Hiền thư viện ở Đại Chu, đều là số một.
Hắn buổi sáng đi nghe giảng bài, buổi chiều chạy đi Tam Xích đường, hưng phấn nói: “Cửu ca, biết ngày hôm nay ngươi mọi người thấy ta, đều gọi ta cái gì không?”
“Gọi ngươi cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn cười nhìn hắn.
Hắn lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người gọi ta Phan công tử, ta là Phan công tử!”
“Tất cả mọi người biết ta là nhi tử của Phan Hữu Lượng!” Ngân Thủ cười ha ha, đỡ bàn kiêu ngạo mà nói, “Không phải Ngân Thủ, không là tên lộn xộn gì , ta là Phan Dư!”
“Phan Dư!”
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, Tiền Đạo An ba người cũng theo cùng nhau, hướng về phía hắn ôm quyền đồng nói: “Phan công tử hảo.”
Ngân Thủ cười ha hả, “Hoa Tử và Nháo nhi lúc nào trở về, nếu như bọn họ biết, nhất định sẽ dọa cho giật mình.”
“Nói là ngày mai.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tiên sinh đã biết, cũng sẽ vì ngươi cao hứng.”
Ngân Thủ gật đầu bất điệt.
—— lời nói ngoài ——
Buổi sáng tốt lành nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...